Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

Chương 34: Voldy ngạo kiều




🥒Warning:


Nội dung bên dưới có thể "làm" chết nội tâm cẩu độc thân của các cậu, sẵn sàng đọc rồi chứ? (* ^ ω ^)


----


"Cô đã đi đâu cả tối?"


Levy nghe Voldy bé nhỏ hỏi, liền có chút ngơ khác:


"Không phải tôi đã nói với cậu là tôi đi dự tiệc sao?"


"Đi dự tiệc sao lại có mùi của người khác?"


Voldy mím môi, đôi mắt bừng bừng lửa giận khiến cho màu mắt ruby của hắn lại càng sáng hơn.


Levy mê mẩn một chút, sau đó đường hoàng trả lời:


"Cả một đống người đến dự, va va chạm chạm, tất nhiên người tôi cũng phải bị ám một chút mùi của người khác chứ Voldy yêu dấu ~ ?"


"Hẳn là một chút?"


Voldy nhếch nhếch mắt, cắn răng, giường như tức giận hơn rồi.


"Ưm" Levy gật gù.


"Hừ!"


Hắn triệt để xoay người, khoanh tay lại với nhau, không thèm nhìn người đáng ghét phía dưới sàn nữa.


Vì cái gì?


Cô ta sờ mình, hôn mình, đánh dấu chủ quyền khắp người mình.


Thế mà lại dám đi tìm người đàn ông khác, còn nhốt hắn ở trong cái hộp tối om om kia.


Về thì không chịu chủ động hối lỗi.


Thế mà gọi là yêu hắn à?


Nếu hắn không trùng hợp tìm được cách thoát ra khỏi hộp gỗ rồi đi tìm, có phải cô về liền hủy thi diệt tích, dấu nhẹm đi rồi lại đi sờ mó hắn không?


Voldy nghĩ đến đây lại nhớ đến hình ảnh khiêu vũ hài hòa đến cay mắt trong đầu, cùng mùi nước hoa đàn ông của cái tên tóc vàng lòe loẹt kia đang lặng lẽ tản hương trên người Levy, liền muốn nổi khùng ngay tại chỗ.


Tức (◣_◢)


Hắn quyết định không...để ý đến cái cô bại hoại đó nữa!


Ừm!


Chính vậy!


Không để ý nữa!


Chúa Tể Hắc Ám đáng thương, có một sự thật đó chính là hắn là cẩu độc thân hoàng kim tới tận lúc bị phản bùa mà tan biến.


Từ khi sinh ra, chỉ có mỗi Levy là giới tính nữ là thân cận nhất hồi nhỏ, sau này cô đi, khi lớn lên và trở nên mạnh mẽ đến biến thái, tuy có rất nhiều người thầm ái mộ hắn, nhưng lại chẳng có một ai dám bước ra bày tỏ rồi tiến tới yêu đương, hoàn toàn chính là chẳng có kinh nghiệm yêu đương gì.


Càng huống chi hiện tại hắn đã mất đi kí ức bản nguyên, mà hộp đựng linh hồn tuy có thể tạo ra kí ức cơ bản nhưng lại không thể nhét vào người hắn skill gọi là "kinh nghiệm yêu đương" được, nó chỉ có thể tạo kĩ năng mà trước khi người ấy chết từng sở hữu, nên với trường hợp hiện tại, Chúa Tể bé nhỏ hoàn toàn không biết trạng thái của bản thân là đang ghen, còn ghen rất dữ!


Đúng vậy!


Levy đã sờ mó hắn, sờ đến nỗi hắn sinh ra tình cảm lạ lùng, xua mãi cũng không bay đi, khiến hắn đã tức lại càng tức.


Về cơ bản thì hiện tại Chúa Tể nhỏ đã âm thầm xem Levy đã là người của hắn. Tuy hiện tại Levy còn rất nhỏ, chỉ có mới 12. Nhưng hắn nghĩ của hắn đã là của hắn, một khi đã chạm vào người rồi sờ mó, Levy đã bị hắn xem là không có quyền có quan hệ thân thiết với bất kì ai ngoài hắn nữa.


Khổ nỗi Levy làm gì hiểu cái mớ bòng bong trong đầu của hắn đây.


