Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

Chương 45: Thanh toàn cho em (1)




Hôm ấy,


Bầu trời âm u như muốn một giây tiếp theo sẽ đổ mưa xuống.


Levy đứng cạnh Hồ Đen, làn tóc bay theo ngọn gió lớn, nắm chặt hộp gỗ trên tay, quyết tâm bơi xuống.


Cô hóa thành người cá ngay khi vừa mới xuống nước, Pudding bơi lại và vờn xung quanh cô, nó dẫn cô tới lối vào căn phòng bí mật và để cô tự mình tiến vào khi đến nơi.


Dòng nước tối màu, càng đi tới chỗ sâu màu nước lại mờ đi một chút. Khi đến giữa đoạn, xung quanh đã triệt để lâm vào bóng tối.


Levy thoáng dừng lại, tần ngần, cô không biết nếu tiếp tục tiến lên phía trước, trong bóng tối có đụng độ phải Tử Xà hay không.


Nếu thật là như vậy người bị thiệt sẽ là cô, bởi rắn thì có thể di chuyển trong nước rất linh hoạt, còn nếm được mùi vị của con mồi từ rất xa theo dòng nước. Còn Levy thì là nửa người nửa cá, lại là một nửa người nửa cá phiên bản lỗi nên chỉ kế thừa được thiên phú là có thể bơi và một số phép thuật, chứ hoàn toàn không thể nhận ra nguy hiểm trong nước từ sớm hay khả năng nhìn được trong bóng tối gì đó.


Nếu Basillick vẫn chưa được triệu hoán, vẫn còn bơi ở dưới nước thì có lẽ, chỉ cần Levy rời khỏi đường vào nhỏ hẹp này rồi tiến vào hồ nước của nó, cô có thể sẽ bị nó xơi tái ngay khi vẫn chưa kịp chạm tới một góc áo của mảnh hồn kia.


Vì vậy Levy rất phân vân, không biết cứ bơi nhanh như vậy lên phía trước hay cứ từ từ, chậm mà lại chắc nữa.


Chiếc hộp vẫn luôn trong lòng Levy lúc này như cảm nhận được khác lạ, khẽ rung lên, tỏa ra một ít ấm áp, lặng lẽ sáng, chủ động rọi rõ đoạn đường tiếp theo cho cô gái.


Levy nhìn ánh sáng xinh đẹp đó, cúi xuống nhìn chiếc hộp, như thể nhìn thấy người kia, ánh mắt một mảnh mềm mại, biết là Voldy lo cô sợ bóng tối nên mới vậy, trong làn nước cô dịu dàng hạ xuống một nụ hôn lên chiếc hộp, cảm nhận người tình bé nhỏ trong đó phản ứng lại, mỉm cười, mang theo nguồn sáng chứa đựng ôn nhu và bảo vệ ấy, quyết đoán khẽ quẫy đuôi, nước đẩy cô tiến về phía trước.


Có Voldy ở đây, cô còn sợ gì đây?


Từ Xà thì Tử Xà, cùng lắm thì chết!


Levy nhìn chiếc hộp trong lòng, đáy lòng muốn nhũn:


Có chết thì cô cũng đã được chết bên cạnh người mình yêu mà, đúng không?


Được chết bên tình yêu, điều đó vô cùng hạnh phúc ~


Levy nắm chặt tay, quyết định liều mình, buông bỏ một chút lưỡng lự cuối, thân hình tản mạn ra loại khí chất tự do, vui thích theo dòng nước bơi qua đường hầm bằng đá hẹp tối, đi vào khoảng nước rộng phía bên trong căn phòng bí mật.


Levy cứ thế bơi một đường tới tận mặt nước, chiếc hộp trong lòng cũng đã ngừng sáng, Basillick mà cô lo lắng cũng không có xuất hiện.


Cô từ dưới nước, quan sát tình hình phía trên một vòng. Đây là một góc tường khuất, rong rêu màu xanh bám đầy trên vách, phía dưới tường là một bậc thềm lát bằng đá cẩm thạch màu xám, đủ một phần rộng để Levy trồi lên và trốn tạm ở đó.


