Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

Chương 55: Levy à, tôi thích cậu!




Mặt trời lên cao, tỏa sáng rực rỡ suốt nửa ngày, rồi lại kết thúc bằng tràng cảnh lặn xuống đẹp đến nao lòng.


Levy đang trên đường chở về kí túc xá, ngón tay nhỏ chạm vào vết rách trên môi mà rên lên một tiếng, nhớ tới đêm điên cuồng tối qua, bước chân trở về cũng nhút nhát hơn một chút.


"Cậu có sao không Levy, thật tình, đi đứng hậu đậu kiểu gì mà ngã đến tận rách môi vậy?"


Jessica cả bên cạnh càm ràm, muốn đẩy nhanh bước chân của Levy để cô trở về kí túc xá nhanh hơn cho cô ấy sơ cứu sơ cho cô một lượt.


Nhưng cô bé nào hiểu được nỗi lòng của Levy. Lửa giận của người trong phòng kia vẫn chưa có tắt đâu, nếu bây giờ cô dẫn xác trở lại lần nữa, đảm bảo lại là một đêm mất ngủ hu hu ༎ຶ‿༎ຶ


"Jessica à, hay cậu vào trước đi, mình...a...mình tự dưng đau bụng quá, cần đi tìm cô Pomfrey để khám á"


Đứng trước cửa phòng, Levy nuốt nước miếng đánh ực, chân thoáng run rẩy, mếu máo cùng giả vờ ôm bụng kêu to với Jessica.


"Ây ya, cậu đó, sao lại lắm vấn đề thế hả, y như con nít vậy, cũng là một cô gái 13 tuổi rồi cơ mà a"


Jessica nghe vậy, ngay online chế độ mẹ già thích nhắc nhở than vãn, Levy nghe muốn ù cả tai thì cô bé mới chịu buông tha cho diễn viên ba xu là cô để đi vào phòng trước.


Levy nhìn thấy Jessica đã biến mất sau cánh cửa, thở phào nhẹ nhõm, đi không có mục đích trên cầu thang kí túc, định xuống khu vực sinh hoạt chung của cả nhà và tiến ra ngoài kiếm gì đó lót dạ trước giờ cấm tới.


Nhưng khi cô vừa mới chạm tay vào cánh cửa. Cánh cửa đột ngột mở ra và bóng dáng với chiếc áo chùng dài quá khổ màu đen đậm nhanh chóng tiến vào, còn suýt va phải vào cô.


Ánh mắt của ông nhàn nhạt nhìn qua cô một cái, sau đó dời đi, hướng tới hai bên cầu thang kí túc lên tiếng, với tác dụng của bùa chú phóng đại âm thanh, giọng chỉ như tiếng thì thầm của giáo sư Snape thành công khiến bất cứ học sinh nào của Slytherin cũng đều sẽ phải nghe thấy.


"Tất cả phù thủy nhà Slytherin, ngay lập tức, chuẩn bị đồ đạc đơn giản nhất có thể, xếp thành hàng, theo ta tiến về đại sảnh đường. Các ngươi có 5 phút để thực hiện những gì ta nói. Lưu ý là phải ngay lập tức, ta sẽ không chấp nhận lí do có mặt muộn của bất cứ cô cậu nào trong đây"


Giáo sư vừa nói xong, không có bất kì phù thủy nhỏ nào truyền ra ý kiến phản đối, âm thanh rầm rầm nện trên sàn truyền ra từ các phòng tiết lộ bọn họ đang rất vội vã thu thập chính mình, chưa tới nửa thời gian, phía trên cầu thang đã xuất hiện thân ảnh của rất nhiều người, lũ lượt xếp ngay ngắn trước mặt giáo sư Snape.


Giáo sư nhìn bọn họ, có vẻ rất vừa lòng, ánh mắt nhàn nhạt quét qua tất cả rồi dừng lại gương mặt vẫn còn xem đến hứng thú bừng bừng của Levy bên cạnh.


"Trò Levy, mi hẳn là nghĩ bản thân đã chuẩn bị xong xuôi rồi chứ?"


Levy nghe thấy Snape nói vậy, dời ánh mắt xuống ngó mình, trên thân vẫn là một bộ áo chùng dính vụn cỏ khi học môn bay ngày hôm nay, cô cười cười với ông ấy, lập tức nhanh như có ma đuổi sau mông chạy lên phòng của mình để chuẩn bị.


Giáo sư Snape mím môi nhìn theo bóng cô gái nhỏ, khó chịu chuyển đầu nhìn học sinh vẫn đang không ngừng kéo xuống.


Rốt cuộc thì sau 5 phút mà giáo sư nói và vài giây để giải thích. Giáo sư Snape liền dẫn đầu bước ra ngoài, kéo theo sau là đoàn người của nhà Slytherin, trông khí thế khá giống tràng cảnh lão đại kéo huynh đệ lớn nhỏ của mình đi đánh hội đồng ai đó.


Levy nghĩ đến đó, không nhịn được bật cười khe khẽ, nhưng vết thương trên môi ngay lập tức làm cô suýt xoa đau đớn, lòng thầm ai oán ai kia hạ khẩu không lưu tình một chút nào, đau như bị chó gặm vậy hu hu.


"Levy à, cậu nói xem, liệu tên tù nhân kia có thực sự sẽ đột nhập vào lâu đài của chúng ta vào tối nay không?"


