Ninh Hữu ôm chặt ngực của mình, đem máu lại tràn ra trên khóe miệng chà lau sạch sẽ, có chút lảo đảo đi về phía cửa động kia.
Cậu có một loại cảm giác kỳ diệu nói không nên lời, nơi đó dường như có thứ gì đó đang triệu hoán cậu.
Hồ nước dưới chân hơi lắc lư, Ninh Hữu đi có chút gian nan, tốn không ít công phu, Ninh Hữu mới đi đến trước cái cửa động cao bằng một người kia. Vừa đứng yên, một cổ hương vị thấm vào ruột gan liền tiến vào xoang mũi cậu, tâm thần cũng thoải mái hơn không ít.
Đạp chân, đi tới. Từ bên ngoài sáng ngời tiến đường đi tối đen như mực, Ninh Hữu có một tia không thích ứng, theo bản năng thả linh thức ra, phát tán khoảng một thước chung quanh cậu. Tại địa phương tối đen này, Ninh Hữu cũng chỉ có thể dựa vào linh thức mà phân biệt đường. Đáng tiếc là vô luận là thức hải hay là đan điền của Ninh Hữu thì cũng đều đã bị thương nặng gần như hủy diệt, linh thức vốn có thể phát tán ra gần mấy ngàn mét, hiện tại nhiều nhất cũng chỉ có thể tách ra được một thước, trợ giúp cũng không lớn.
Dọc theo đường đi Ninh Hữu đều rất cẩn thận, chẳng qua cũng may là trên đường đi cũng không có tình huống dị thường gì, sau khi đi trong huyệt động quanh co khúc khuỷu ước chừng mấy trăm mét, Ninh Hữu bỗng nhiên nhận thấy được một tia ánh sáng, mà hương vị thấm vào ruột gan kia cũng càng thêm nồng đậm, ánh mắt cậu sáng lên, khẳng định chính là nơi này!
Ninh Hữu cuối cùng cũng đi vào địa phương phát ra ánh sáng, khác hẳn với đường đi hẹp kín trong động, nơi này rộng lớn, ước chừng khoảng trên trăm mét vuông, nơi đỉnh chóp trống rỗng hiển lộ ra tới một tia ánh sáng, đem cảnh tượng trong huyệt động chiếu rọi cực kỳ rõ ràng. Ở trong cái huyệt động này, có một cái ao nước, ánh mặt trời nhỏ bé xuyên thấu qua rơi vào trên mặt nước, thoạt nhìn trông rất đẹp mắt. Mà ở chung quanh ao nước có rất nhiều loại thực vật mà Ninh Hữu không biết tên, chúng nó sinh cơ dạt dào, mỗi một gốc cây đều tản ra hơi thở làm Ninh Hữu cực kỳ thoải mái.
Ninh Hữu nhắm mắt lại, cảm thụ được linh khí ở nơi này so với bên ngoài nồng đậm hơn gấp trăm lần, theo bản năng liền bắt đầu vận chuyển công pháp của mình. Chỉ là chỉ trong gần một tức, Ninh Hữu đã cười khổ từ bỏ động tác của mình, mở mắt. Linh khí nơi này tuy rằng nồng đậm, nhưng cũng không thể khiến cho người đã vỡ vụn kinh mạch như cậu hấp thu được nửa đồng nào, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn một tia lại một tia linh khí tiến vào trong cơ thể rồi lại tán dật ra ngoài không dư thừa chút nào. Cảm xúc mất mát cũng không có chiếm cứ tâm trí Ninh Hữu, cậu rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, ở trong cái huyệt động này bắt đầu tìm kiếm.
Linh khí nơi này gấp bên ngoài hơn trăm lần, hơn nữa cậu vẫn luôn cảm thấy có cái gì đó đang triệu hoán cậu, trong huyệt động này nhất định là có vật gì đó không tầm thường.
Tìm tòi gần một canh giờ, Ninh Hữu không sai biệt lắm đã đem toàn bộ huyệt động đều tra xét một lượt, mỗi một gốc cây thực vật cậu đều đã tinh tế xem qua, ngoại trừ linh khí cùng sinh cơ tràn đầy ra, cũng không có một tia dị thường nào. Mà lúc này, ánh mặt trời xuyên thấu vào trong huyệt động lại càng lúc càng thêm ảm đạm, trong lòng Ninh Hữu tuy có chút không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể đi ra ngoài, chậm trễ nữa là sẽ đến buổi tối, cậu phải nghĩ biện pháp từ dưới đáy vực này thoát ra.