Hiện thời cô vẫn chưa có xác định được là Harry bên kia đã thành công xuống đây và giáp mặt với mảnh hồn Tom Riddle chưa. Nên Levy không tính sẽ tiến hành lung tung mà sẽ từ từ thăm dò xung quanh, chủ yếu là đi theo các tiếng động để có thể tìm tới nơi chính xác.


Từ lúc Levy biến đổi về cơ thể người và đi lên bờ, Voldy nhỏ bé đã đi ra khỏi hộp, đứng ở một chỗ không xa để cô ổn định chiếc váy màu đen ướt nước trên thân bằng bùa chú hong khô.


Sau khi cô xong, hắn chỉ lặng lẽ đi phía sau, lâu lâu lại chỉ điểm cho cô một chút bởi trong số những kĩ năng của bản thể, có sơ đồ của toàn bộ căn phòng bằng đá rộng lớn này.


Trên đường đi,


Thần kinh của Levy chủ động căng chặt, không bỏ qua bất kì biến động nào, vậy mà lại duy nhất không phát hiện ra người phía sau biến động cảm xúc ngày càng lớn khi càng tiến gần vào vị trí trung tâm của căn phòng này.


Đôi mắt màu đỏ của Voldy gợn từng đợt sóng nhìn theo bóng lưng của Levy, hắn có thể cảm nhận lời kêu gọi vô hình của mảnh hồn kia đối với hắn ngày càng rõ.


"Ngươi biết không, ta thực ra không đơn giản chỉ là Tom Riddle, một cựu học sinh của Hogwarts đơn giản như vậy, ha...mi có nhận ra cái tên này không, Harry Potter ?"


Levy ép sát vào bức tường, ra giấu yên lặng với Voldy bên cạnh, cả người căng chặt, nhìn tình hình bên kia, cầm hộp đựng linh hồn trong lòng.


Voldy nghe lời cô, im ắng đứng ở phía sau, nhìn một loạt động tác của cô, ánh mắt thủy chung là một mảnh dịu dàng bao dung như nước, như thể muốn hóa thành thực thể, ôm lấy tấm lưng của cô gái hắn yêu và bảo vệ cô ấy khỏi tất cả khó khăn trên đời này.


"Mi cũng đứng đó khá lâu rồi đấy, ra đây đi!"


Tom Riddle nhìn Tử Xà hung hãn đang đuổi theo để giết chết Harry Potter, ánh mắt lạnh nhạt, quay lưng lại, nhìn thẳng vào chỗ Levy đang ẩn nấp, nổi lên một chút khát máu.


Ha...


Một hắn ta nữa sao?


Thú vị đấy...


Levy bên kia bị bất ngờ, nhất thời rét lạnh toàn thân.


Cảnh giác của mảnh hồn này sao lại mạnh đến vậy?


Cô đã chú ý không gây ra bất kì âm thanh gì rồi cơ mà?


"Levy, bình tĩnh, em có hộp đựng linh hồn, hãy tìm cách tiếp cận đủ gần hắn, rồi bất ngờ đánh tới"


Giọng nói đều đều của Voldy bên tai khiến Levy thoáng ổn định lại chút hoảng hốt.


Có Voldy ở bên cạnh những lúc như này...thật tốt...


Anh ấy nói rất đúng, cô không cần phải hoảng.


Cứ làm theo kế hoạch, rồi sẽ được thôi!


"Không ra sao?"


Có vẻ mảnh hồn ngoài kia đã mất hết kiên nhẫn, Levy nghe thấy tiếng hắn muốn triệu hồi Tử Xà lại đây.


Levy thầm thở một cái nặng nề, thu Voldy vào hộp, giấu vào trong tay áo, chủ động bước ra ngoài ánh sáng.


Tom Riddle kì lạ nhìn con bé tóc ngắn vừa mới xuất hiện. Rõ ràng là hắn cảm nhận được là kẻ giống hắn.


Nhưng sao khi ra lại là nó?


Levy chủ động đón lấy ánh nhìn của Tom, nhìn ngắm gương mặt quen thuộc mà lại xa lạ trước mặt, lòng xao động.


So với những năm ở viện cô nhi. Tom ở hình dạng này lại có một khí thế vô cùng rắn rỏi và đặc biệt đẹp mắt.


