Người của Tưởng gia tới rất nhanh, chưa đến hai mươi phút thì đã đến địa phương bọn họ nghỉ ngơi. Tới đón bọn họ tổng cộng có hai người, một người là một thanh niên thoạt nhìn có vẻ cà lơ phất phơ thích cười, tướng mạo cực kỳ xuất chúng, một người khác thì lại là một người đàn ông trung niên không quá đáng chú ý, làm tài xế cho bọn họ. Ngay cả hai người cũng không rõ ràng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cho nên biểu tình của thanh niên kia cực kỳ nhẹ nhàng, còn thường thường vui đùa một chút cùng Tưởng An.
"Vị này chính là sư phụ mà Tưởng An cậu thường xuyên nói tới đi", thanh niên đánh giá Ninh Hữu, biểu tình mười phần kỳ quái, hắc hắc cười nói, "Chỉ là Tưởng An này sư phụ của cậu thế nào lại trông nhỏ như vậy, cứ như là vị thành niên vậy. Không biết anh bạn nhỏ này đến tột cùng là dùng biện pháp bảo dưỡng gì vậy, có thể nói cho tôi biết một chút không?"
Tưởng An một tay đẩy thanh niên chuẩn bị tiến đến trước mặt Ninh Hữu ra, "Nhiếp Hi, anh cách xa sư phụ tôi ra một chút! Sư phụ tôi năm nay mới mười sáu tuổi, nếu là anh dám có ý định giở trò xấu gì, cẩn thận tôi trực tiếp báo cảnh sát đấy!"
Nhiếp Hi có chút ngượng ngùng cách khá xa, giơ hai tay mình lên, "Đừng nghiêm túc như vậy được không, hai chúng ta đều đã không gặp lâu như vậy rồi, hảo hảo ôn chuyện không được sao, cần gì phải gây động tĩnh lớn như vậy chứ, báo cảnh sát cái gì, rất không tốt đâu a."
Tài xế phía trước đã thấy nhiều không trách, biểu tình một chút cũng không có biến hóa, cực kỳ tự nhiên mà lái xe.
"Chú Dư, không phải chỉ có ngài tới sao, như thế nào lại còn mang theo tên tiểu tử này tới?", Tưởng An ghét bỏ cách xa Nhiếp Hi, nói với tài xế.
"Lúc thiếu gia nói chuyện, Nhiếp thiếu gia vừa vặn cũng ở chỗ của lão gia tử, biết ngài đã trở lại, đặc biệt cao hứng, cho nên liền cùng đi theo tôi đến đây đón ngài!", Thời điểm Dư thúc nói lời này, biểu tình ngữ khí hoàn toàn là tán thưởng đối với Nhiếp Hi, cùng với vui mừng khi Tưởng An có một người bằng hữu như vậy.
Tưởng An lại là sắc mặt đau khổ, gặp phải Nhiếp Hi này thì bảo đảm là không có chuyện gì tốt, từ nhỏ đến lớn, hắn đã ăn mệt ở chỗ tiểu tử này nhiều đếm không xuể.
"Sao anh lại chạy đến nhà của tôi?", Tưởng An có chút đau đầu.
"Lão gia tử nhớ tôi a, cho nên tôi liền đi qua thay cậu tận tận hiếu tâm!", Nhiếp Hi nói câu kia cứ như một lẽ đương nhiên, còn chớp chớp mắt về phía Tưởng An nữa.
Tưởng An thì lại nhìn Nhiếp Hi mà cảm thấy hàm răng ngứa ngáy.