Phải nói là cô cũng là cẩu độc thân hoàng kim hơn cả hắn đấy nhé, tận ba kiếp liên tục, không hề chạm vào thứ tình cảm hường phấn ấy, đến tận bây giờ cô còn chưa hiểu cảm giác thích và tới yêu một người là thế nào đâu.


Thế nên, việc Voldy bé nhỏ đột nhiên giận cô, không cho cô làm các hành động thân thiết như : ôm ôm, thơm thơm và cưng nựng, thì cũng đâm ra tủi thân kinh khủng, xoắn suýt bật dậy từ dưới đất, soát cảm giác tồn tại trước mặt hắn.


"Ôi Voldy bé yêu ơi ~ Voldy bé nhỏ của Levy ~ Sao lại giận tôi rồi ~"


"Hừ!!"


Voldy liếc cô một cái, lại hừ lạnh quay sang chỗ khác.


Giận!


Giận!


Giận!


Hắn giận chết cô đồ vô tâm!


(ಠ╭╮ಠ)


"Cho Levy xin lỗi đi mà ~ cậu gì đó ơi ~~~"


Được lắm, đến tên cũng thèm gọi nữa rồi, coi hắn là người lạ rồi!


Voldy đá bay chiếc gối đầu, đôi mắt hừng hực lửa giận, nhoáng cái bay vào trong hộp đựng, khóa lại, biến đổi để Levy không thể nào mở ra từ bên ngoài.


Levy sờ hụt tay mềm, bĩu bĩu môi, đôi mắt đáng thương nhìn hộp gỗ, chạy lại thử mở nhưng không thành, liền ỉu xìu đi thu dọn chiến trường đơn phương của Voldy để lại, sau đó cầm chiếc hộp lên ôm vào lòng nhìn thật lâu thật lâu, nhưng bên trong không thèm phản ứng lại.


Mãi đến nửa đêm, khi Jessica trở lại và cô ấy tiến vào mộng đẹp. Levy cũng sắp không chống đỡ được hai mắt nhức mỏi thì hộp đựng có động tĩnh, mở ra, bóng dáng nho nhỏ bay ra ngồi đôi diện Levy, lạnh mặt nói:


"Ngủ đi!"


"Cậu tha thứ cho tôi rồi sao?"


Mắt Levy đảo cái phát sáng, những tia máu bên trong nhãn cầu cũng như nhạt đi.


"Lần sau có bỏ tôi mà đi nữa không?"


Voldy nhìn bộ dạng xơ xác của cô, tức tức nhíu mày.


Xấu muốn chết!


"Không dám nữa đâu Voldy ơi ~"


Levy gật đầu lia lịa, chỉ thiếu điều mọc thêm cái đuôi phía sau ngoắt ngoắt.


Voldy bớt giận một chút, lại nói:


"Có tiếp xúc với mấy người lung tung nữa không?"


"Sẽ không, sẽ không ~~"


Levy cực lực tỏ vẻ chân thành a chân thành, cảm xúc trong đôi mắt như muốn nhảy ra bên ngoài để Voldy bé nhỏ của nhà cô xem.


"Ngủ đi!"


Voldy lại bớt lạnh một chút, nói như ra lệnh, sau đó lại bay một phát vô hộp đựng biến mất.


Levy bất ngờ, cúi xuống gõ gõ nắp hộp trong lòng:


"Là cậu đã tha thứ cho tôi rồi sao?"


Không có ai trả lời, cảnh đêm bên ngoài lạnh như nước,...


Levy không biết nhìn một lúc rồi tự não bổ gì đó, hạnh phúc câu môi cười toe toét, xoay người nằm xuống giường, ôm chiếc hộp nhỏ thân thiết cọ cọ, rồi ngủ thiếp đi.


Vài tiếng sau, khi Levy đã ngủ say quắc cần câu, chiếc hộp khẽ run run, sáng lên màu xanh phỉ thúy xinh đẹp, một giọng nói mềm như bông nho nhỏ phát ra:


"Ừm ~"


----
Gỗ: :))) cả nhà thấy sao?
       Gần đây tôi sẽ cho bé mảnh hồn này online thường xuyên hơn, các bảo bối có biết tại sao không? *cười đoan trang* 👌🤭🤭