Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

Chương 60: Thì ra đó là soái ca ngoại quốc Victor Krum




"Khụ! Không trêu hai người nữa là được chứ gì ~ mình biết đó chỉ là tai nạn thôi mà Harry nhỉ ~"


Levy đứng ở khu vực ngồi quan sát của Harry, nhân lúc tất cả khán giả chưa ngồi ổn định, tám chuyện với đoàn người bọn họ và câu chuyện thì chủ yếu là chọc ghẹo bọn họ ở cú vồ đầy hint vừa rồi.


"Ha ha...Cậu đi xem cúp thế giới này một mình sao Levy? Tớ thấy ở đây có nhiều người lạ lắm luôn, cậu can đảm thật á"


Harry đã rời khỏi lòng anh Cedric, cười hà hà xoa đầu, trò chuyện với Levy. Với cậu bé thì quả thật vừa nãy chỉ là tai nạn mà thôi, chứ người mà cậu thực sự quan tâm ư?


Harry liếc thấy một đầu tóc trắng kiêu ngạo đứng đó không xa, cậu nhỏ vừa nhìn qua đây, chạm vào ánh mắt của Harry liền hỉ mũi kiêu ngạo quay ngoắt đi, có chút...dễ thương?


Harry cười cười, âm thầm lắc đầu đá bay cái ý nghĩ kì cục vừa xuất hiện trong đầu ra. Draco ư? Cậu ta gần đây chỉ bớt đáng ghét hơn trước một ít mà thôi, chứ dễ thương gì chứ? Nhỉ?


Lúc Harry sắp lao vào nội tâm suy nghĩ miên man thì Levy trả lời:


"Không phải, hôm nay mình đi với giáo sư Mc.Gonnagall và cô Hooch, họ dẫn đội Quidditch của trường Hogwarts chúng ta đi trải nghiệm"


"Vậy sao.."


Harry tỉnh táo lại, trò chuyện với Levy một hồi lâu cho đến tận khi cô đi về chỗ của mình.


Levy lựa theo đường đi mà đi xuống chỗ ngồi, đôi mắt vô tình bắt được bóng dáng giả vờ nghiêm túc khi ở cạnh cha là Lucius Malfoy của Draco bé nhỏ.


Cô đè tay lên môi mỉm cười, vẫy vẫy tay nhỏ xem như chào cậu, không để tâm lắm những người đứng cạnh đó, như là bộ trưởng bộ phá thuật Cornelius Fudge, hay bà Malfoy - Nacrissa, ông Bagman,...


Với Levy mà nói, mặc dù cô ở lại thì sẽ nắm kịch tình được rõ hơn, nhưng cô lại không muốn như thế, nói thật đến tận bây giờ cô vẫn có ác cảm thế nào đấy với cha mẹ của Draco và cả ngài bộ trưởng nữa.


Để tránh cho mình bị ngột ngạt và lỡ như lại làm ra cái gì đó thất thố, Levy lựa chọn vẫn nên đi xem trận đấu được mệnh danh là có một không hai này thì hơn.


Cô trở về đến chỗ ngồi, thì trận đấu cũng bắt đầu.


Mở đầu của một sân đấu luôn là màn trình diện của linh vật hai đội được vào đến tận vòng tranh cúp này.


Của đội Bungaria là một linh vật có khả năng phóng ra hàng trăm mũi tên nhỏ, trông khá oai phong. Còn của Ái Nhĩ Lan thì lại là những cô tiên có những chiếc cánh đặc biệt lấp lánh xinh đẹp.


Hai loại linh vật gặp nhau ở trên sàn đấu, vừa nhìn thấy là liền không ưa gì nhau. Con biết phóng tên không biết bị các cô tiên của Ái Nhĩ Lan khiêu khích gì đó, động đậy một chút liền phóng ra một loạt mũi tên, găm cả hai cái cánh nhỏ mỏng manh của các cô tiên ấy dính vào phần nền của chỗ đứng dành cho linh vật, triệt để khiến các nàng ấy buông bỏ lớp vỏ dịu dàng cộng đẹp a đẹp ban đầu mà phát điên lên, đăng ra khỏi trói buộc, muốn ngay lập tức liều mạng với linh vật bên Bungaria ngay lập tức.


Nhưng các phù thủy chủ trì trận đấu đã kịp cười ha ha ngăn cả hai lại bằng một bùa đóng băng tạm thời.


Linh vật rất nhanh được đưa ra khỏi sàn đấu.


Sau một hồi còi hiệu, các cầu thủ của hai đất nước mạnh mẽ từ lán chuẩn bị của mình bay ra ngoài như như những chú chim ưng thiện chiến nhất.


Trận đấu tranh cúp Quidditch thế giới mấy năm mới có lại một lần ở thế giới phù thủy vào giờ khắc này chính thức đã bắt đầu!


Quần chúng yêu thể thao trên cả khán đài danh dự lẫn bình thường đều nhất tề hò hét lên, hòa lẫn vào nhau, tay chắc khỏe đánh trống vang dội bùm bùm theo một nhịp điệu thần thánh, để cổ vũ cho đội Quidditch mà họ yêu quý trên sân.


Levy cũng bị cuốn vào không khí ở nơi này, dòng máu yêu thể thao lại lần nữa được kích phát, chỉ có điều cô cổ vũ cho tất cả các cầu thủ có trên sân đấu vì tất cả bọn họ đều xứng đáng được như vậy. Để đặt chân được đến sàn đấu này, tất cả bọn họ chắc hẳn đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức bền bỉ to lớn.


Cố lên! Cố lên!


Trận đấu này dù đội bên nào thắng, cả hai đều đã được cả thế giới phù thủy công nhận về thực lực của mình và họ có thể rạng danh trở về với đất nước thân yêu của họ.