Hắn cùng Nhiếp Hi coi như là bạn thân từ nhỏ mặc chung một cái quần mà lớn lên, cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng khi còn nhỏ hai người đều là hai con khỉ sàn sàn như nhau, sau này lớn lên, cố tình chính hắn trở thành một tên mập mạp không đáng chú ý, mà Nhiếp Hi này lại trở thành một soái ca nhân mô cẩu dạng*. Thời điểm ban đầu quan hệ của hai người phi thường tốt, thẳng đến khi mối tình đầu của Tưởng An bắt đầu chớm nở, thích một nữ sinh. Hắn bởi vì thẹn thùng mà đi tìm Nhiếp Hi bày mưu tính kế, kết quả tên hỗn đản này thế nhưng lại trực tiếp biến nữ sinh kia thành bạn gái của mình. Sau khi Tưởng An biết được, trái tim rầm rầm nát đầy đất, tình yêu cùng tình bạn song song tan biến, hơn nữa phản bội mình còn là bằng hữu tốt nhất, cái loại tuyệt vọng cùng thống khổ này làm cho Tưởng An một mình oa ở trong góc không ngừng cố gắng khóc một ngày. Kết quả ngày hôm sau, Tưởng An liền đơn phương tuyệt giao với Nhiếp Hi. Còn vì cái gì lại gọi là đơn phương tuyệt giao, đó là bởi vì Nhiếp Hi căn bản là không thừa nhận, vẫn như cũ chạy tới trong nhà Tưởng An không ngừng, Tưởng An không để ý tới y, Nhiếp Hi liền trực tiếp tìm tới Tưởng lão gia tử. Tưởng lão gia tử tuyên bố một phát, Tưởng An cũng chỉ có thể nghẹn khuất đồng ý để Nhiếp Hi vào cửa. Những ngày tháng này vẫn luôn liên tục cho đến bây giờ, mà nguyên nhân Tưởng An vẫn như cũ không có bạn gái chính là do lúc trước Nhiếp Hi không rên một tiếng đoạt người mà hắn thích, tạo thành một bóng ma tâm lý nồng hậu cho hắn. Tưởng An tưởng tượng đến yêu đương liền theo phản xạ nghĩ tới cái mặt thiếu đánh của Nhiếp Hi, tức khắc ý tưởng gì cũng đều tan biến cả.
* nhân mô cẩu dạng: nghĩa giống câu mặt người dạ thú
*Editor: An An em ngốc thật, thật sự
Phát hiện Tưởng An không để ý tới mình, Nhiếp Hi lại một chút cũng không nhụt chí, dịch đến vị trí cách gần hắn một chút, cánh tay chống bên toa xe, trực tiếp khóa Tưởng An lại bên người mình, đôi mắt nháy mắt cũng không nháy quan sát hắn.
Tưởng An bị nhìn đến cực kỳ không được tự nhiên, ngữ khí phiền muộn, "Anh lại muốn làm gì?"
Nhiếp Hi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thở ngắn than dài một câu, "Ai, lại béo nữa."
Tưởng An thẹn quá thành giận, một quyền đánh về phía Nhiếp Hi, "Anh đây là muốn bị đánh có phải hay không!"
Nhiếp Hi tránh thoát khỏi nắm tay của Tưởng An, trở lại vị trí của mình, hắc hắc nở nụ cười, "Tôi sai rồi, chỉ là vui đùa một chút thôi mà, đã lâu không gặp như vậy rồi, chúng ta không phải cũng nên làm bầu không khí sinh động lên một chút sao."
Tưởng An thở hổn hển hai ngụm khí thô, nổi giận đùng đùng, nhưng là cuối cùng vẫn đem nắm tay muốn đánh người lần nữa thu trở về, hắn không thể xúc động, lỡ như thật sự đánh trúng, nếu bị lão già nhìn thấy, mình khẳng định là sẽ ăn đủ! Đây khẳng định là âm mưu của Nhiếp Hi!
Vì để tránh cho mình bị xúc động, Tưởng An quyết định tìm sư phụ của mình nói chuyện, dời đi lực chú ý của mình một chút. Mà Ninh Hữu từ sau khi lên xe, liền vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần.
"Sư phụ, cậu có muốn nói trước với anh trai cậu một chút không, ở nhà của chúng tôi trước mấy ngày, để anh ta đừng lo lắng", Tưởng An đè ghế dựa hướng ra phía sau nói.
Xe tổng cộng chia làm ba hàng, chú Dư ngồi ở hàng thứ nhất lái xe, Tưởng An cùng Nhiếp Hi ngồi ở hàng thứ hai, Ninh Hữu thì lại trực tiếp một mình ngồi ở hang thứ ba. Tưởng An vốn dĩ là muốn ngồi cùng Ninh Hữu, kết quả lúc lên xe lại bị Nhiếp Hi trực tiếp xách tới hàng thứ hai.
Ninh Hữu mở mắt, gật gật đầu. Dãy số máy liên lạc của Thạch Hoằng Tuấn thời điểm khi cậu rời khỏi tinh cầu Hòa Tân, vợ chồng Lương Mạn đã đưa cho cậu, để Ninh Hữu sau khi tới Tương Vương Tinh thì trực tiếp liên hệ với anh, để anh tới đón cậu. Sau khi kết nối với dãy số, trên màn hình xuất hiện một thanh niên cường tráng tuấn tú, "Tiểu Hữu?"
Ninh Hữu gật gật đầu, cười nói, "Anh!"
