Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 92




Charles chỉ cảm thấy cảm giác hít thở không thông là khó chịu như thế, một khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, hoảng sợ nhìn Bạch Đan Phượng. Bạch Đan Phượng lại chỉ cười nhạo một tiếng, trực tiếp ném hắn ra ngoài, "Thật là phế vật!"

Charles vội vội vàng vàng từ trên mặt đất bò lên, lủi về hướng lều trại, hiển nhiên là cực kỳ sợ hãi.

Bạch Đan Phượng đôi mắt đẹp híp lại, cười làm người hoa mắt say mê. Chỉ là động tác của nàng lại không ngừng, phi thân liền muốn bắt Charles vào tay. Charles sợ tới mức a một tiếng kêu to, té ngã lộn nhào chạy về phía lều trại, "Ninh!! Cứu mạng!!"

Một cổ kình phong đảo qua, trực tiếp đánh ngã Bạch Đan Phượng rơi trên mặt đất, Ninh Hữu từ trong lều trại đi ra, "Ngươi làm gì vậy?"

Một cái lộn mình xinh đẹp linh hoạt, Bạch Đan Phượng một lần nữa đứng lên, trong đôi mắt đẹp như mặt nước tràn ngập vẻ hưng phấn, "Không thể tưởng được ngươi cũng là một cao thủ!", Vừa dứt lời, Bạch Đan Phượng lại lần nữa tấn công về phía Ninh Hữu, trong chớp mắt, lệ phong phi quét, thân ảnh đan xen, Bạch Đan Phượng lại một lần nữa bị đánh ra ngoài, hung hăng nện ở trên mặt đất. Bạch Đan Phượng lại phảng phất như không cảm nhận được đau đớn vậy, càng thêm hưng phấn, phi thân nhảy lên, lại lần nữa xuống tay.

Sau khi bị đánh rơi trên mặt đất mấy mươi lần, Bạch Đan Phượng vẫn như cũ không có ý tứ từ bỏ, cả người thần thái sáng láng, so với Bạch Đan Phượng mười phần hưng phấn, Ninh Hữu lại có chút không kiên nhẫn, trực tiếp vung tay lên, đem Bạch Đan Phượng lại muốn công lên lần nữa vây ở giữa kết giới, vô luận nàng động như thế nào, đều phảng phất như bị một bức tường vô hình vây ở tại chỗ.

"Ngươi là tu chân giả?", Bạch Đan Phượng hứng thú bừng bừng hỏi.

"Ngươi biết?", Ninh Hữu kinh ngạc.

"Ha ha ha ha", Bạch Đan Phượng cười ha hả, cười đến nước mắt chảy ra, "Tốt tốt tốt! Thật là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn công! Ông trời đối với ta không tệ a!"

Ba người ngồi cạnh nhau, Bạch Đan Phượng lần này đem thân thế của mình hoàn hoàn thổ lộ ra hết. Charles vẫn như cũ có chút ngốc bức, không cách nào hiểu được vì cái gì nữ thần cao quý rồi lại tri kỷ giống như thiên nga của mình sao lại đột nhiên biến thành bá vương long như thế?!

Bạch Đan Phượng liếc xéo hắn một cái, tư thái kia, phảng phất như nữ vương cao cao tại thượng, xinh đẹp khí phách, nhiếp nhân tâm phách. Charles che lại trái tim kinh hoàng không chịu khống chế của mình, vẻ mặt đưa đám, cảm giác mình hoàn toàn xong rồi.

Bạch gia của Bạch Đan Phượng chính là thế gia này số một số hai tại trấn Mộ Vân, phụ thân nàng Bạch Khâm chính là người chấp chưởng Bạch gia đời trước, chẳng qua hai năm trước lại đã cùng mẫu thân của Bạch Đan Phượng bỏ mạng, nguyên nhân tử vong của bọn họ là bị người hạ độc trước, nhưng mà ngay tại thời điểm bọn họ vô sức phản kháng thì tàn nhẫn giết hại. Chuyện này oanh động toàn bộ trấn Mộ Vân, trưởng trấn hạ lệnh nghiêm tra, nhưng là hung thủ vẫn không thể điều tra ra, mà hiện tại Bạch gia là do đệ đệ của Bạch Khâm cũng chính là nhị thúc của Bạch Đan Phượng Bạch Khánh nắm giữ.

"Tuy rằng hung thủ cho đến nay vẫn không tìm được, nhưng là ta cảm thấy chuyện này cùng Bạch Khánh không thoát được quan hệ", ánh mắt Bạch Đan Phượng có chút lãnh, "Tại thời điểm phụ thân ta làm đương gia, Bạch Khánh vẫn luôn có điểm bất mãn, thường thường sẽ tìm chút phiền toái cho phụ thân ta. Mà trong truyền thừa của gia tộc bọn ta có chút bí mật là chỉ có đương gia mới có thể nắm giữ, thứ này, Bạch Khánh đã sớm mơ ước từ lâu. Trong truyền thuyết, tổ tiên Bạch gia chúng ta là một tu chân giả, lên trời xuống đất không gì không làm được, cuối cùng được chứng đại đạo, phi thăng thành tiên." Thời điểm nói tới đây, Bạch Đan Phượng liếc mắt nhìn Ninh Hữu một cái, "Mà tục truyền nói, vị tổ tiên này trước khi phi thăng đã để lại cho chúng ta vô số pháp bảo đan dược, còn có pháp môn tu tiên trân quý nhất."