Quả là một trận đấu của những cầu thỉ chuyên nghiệp trải qua những trận đấu sàng lọc khắc nghiệt nhất.


Ngay từ những cái đánh vào trái Bludger hư hỏng ban đầu đã là những đường bay yêu cầu kĩ thuật cao ngất và một cánh tay chắc khỏe hơn cả một chiếc gọng kìm sắt.


Tiếp theo đó là những thế dằng co cuốn hút đến ná thở của tuyển thủ của cả hai bên Ái Nhĩ Lan và Bungaria.


Điểm số bàn thắng của hai bên cứ đuổi sát nhau, vượt qua nhau, rồi lại hòa nhau mà tăng dần lên, kéo theo đó là những tiếng cổ vũ ngày càng một dồn dập, ngày càng nóng cháy tới từ một vòng khán đài bao quanh sàn đấu đầy kịch tính và kích thích này.


Nổi bật trong đội tuyển của Bungaria là tầm thủ với kĩ thuật vô cùng tốt và chắc chắn - Victor Krum.


Anh ta lượn vòng trong trên không trung, vượt qua những cú va chạm nảy lửa, ngẫu nhiên trợ giúp đồng bạn ghi bàn thành công và đôi mắt tinh anh vẫn không hề mất dấu trái Snitch vàng mà anh ta đã theo đuổi từ đầu buổi.


Levy đứng cạnh lan can khán đài, đôi mắt xinh đẹp không ngừng chuyển qua giữa các đường bay của các cầu thủ của Bungaria và Ái Nhĩ Lan, một mồi lửa khao khát lặng lẽ bùng cháy với ước muốn một ngày bản thân cũng có thể bay đến đỉnh cao như thế ở trận đấu mà mình tham gia.


Victor Krum có kĩ thuật đỉnh bậc một bậc hai trong cả đám người, nên liền mạc nhiên trở thành người mà được Levy theo dõi và phân tích đường bay cộng trình độ nhiều nhất.


Quả nhiên là cả nhan sắc lẫn tài năng của anh ta đều không khiến cô phải thất vọng.


Krum có một mái tóc màu hạt dẻ mềm mại được cắt ngắn kiểu rất nam tính, làn da hơi ngăm và có một ít râu nhàn nhạt điểm lên đó, nhìn qua rất giống những chàng trai của vùng đất Mông Cổ xa xôi, tổng thể anh ta có một sự quyến rũ hoang dã kì lạ vô cùng, cuốn lấy ánh mắt của phần lớn phái nữ trẻ tuổi có mặt ở đây, khiến họ đỏ mặt, đôi mắt chớp động xinh xắn với những mơ mộng xa vời.


Nhưng Levy không nằm trong đám háo sắc ấy. Cô chỉ đơn giản là thưởng thức thực lực của Victor Krum, không hơn không kém muốn từ trên người anh ta phân tích ra và học tập được thêm nhiều kĩ thuật Quidditch hơn nữa.


Đối với nhân vật này, Levy không có thiện cảm cũng không có ác cảm, rất nhạt nhòa, lần tương ngộ này đối với cô cũng không để lại vết tích gì hết.


Nhưng đối với Krum lại khác, nhất là khi anh bắt lấy trái Snitch vàng ngay trước mặt Levy, suýt thì xảy ra va chạm mà cô vẫn sắc mặt bình chân như vại, đôi mắt thủy linh nhẹ nhàng hấp háy đối diện với anh, anh liền cảm thấy vô cùng ấn tượng với cô gái kì lạ này.


Điểm số của Bungaria ngay lập tức dẫn trước Ái Nhĩ Lan sau khi tầm thủ Victor Krum thành công tóm lấy trái Snitch vàng.


Trận đấu tranh cúp thế giới có một điểm khác với các trận bình thường đó là dù tầm thủ của đội đó có bắt được trái Snitch cũng không được tính là đã thắng, mà chỉ được cộng thêm một số điểm có tính quyết định nhất định vào bảng điểm mà thôi. Điểm này có thể giúp đội ấy bỏ xa lại đối thủ và chiến thắng sẽ cầm lấy tay nếu như đến tận khi hết giờ mà đội còn lại vẫn không có cách nào xoay chuyển lại tình thế.


Và có vẻ đội Bungaria của Victor Krum năm nay không được may mắn cho lắm. Dù họ đã nắm lấy số điểm khá cao, nhưng đội bên Ái Nhĩ Lan lại không nhụt chí, mà như vừa cắn phải thuốc kích thích, từng bước ép đến, rất nhanh đuổi sát điểm số của họ và sau một trái banh cuối lúc sát giây cuối của trận đấu, Ái Nhĩ Lan đã thành công lội ngược dòng với điểm số không tưởng.


Cả khán đài chớp mắt bùng nổ dữ dội, bọn họ cũng bị ấn tượng đến rùng mình với kết quả của trận đấu này, mãi đến tận lúc giải tán mà bọn họ vẫn không ngừng nói về trận này sẽ lưu lại dấu ấn sâu đậm thế nào trong lịch sử cúp Quidditch thế giới,...


Levy cũng chào tạm biệt Harry, Draco và gia đình Weasley để theo dòng người Hogwarts trở về.


Cô không hề nhận ra ánh mắt nóng bỏng của Victor Krum đội Bungaria đã dõi theo cô đến tận khi cô khuất dạng.


Cô bé là người của Hogwarts sao?


Chào em, quý cô, chúng ta sẽ tái ngộ sớm thôi...


----
Gỗ: Vầng, tui rất iu thể thao, nên các bảo bối đừng thắc mắc tại sao tui tả nhiều về Quidditch thế nhé he he 😎🤘🤘