Rất đúng như tưởng tượng của cô ngày trước, cậu ấy có một đôi mắt vô cùng hút hồn, chiếc mũi cao đầy đặn.


Nói chung là rất đẹp, đẹp đến nỗi cô muốn...


Khụ...


Mày là người đã có gia thất Levy!


Mày - là - người - đã - có - gia - thất!!!!


(' ∀ ' *)


Levy tự yy trong lòng, chút căng thẳng nhất thời cũng bay biến mất.


"Mi là ai?"


Tom nghiêng đầu, nhìn kĩ thì con bé này....


Có chút quen quen?


Lúc này...


Hộp gỗ trong áo Levy run lên, bóng dáng nho nhỏ của Voldy bay ra, cản ánh mắt đang nổi lên chút quen thuộc của Tom tới Levy, giọng trầm lắng.


"Cô ấy là ai không quan trọng. Nhưng mà...ta tin chắc là mi cũng cảm nhận được ta nhỉ?"


Tom nhìn thấy Voldy, hơi hơi kinh ngạc, vứt bỏ chút cảm giác kì cục nhất thời đối với Levy, đôi mắt nâu hứng thú quét qua bộ dạng của Voldy một lần.


"Chậc, thì ra thứ ta cảm thấy là mi sao? Mi còn yếu hơn ta tưởng đấy, lại còn trở nên vô hại nữa, ta của tương lai là như thế này sao?"


"Và có vẻ mi khá quan tâm đến cô ta nữa?"


Tom cầm đũa phép, nhếch môi cười lạnh lẽo nhìn Levy một cái.


Chính là nó khiến cho hắn ta ủy mị đến mức đấy sao?


Ánh mắt hắn ta ở tương lai lại kém như vậy sao?


Vậy thì nó thật tai hại đấy...


"Nếu chính nó làm ngươi ủy mị như vậy, hay để ta giết nó giúp ngươi nhé?"


Tom nói xong, không để ai kịp phản ứng, khua đũa phép phóng một bùa chú nhanh như thiển điện về phía Levy.


Levy ngây ngẩn.


(ʘᴗʘ✿)


Thật sao?


Tôi đang ngắm anh luôn đấy?


Tôi còn chưa kịp nói cái gì mà?


Ít ra cũng phải để tôi ra sân đã chứ ಠ╭╮ಠ


Levy nhìn tia sáng sắp oanh tạc đến mình, mắt nhắm chặt, nhưng...


Một giây...


Hai giây...


Ba giây...


Không thấy đau? (・o・)


Cô hé một đường mắt ra, một bóng dáng tuy nhỏ nhưng lại vừa giúp cô đỡ mọi hiểm nguy lọt vào mắt cô.


Voldy gầm lên với Tom:


"Mẹ nhà mi! Còn dám đánh cô ấy?"


Sau đó hắn quay người lại, đũa phép của cô không biết từ lúc nào đã ở trên tay hắn, Tom ở phía xa bị đánh bật bùa chú đang ngã ngồi dưới đất, ánh mắt màu đỏ xinh đẹp của Voldy nhìn cô mang hỏi han.


Levy: (●♡∀♡)


Voldy à ~em có điều muốn nói ~


Anh lúc này đẹp trai siêu cấp vô địch luôn anh có biết không!!??


Voldy à, em muốn sinh khỉ con cho anh!!!


Levy ôm tim, lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao, mắt tỏa ra ngôi sao nhỏ.


"Nhưng Voldy à, anh không sao chứ?"


Levy lại gần, muốn xoay xoay Voldy xem thử hắn có sao không.


Voldy lắc đầu, Levy liền nghiêng thân hôn lên môi nhỏ của hắn một cái, miệng cười rực rỡ.


"Vừa rồi cảm ơn anh nha Voldy của em ~"


Tom bên kia: ( ಠ ಠ ) hình như vừa bị đút cẩu lương thì phải?


----
Gỗ: Đúng vậy 🤣🤣🤣
Những ai tin tôi sẽ ngược hai đứa con đẻ này thì chính là vừa bị tôi lừa rồi đó *cười phúc cmn hậu* 😎
Tôi thật sự tò mò số tiền các cô bỏ ra để mua khăn giấy đấy :)))))