Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương

Chương 15




Hôm nay tôi sẽ tham gia cuộc thi múa ballet cực kỳ quan trọng.

Vũ đoàn ballet quôc tế M sẽ tuyên thí sinh xuất săc trong cuộc thi lân này vào vũ đoàn.

Kiếp trước tôi bỏ lỡ cơ hội được tuyển nên đã hối tiếc rất nhiều năm.

Mà kỹ thuật múa của tôi "17 tuổi" này tốt hơn kiếp trước nhiều, tôi nghĩ mình có cơ hội.

Thiếu nữ tóc búi cao, nhón chân xoay tròn theo tiếng nhạc. Bóng lưng thon gầy ưu nhã, váy lụa trắng tung bay theo bước nhảy tựa như chính nó cũng có sinh mệnh.

Tôi vì ballet mà sinh. Đó là chân lý.

Tôi biết rõ mình phát huy tốt thế nào, thậm chí vượt xa những cuộc thi trước.

Giám khảo đều thán phục trước khả năng của vũ công mới 17 tuổi này.

Tôi đã sống hai kiếp mà lại.

Vừa xuống sân khấu, tôi đã bị ông Trần, tổng giám đốc Vũ đoàn M ngăn cản. Ong ta nói bản thân đánh giá tôi rất cao, muốn bàn chuyện phát triển trong tương lai.

À, kiếp trước cũng xảy ra chuyện này. Khi đó tôi kém cỏi không băng người, ông Trần muốn dùng quy tắc ngầm với tôi.

Tôi lúc ấy tuổi trẻ nóng tính đã dội nước lên đầu ông ta, cũng đánh mât cơ hội gia nhập vũ đoàn M.

Nhưng về sau tôi nghe nói ông Trần đi nghỉ phép với bạn gái rồi mất tích ở Nepal.

Con người đúng là không nên làm chuyện xấu, ác giả ác báo mà.

Tôi thầm nghĩ ráng nói chuyện với tên dê già này vài câu rồi chuồn lẹ, nếu Vũ đoàn M vì vậy không nhận tôi thì thôi.

Không ngờ cảnh ông Trần khoác lác với tôi lại bị Trần Ngạn bắt gặp.

Có kỳ đà xuất hiện, ông Trần đành tức giận bỏ đi.

Trần Ngạn là trúc mã của tôi nên tôi không coi cậu ấy như người ngoài, lập tức mắng ông Trần một trận.

Càng nghe tôi nói, sắc mặt Trần Ngạn càng khó coi:

- Tớ đi tính sổ với lão!

Tôi vội kéo cậu ấy lại:

- Người xấu ắt gặp quả báo, hơn nữa... - Tôi nháy mắt, - Tớ vừa bấm chỉ tay, mấy ngày nữa lão ta sẽ bị bắt cóc.

Trần Ngạc kinh ngạc rồi bật cười:

Bắt cóc... là ý tưởng không tồi.

Cậu đừng nghi ngờ tớ, linh cảm của tớ linh lắm.

Tôi chỉ ba hoa thế thôi, không ngờ hai ngày sau ông Trần mất tích thật.