"Lời đồn đại này cho tới bây giờ cũng vẫn tồn tại như cũ, rất nhiều người đều muốn đến Bạch gia ta tìm hiểu hư thật, nhiều người đảm nhiệm gia chủ Bạch gia chúng ta tuy rằng đã nhiều lần phủ nhận, nhưng là người ngoại giới vẫn chưa từng tin tưởng. Không đơn thuần chỉ là người ngoài, mà ngay cả người Bạch gia chúng ta cũng không tin, tỷ như Bạch Khánh. Sau khi phụ thân ta tiếp nhận chức vụ gia chủ, Bạch Khánh liền lặp đi lặp lại nhiều lần yêu cầu phụ thân công khai công pháp tu chân, phụ thân tuy nói không có, nhưng Bạch Khánh lại không tin, chỉ cho rằng phụ thân ta là đang lừa hắn."

"Mà sau khi phụ thân ta chết đi, Bạch Khánh tiếp nhận chức vụ gia chủ", Bạch Đan Phượng cười lạnh, "Sau khi xem đến bí mật trong gia tộc hắn vẫn như cũ ôm vọng tưởng, luôn cảm thấy phụ thân ta đã giấu giếm cái gì đó, cho nên lần nữa ép hỏi ta, muốn lấy được của hồi môn của ta. Phụ thân ta mới vừa qua đời không được bao lâu, Bạch Khánh cho dù có là một tên khốn cũng không dám cường ngạnh với ta, cho nên liền nghĩ đến biện pháp đem ta gả ra ngoài. Hắn vốn định trực tiếp gả ta cho một thủ hạ của hắn, ta làm sao có thể đáp ứng được, lấy tin tức đem việc cường ngạnh bức hôn này truyền ra làm uy hiếp, hắn cuối cùng đành đánh mất ý tưởng này. Chẳng qua việc thành thân ta lại không có cách nào trốn tránh được, chỉ đành nghĩ tới biện pháp tú cầu chiêu thân."

Bạch Đan Phượng mắt hàm chứa hưng phấn nhìn Ninh Hữu, "Ngày đó cuối cùng chống lại Bạch Khánh chính là ngươi đi!"

Ninh Hữu không tỏ ý kiến, chỉ là hỏi, "Vậy ngươi lại làm sao biết được ta là tu chân giả?"

Bạch Đan Phượng khẽ cười một tiếng, "Bạch Khánh kia cũng nói không sai, phụ thân ta đích xác đã giấu diếm một ít đồ vật, chẳng qua không phải là công pháp tu chân, mà chỉ là truyện ký mà thôi, miêu tả chính là thủ đoạn quỷ quyệt khó lường của tu chân giả. Chẳng qua trừ bỏ bản ghi chép này, những thứ mà Bạch Khánh muốn đều không có."

"Nếu trong tay cô đã không có thứ hắn muốn, vì cái gì lại không trực tiếp nói cho hắn?" Charles nhịn không được mở miệng.

Bạch Đan Phượng cười nhạo một tiếng, tựa như đang khinh thường chỉ số thông minh của hắn, "Ta nói cho hắn, hắn sẽ tin sao? Hơn nữa, ngươi làm sao biết được ta chưa từng nói với hắn chứ?"

"Nga, đúng rồi", Bạch Đan Phượng nhướng mày, "Nguyên bản hắn vốn cảm thấy trong tay ta có vài thứ, hiện tại chỉ sợ càng thêm xác định rồi. Thủ hạ nanh vuốt của Bạch Khánh đã nhìn thấy ta từ trên vách núi nhảy xuống, tất nhiên có thể đoán được trên người ta có phú nguyên đan, chỉ sợ hắn hiện tại đã đối với của hồi môn của ta càng nhất định phải có được rồi."

Phú nguyên đan trên tay Bạch Đan Phượng cũng không phải là phụ thân nàng truyền cho nàng, mà là nàng trong một lần ngoài ý muốn cứu một người, người này trước khi đi cho nàng tạ lễ đó là viên phú nguyên đan này.

"Nghe ngươi nói trước đó, dường như là đang tìm tu chân giả?" Ninh Hữu hỏi, "Này là vì cái gì?"

