Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

Chương 14: Hình ảnh xa lạ, nước mắt?




Quirrell run rẩy, nước mắt nhầy nhụa chảy dọc theo gò má xanh xao. Chút tỉnh táo cuối cùng của hắn ta đang bị ăn mòn dần dần sau câu uy hiếp của thứ đang bám trên người hắn.


Phải rồi, ngoài hắn ta ra hắn còn cha, mẹ và gia tộc nữa. Lựa chọn duy nhất của hắn ta lúc này, ngoài bán linh hồn cho quỷ dữ thì còn gì đâu?


Hắn ta đến Hogwarts, ngoài do chủ đích của Chúa Tể, một phần chính là mang hi vọng nho nhỏ là được cứu.


Nhưng làm cho hắn ta chết tâm đó chính là Chúa Tể đã biết được suy nghĩ này của hắn ta trước khi hắn kịp làm bất kì thứ gì.


Hắn ta đáng lẽ còn chút thời gian, nhưng hiện tại thì đã hết, Chúa Tể đã quyết cắn gọn linh hồn hắn, khống chế thân thể này, để thực hiện âm mưu của mình.


Quirrell biết tình trạng của bản thân đã hết nước cứu, ngay cả cụ Dumbledore cũng không thể. Hắn ta nhắm mắt, để mặc cho điều ấy xảy ra. Xin lỗi thế giới pháp thuật, là tôi ích kỷ!


Từ kẽ răng của hắn ta, rít lên từng tiếng đau khổ. Kết thúc quá trình này, thân thể sẽ không khác gì một con rối, hắn cũng tính là một nửa chết đi.


Lộc cộc...


Quirrell nghe tiếng động, mở bừng mắt, nhìn về phía đó, đôi con ngươi màu đen của hắn ta hơn một nửa đã chuyển thành màu xám mơ hồ.


Levy giật mình thon thót, chết rồi!


Đũa phép của cô rơi (;;;・_・)


Còn chưa sẵn sàng mà...


Levy nghe thấy tiếng vải vóc ma sát ngày càng gần.


Hu hu...không ra có được không?


Levy nuốt khan, rũ mắt thở dài một phát liền chủ động đi ra khỏi chỗ núp, đôi mắt xanh lơ thẳng tắp thu vào bóng người đang nằm dưới đất chủ cách cô 3 bước chân.


Không nhìn thì thôi, khi nhìn thấy biểu tình vặn vẹo trên mặt Quirrell, Levy cảm thấy da đầu khẽ kéo căng, run rẩy.


Thật khủng khiếp!


Levy nhớ đến tận lúc Harry phát hiện thân phận chân thật khi tìm viên đá phép thì vẻ ngoài của tên Quirrell vẫn bình thường mà?


Chỉ mới năm nhất thôi, Levy đã chứng kiến sự kiện chưa từng được kể trong nguyên tác.


Quirrell lúc này, mặt mày xám ngoét, như thể toàn bộ máu trong cơ thể đều đã bị rút đi, máu lẫn nước mắt chảy dọc trên mặt, cơ thể run run với lòng bàn tay bấu đến trắng bệch dưới sàn lạnh ngắt.


Levy nhất thời không biết phản ứng như thế nào, chỉ trân trân nhìn Quirrell khẽ oằn mình, thều thào:


"Đ..đi...mau!"


Quirrell nhìn thấy một cô bé xuất hiện ở cuối hành lang, xinh xắn và có mái tóc ngắn. Nội tâm của hắn ta run run, chỉ sợ sức sống sinh đẹp của cô sẽ bị kẻ kia bóp nát ngay sau khi hắn ta hoàn toàn bị khống chế.


Hắn ta không muốn như vậy, hắn ta muốn. Ít nhất thì...ít nhất thì, trước khi hắn hoàn toàn biến mất có thể làm một việc gì đó, như...cứu cô bé này!


Đi!


Đi mau đi!


Hắn ta sẽ giết ngươi!


Đi đi!


"Đi?"


Levy thất thần một lúc, Quirrell bắt đầu lâm vào lúc khóc lúc cười khiến cô rốt cuộc ổn định lại. Nhưng cô không đi, cô bước lại gần.


Thật ra là như bị thôi miên vậy, cô không khống chế được nhìn vào mắt của "Quirrell" và đi lại!


Levy triệt để khóc thét trong lòng.


Cô muốn rời đi, rời đi, RỜI ĐI mà??????


(;ŏ﹏ŏ)


Phải chết sao hu hu?


Còn gì nữa khi cô một thân một mình phát hiện bí mật to bự của đại Boss đây?


Levy lại gần "Quirrell", quỳ xuống, đối diện với hắn ta, lực mạnh tới nỗi làm cô rên lên một tiếng.


Đừng đùa (@_@;), nếu cô còn sống tới sau này, chắc hẳn sẽ để lại vết bầm rất to trên hai đầu gối.


"Quirrell" vươn tay, ánh mắt quỷ quyệt khiến Levy mồ hôi lạnh ròng ròng.


Ngón tay gầy gò xám ngoét dừng lại trước mặt cô, mắt Levy mở lớn.


"Hửm? Dumbledore nhạt nhẽo! dùng bùa lãng quên với mi? Để xem nào, ta thật muốn xem thử ông ta có gì dấu dấu diếm diếm!"


Hở!?


Không giết?


Mà...


Bùa gì?


Bùa lãng quên á?


Có sao?


Levy ngu luôn rồi, cô cảm thấy kí ức của bản thân rất bình thường nha?


"Mi phải cảm thấy may mắn vì mi không phải muggles! Con chuột kia...tới cũng nhanh đấy!"


Chẳng để Levy phản ứng, ngón tay kia rạch một đường giữa hai lông mày của cô, máu đen chảy ra cùng lúc với tiếng giày đạp có quy luật vang lên từ xa lại gần.


"Quirrell" đứng dậy, một ánh mắt cũng không thèm nhìn Levy, nhanh chóng khuất sau mảng tối.


Đau...


Đau quá....


Levy chưa bao giờ cảm thấy đau như thế, như cả cơ thể đang bị vỡ nát vậy, nhất là trong đầu, tai cô ù đi không thể nào phân biệt tiếng bên ngoài và tiếng phát ra từ trong đầu nữa.


Tom ơi Tom ha ha...


Cá nướng, cá hấp hay cá chiên nhỉ?


...


Chờ...


Chờ tôi quay lại nhé?


Chờ!?


Chờ ai cơ?


Levy thống khổ ôm đầu, cả người dãy dụa trên mặt đất.


"Ai...là ai?"


Sống tốt nhé..


Con yêu...họ không cần con, nhưng sơ sẽ yêu con thay phần của họ, cố lên, con nhé..


Levy hoa mắt, bóng tối ập tới, nước mắt ấm nóng chảy xuôi theo gò má trắng bệch, đọng lại thành ngọc trai lăn tròn trên sàn nhà lạnh lẽo.


Rốt cuộc....là ai?


Tia sáng cuối cùng dập tắt, một bóng dáng mờ mờ chạy lại, chỉ là Levy không còn tỉnh để biết người tới là ai nữa.


---+
Gỗ: Khụ, hơi muộn, xin lỗi cả nhà :)))