Jessica ngó giáo sư Snape đi như bay ở hàng đầu, len lén bát quái với Levy.


"Cậu nói tên tù nhân vừa trốn khỏi Azkaban ấy hả?"


Levy quay sang, tiếp lấy lời của cô bé.


Jessica nháy nháy mắt, gật đầu liên tục.


"Tớ nghĩ là chắc không phải đâu. Nhưng mà để đảm bảo an toàn nhất, chúng ta vẫn cứ nên nghe theo lời các giáo sư, ngủ ở đại sảnh một hôm thôi"


Levy nhún nhún vai, cho ra kết luận.


Hai cô còn nói thêm vài thứ khác nữa, sau đó mới yên lặng theo dòng người để tiến vào đại sảnh đường đã dọn sạch bàn ghế và được trải hàng loạt những chiếc túi ngủ màu xám trên đất.


Các phù thủy của các nhà và các giáo sư lần lượt sau đó đều đã hội tụ ở đây.


Cụ Dumbledore giải thích lại một lượt lí do liên quan tới tên tù nhân và các giám nhục của Azkaban, sau đó liền bàn bạc với các giáo sư kế hoạch thay ca nhau canh giữ cho các phù thủy nhỏ bọn họ có một giấc ngủ an toan chào tối nay, để lại đám phù thủy Levy hoạt động tự do với nhau ở khu vực đại sảnh tầm ba mươi phút đồng hồ.


Trong khoảng thời gian đó, Levy đã lại chỗ Harry, Ron và Hermione nói chuyện, các cô bé cậu bé cũng rất bất ngờ với với việc phải ngủ ở đại sảnh đường thế này.


"Harry à, cậu thấy khá hơn rồi chứ? Hôm đó mình có...chút chuyện nên không thể đến thăm cậu được"


Levy hỏi han Harry, cảm thấy chiếc hộp giấu trong người run lên thì nói ấp úng một chút.


Nhưng ngay sau đó chiếc hộp không có động tĩnh nữa, cô liền thả lỏng nói cười bình thường với bọn họ.


Hermione ở một bên, lâu lâu lại gia nhập một vài câu, phần lớn thời gian cô bé đã dùng để nhìn lén Levy, thấy cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ dài đến bắp chân, lộ ra một đoạn trắng nõn thì đỏ bừng mặt, lòng xoắn suýt lại, vừa muốn nhìn thêm, vừa muốn tìm cái gì đó che lại không cho ai nhìn thấy cả.


Buổi chiều một ngày trước ở sân Quidditch, cô bé đã vô tình thấy Levy nói cười với huynh trưởng của Slytherin rất lâu, liền khó chịu tới tận bây giờ, cô bé cảm thấy nếu như bản thân không làm ra một cái gì đó, rất có thể Levy xinh đẹp của cô bé sẽ bị người khác cướp mất.


Vì vậy, khi Levy nói chuyện được kha khá nhưng vẫn còn một nửa thời gian nữa mới phải đi ngủ, thì Hermione bỗng rụt rè tiến lại, cầm lấy tay Levy, đỏ bừng mặt nói có chuyện muốn nói sau đó kéo cô một mạch tới lan can ít người bên cạnh đại sảnh.


Levy cả quá trình thì chỉ nghĩ đơn giản là cô bé có vấn đề gì đó riêng tư cần bạn cùng giới giúp đỡ, nên không hề từ chối đi cùng với Hermione tới đó.


Nhưng khi Levy nhìn bộ dạng mặt đỏ bừng như bị say rượu quen thuộc từng thấy trên người Jessica ở Hermione và lời nói như sấm đánh bên tai của cô bé tới mình, liền bỗng chốc đứng hình, biết mọi chuyện không đơn giản như những gì cô nghĩ nữa.


Hermione cúi đầu, hai đầu ngón tay vo rồi lại vo viền váy màu trắng trên người, xấu hổ vô cùng, nhìn gương mặt khó hiểu xinh xắn của Levy, từ lí nhí đến rõ ràng nói ra một loạt câu thổ lộ:


"Levy à, thực ra...thực ra tớ thích cậu! Thích rất nhiều và đã thích từ rất lâu rồi. Tớ...tớ hôm nay nói ra, hi vọng cậu có thể hiểu mình và...và..."


Nói đến đó, Hermione liền cứng lưỡi, mặt như muốn bốc cháy, cả cái đầu nhỏ rụt lại như đà điểu gặp chuyện khó. Lưu lại Levy bên kia cảm xúc đang sấm gầm gió dữ vô cùng, cứng ngắc di chuyển tròng mắt, cảm nhận chiếc hộp im ắng trong người lại run lên mạnh mẽ với biên độ quen thuộc, thầm khóc thét trong lòng.


Cô thực sự muốn ngay bây giờ, ngay tại đây, ngửa lên trời mà rít gào hàng vạn câu thô tục vào cái vận hoa nở của mình, hại người khác vương vấn khắp nơi, để giờ...


Levy nghĩ đến sự tình sau này mà Voldy có thể dùng để "trừng phạt" cô, nuốt nước miếng khô khốc, da mặt run rẩy.


Lại nhìn Hermione từ trạng thái xấu hổ sang trông mong nhìn chằm chằm mình.


Nhất thời Levy rất muốn bỏ tất cả lại chạy lấy người...


"Éc...Hermione này...ha ha...tớ..."


---
Gỗ: tui cut đúng chỗ ghê đúng không cả nhà 😁😁😁😁