"Trong bản truyện ký mà phụ thân ta lưu trữ từng nói, tổ tiên chúng ta đã từng để lại một phần bảo tàng, chẳng qua chỉ có tu chân giả mới có thể mở", Bạch Đan Phượng nói, "Ta hy vọng ngươi có thể hỗ trợ ta, nếu có thể tìm được, ta chỉ cần một kiện đồ vật trong đó, những thứ khác tất cả đều thuộc về ngươi."

Ninh Hữu vốn định cự tuyệt, bỗng nhiên nghĩ tới Lăng Vân đang cần chữa trị. Thế giới này có rất nhiều đồ vật mà cậu không hiểu được, không chừng cậu thật có thể từ trong vài thứ kia, tìm được biện pháp chữa trị hoàn toàn cho Lăng Vân.

"Một lời đã định!"

Buổi nói chuyện nói xong, đã là nửa đêm. Ninh Hữu gác đêm, trực tiếp để hai người đi vào ngủ. Charles đi theo phía sau Bạch Đan Phượng giống như cô vợ nhỏ, vừa sợ hãi lại vừa ngoan ngoãn, do dự mà không dám đi vào. Bạch Đan Phượng lại trực tiếp xách cổ áo hắn đem hắn ném vào, sau đó nhẹ thân áp xuống, một đôi mắt đẹp lóe sáng rọi, ngón tay ngọc ngà dài mảnh câu lấy cằm hắn, trong giọng nói mang theo chút dụ hoặc, "Chuyện từ bỏ thành thân này vẫn là không cần nhắc lại nữa, chờ sau khi từ Hắc Nhai đi ra ngoài, huynh cứ ngoan ngoãn chờ ta gả cho huynh đi, biết chưa ~", âm cuối nâng cao, một ngụm nhiệt khí phun lên phía trên gò má hắn, câu hồn nhiếp phách.

*Editor: nữ cường nhân!! Ta thích!!

Charles chỉ cảm thấy máu cả người đều chảy ngược rồi, hô hấp khó khăn, cả người bị thiêu đốt lợi hại.

Bạch Đan Phượng cười lãng một tiếng, chống một tay liền bật người lên, xoay người trở về gian cách của mình.

Không có nhiệt độ cực nóng kia, Charles thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại cũng ẩn ẩn có chút mất mát.

Ngày hôm sau, ba người tiếp tục lên đường.

Trải qua một phen tâm tình ngày hôm qua, Bạch Đan Phượng đã hoàn toàn khôi phục bản tính của mình, từ một tiểu thư khuê các có lễ vô hại, biến thành một nữ tử hiếu chiến nồng nhiệt mà lại mang theo chút tà mị khí phách. Toàn bộ dọc theo đường đi, chỉ cần Ninh Hữu ra tay, Bạch Đan Phượng liền cứ ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm, ý đồ muốn nhìn ra được cái gì.

Kế sau Hàn Ngọc đàm, mục tiêu thứ hai của bọn họ là một loại thực vật tên là hỏa diệp thảo. Mà vị trí của hỏa diệp thảo này, bọn họ phải đi ít nhất nửa ngày.

Bởi vì thời gian dài bôn ba, hơn nữa đêm qua không có ngủ đủ, Charles cả người có chút nhuyễn, cuối cùng rốt cuộc nhịn không được nữa, yêu cầu với Ninh Hữu nghỉ ngơi một chút. Lúc ở Hàn Ngọc đàm, Bạch Đan Phượng cũng đã nhìn ra được Charles cường chống, lúc ấy vì giả vờ cho giống, cho nên mới không nói cái gì, hiện tại nếu đã không cần tầng ngụy trang kia nữa, Bạch Đan Phượng liền thống khoái cười nhạo Charles.

"Huynh một đại nam nhân sao lại vô dụng như thế hả! Nhát gan không nói, thể lực thế nhưng cũng kém cỏi như thế!", Vừa mới dứt lời, Bạch Đan Phượng liền đem Charles cao hơn nàng hẳn một cái đầu xách lên. Mũi chân nhẹ điểm, nhanh chóng đi về phía trước.

Charles nội tâm rất là rối rắm, có thể cùng cô nương mà mình ái mộ tiếp xúc thân mật làm hắn rất là cao hứng, nhưng mà bị nàng xách theo như thế, thật là phi thường mất mặt a......

Nửa ngày qua đi, bọn họ tới nơi hỏa diệp thảo sinh trưởng.

Hỏa diệp thảo, giống như kỳ danh, màu sắc như lửa đỏ, gió quét qua, phảng phất như một ngọn lửa cực nóng đằng đằng mà nổi.

Thấy cảnh tượng như vậy, Charles không khỏi tán thưởng không thôi, vừa định đi qua nhìn kỹ xem, liền ngó thấy một con mãng xà kim thanh giao nhau phun lưỡi âm lãnh nhìn chằm chằm bọn họ, tức khắc cả người cứng đờ.

*Editor: Ta nghĩ, nếu Tiểu Bạch mà là nam, thì đã là xinh đẹp tà mị cường công rùi, há há há!