Ngay tại thời điểm Ninh Hữu đang sắp rời đi, động tác bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía ao nước trong suốt kia.
Một gợn sóng yếu ớt đến không thể nhận ra hơi hơi đẩy ra.
Nhiệt độ trong ao nước cực kỳ thấp, Ninh Hữu thu hồi tay nhúng trong nước, khiếp sợ không thôi. Linh khí trong ao nước này, quả thực là nồng đậm tới nông nỗi kinh người!
Ao nước nho nhỏ này tuyệt đối không đơn giản!
Thân thể Ninh Hữu tuy đã bị hủy, nhưng linh khí chung quanh cậu vẫn có thể cảm giác được rành mạch, chính là từ khi bắt đầu tiến vào huyệt động này, cậu lại căn bản không có một tia phát giác được ao nước này có bất cứ dị thường gì, hơi thở bên trong bị che lấp quả thực là hoàn mỹ không có một tia sai sót nào! Ninh Hữu không hề do dự, tức khắc bước vào bên trong ao nước, lạnh lẽo thấu xương làm cho cẳng chân Ninh Hữu cũng bắt đầu có chút tê dại, cậu lại không có một tia ý lui nào, một chút linh thức còn tồn tại trong thức hải tất cả đều tản phát ra, xem xét tình cảnh dưới nước.
Ao nước cũng không sâu, chỗ sâu nhất cũng chỉ không quá eo Ninh Hữu mà thôi. Lúc ban đầu Ninh Hữu còn đi ở trên mặt nước, sau đó lại dứt khoát trực tiếp tiến vào trong nước. Đôi tay sờ soạng dưới đáy hồ nước nhỏ. Đường kính ao nước ước chừng khoảng năm sáu mét, Ninh Hữu rất nhanh đã tìm tòi xong, chỉ là kết quả lại làm cậu có chút thất vọng, cậu cái gì cũng không có tìm được. Ninh Hữu chưa từ bỏ ý định lại tìm tòi thêm mấy lần, lần này ngay cả một thước đất phía dưới đáy ao Ninh Hữu cũng tinh tế xem xét một lần.
Khi đang xem xét lần thứ tư, thân thể Ninh Hữu đã không chống đỡ nổi nữa, sắc mặt tái nhợt làm cho người ta sợ hãi. Rơi vào đường cùng, cho dù có trăm ngàn lần không cam lòng, Ninh Hữu cũng chỉ có thể từ bỏ, đi về phía bờ ao.
Khi còn cách bờ ao còn có hai bước, hai chân ngâm lâu dưới ao nước lạnh băng bỗng nhiên co rút đau đớn, Ninh Hữu không hề phòng bị trực tiếp chìm vào trong ao nước. Nhưng chỉ một chút như vậy thôi, Ninh Hữu lại cảm giác được có thứ gì đó đang ở dưới thân mình thoát đi, cơ hồ là trong khoảnh khắc, Ninh Hữu liền dùng tay bắt được nó.
Đó là một gốc linh liên* bảy cánh lưu chuyển quang mang thánh khiết.
*liên: hoa sen
Linh liên bị Ninh Hữu bắt được đã có một chút linh trí, giờ phút này đang giãy giụa trong tay Ninh Hữu, muốn trốn thoát ra, Ninh Hữu lại không có ý tứ thả nó đi, toàn bộ một chút linh lực còn tồn lại trong cơ thể tranh thủ dồn vào trong bàn tay, chặt chẽ vây khốn nó.
Từ trong ao nước đi ra, Ninh Hữu mới có rảnh rỗi suy nghĩ về đóa linh liên lớn không bằng một bàn tay trong tay này, hương khí linh dược nồng đậm tán dật, chui vào trong thân thể Ninh Hữu, kinh mạch vốn bị nứt toạc thế nhưng lại có một tia xu thế chữa trị!
Sau khi ngạc nhiên, Ninh Hữu có thể xác định gốc linh liên này chính là ngọn nguồn làm cậu cảm thấy ẩn ẩn bị triệu hoán, cho dù không biết rõ đây là loại thực vật gì, nhưng là trải qua một tia hơi thở tiến vào trong cơ thể kia, Ninh Hữu lại có thể xác nhận đây tuyệt đối là một gốc linh dược hi thế*!
*hi thế: hiếm có trên đời
Còn chưa đợi Ninh Hữu quyết định dùng nó như thế nào, gốc linh liên kia lại phảng phất như hiểu rõ ý tưởng của Ninh Hữu, toàn thân gục xuống, cực kỳ không có tinh thần, Ninh Hữu còn chưa từng gặp qua loại thực vật có linh tính như thế, hứng thú dạt dào, nhưng mà cho dù là vậy, Ninh Hữu cũng không có chút ý tứ buông tha nó nào.
Gốc linh liên kia lại chấn động rũ thân mình xuống một chút, bảy cánh hoa kia tràn ra một tia linh vụ*, sau đó ở giữa cánh hoa ngưng tụ thành một giọt nước long lanh óng ánh, giọt nước ngưng kết thành công, quang mang trên thân linh liên kia thoáng chốc liền tiêu tán không còn một mảnh, héo rũ không thôi.
*Linh vụ: sương mù linh khí
Giọt nước xiêu xiêu vẹo vẹo lơ lửng bay về phía bên miệng Ninh Hữu, Ninh Hữu ẩn ẩn có chút suy đoán, không chút do dự, mở miệng liền đem giọt nước kia ngậm vào.
Tức khắc dược lực nồng đậm dũng mãnh tiến vào khắp người cậu, kinh mạch đã bị tổn hại vỡ nát lấy tốc độ có thể thấy được nhanh chóng tu bổ lại, ngay cả đan điền đã hoàn toàn vứt đi cũng dần dần có sinh cơ. Ninh Hữu ngồi xếp bằng trên mặt đất, ngũ tâm hướng thiên, hai mắt nhắm nghiền, nỗ lực khôi phục.
Mà lúc này, linh liên trong tay Ninh Hữu lại thừa dịp cơ hội này từ trong tay cậu thoát ra, nhanh chóng biến mất ở bên trong ao nước.
Sáu canh giờ qua đi, Ninh Hữu bỗng dưng mở mắt.
Trải qua linh dược kia tu bổ, thân thể vốn đã phế đi của Ninh Hữu đã khôi phục bảy tám phần, cho dù một thân tu vi kia không có cách nào trở về được, phải một lần nữa tu luyện lại, nhưng Ninh Hữu vẫn kinh hỉ không thôi. Cậu bắt một cái pháp quyết, linh khí nhập thể, lưu chuyển ở trong kinh mạch, cuối cùng trở về tiến vào đan điền, địa phương nguyên bản trống rỗng tức khắc có một tia sinh cơ.
Ninh Hữu nhìn về phía ao nước bên người. Dưới nước, linh liên bảy cánh đang dồn lại ở một góc ao nước, run bần bật, trên ao nước cũng nổi lên một tầng sóng gợn thật nhỏ. Ninh Hữu cũng không có xuống nước đi bắt nó, ngược lại lại tiếp tục tu luyện, một lần tu luyện này, chính là bảy ngày.
Bảy ngày qua đi, Ninh Hữu vẫn như cũ không có đi bắt giữ đóa linh liên kia, ngược lại trực tiếp ra khỏi huyệt động, từ hồ nước bên ngoài bay lên đỉnh núi.
Đóa linh liên nhỏ đã rất cẩn thận bảy ngày tức khắc an tâm, tìm một vị trí thư thái mà đem rễ của mình thâm nhập vào, cánh hoa giãn ra hấp thu linh khí.
Một khắc khi Ninh Hữu bước vào đỉnh núi, bỗng dưng cười.
Cách đó không xa, không phải chính là đám sói mà cậu thiếu chút nữa đã chết dưới trảo của chúng sao?
*Editor: Hây zô! Come on baby!! Lên diệt sạch làng của nó nào!!!
Lão tiểu công thiệt vô dụng nha, biến đâu mất rồi?