Tuy rằng không có huyết mạch thân tình, nhưng không biết là vì sao, thời điểm đầu tiên hai người gặp nhau liền sinh ra hảo cảm cực lớn đối với đối phương, Thạch Hoằng Tuấn nói, "Em đã tới Tương Vương Tinh rồi sao? Hiện tại ở chỗ nào, anh đi qua đón em!"
Ninh Hữu đầu tiên là gật gật đầu, "Em đã tới Tương Vương Tinh rồi, nhưng là gặp một chút chuyện, tạm thời sẽ ở chỗ của bạn vài ngày trước, chờ khi mọi chuyện xử lý không sai biệt lắm em sẽ tới tìm anh."
"Có chuyện gì vậy, có cần anh hỗ trợ gì không?", Thạch Hoằng Tuấn ngay sau đó nói.
Ninh Hữu còn chưa nói chuyện, Tưởng An liền vọt tới, hắc hắc cười, "Anh trai khỏe, em là bạn của Tiểu Hữu, lần này cậu ấy đến nhà em cũng không có chuyện gì, chỉ là lão già nhà em muốn biết người bạn mới của em mà thôi, cho nên vẫn luôn muốn mời cậu ấy đến nhà làm khách, vừa vặn em cũng mang theo cậu ấy du lãm Tương Vương Tinh một chút, hảo hảo chơi mấy ngày."
Thạch Hoằng Tuấn gật gật đầu, biết không phải là gặp phiền toái gì thì liền yên tâm, "Vậy thật là phiền toái cho em rồi, Tiểu Hữu vừa mới tới Tương Vương Tinh, khẳng định là có rất nhiều chỗ chưa thích ứng được, còn hy vọng em chiếu cố nhiều một chút, nếu là có gì cần anh hỗ trợ thì có thể tùy thời liên hệ với anh."
Tưởng An hắc hắc cười, "Đại ca anh thật là quá khách khí rồi, em tuyệt đối chiếu cố Tiểu Hữu thật tốt, anh yên tâm!"
Thạch Hoằng Tuấn lại lần nữa biểu đạt một chút lòng biết ơn, sau đó liền đem tầm mắt trở lại trên người Ninh Hữu, tinh tế dặn dò, "Chỗ này không thể so với ở nhà chúng ta, người rất đông, lúc em đi ra ngoài chơi nhất định phải cẩn thận một chút, nếu gặp phiền toái gì thì phải liên hệ với anh trước tiên."
Ninh Hữu nhanh chóng đáp ứng, sau khi cắt đứt thông tin thì chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
"Sư phụ, cậu cùng anh trai cậu lớn lên một chút cũng không giống nhau, tuy rằng hai người đều rất xuất sắc, nhưng là cái loại đỉnh khốc như anh cậu này quả thực là rất soái! Cảm giác có chút giống với Kỳ thượng tướng, tuy rằng chênh lệch rất lớn", trong giọng nói của Tưởng An tràn ngập ngóng trông.
Nhiếp Hi thì lại trực tiếp một cái tát chụp tới trên vai hắn, "Được rồi, tỉnh lại đi, đừng có nằm mộng. Người kia vừa nhìn là biết chính là học sinh trường quân đội, đương nhiên là sẽ mang chút khí chất trong quân đội. Tôi biết cậu cũng muốn trở thành như vậy, nhưng là nhiệm vụ hàng đầu của cậu vẫn chính là......", Nhiếp Hi trên dưới đánh giá Tưởng An một phen, sau đó vô tình phun ra hai chữ, "Giảm béo!"
"Cút!", Tưởng An giận cực kỳ.
Nhiếp Hi không sao cả nhún vai, dựa sát vào Tưởng An ngả ngớn cười, "Hơn nữa cậu không cảm thấy tôi còn xuất sắc hơn chút sao, hâm mộ người khác làm gì, nhìn tôi không phải rất tốt sao, hai chúng ta là ai với ai a, tôi lớn lên soái hay cậu lớn lên soái không phải đều giống nhau sao?"
Tưởng An bị cái ngụy biện này của Nhiếp Hi chọc tức thiếu chút nữa là thất khiếu bốc khói, hận không thể một cái tát đem Nhiếp Hi này tống ra ngoài xe. Chẳng qua tuy nói là tức giận, Tưởng An cũng không thể không thừa nhận bề ngoài của Nhiếp Hi xác thật là không thể bắt bẻ được, mày kiếm mắt sáng, thoạt nhìn phá lệ chính khí lẫm nhiên, chẳng qua bản thân Nhiếp Hi có chút cà lơ phất phơ, cố tình như thế lại thượng tăng thêm một chút tà khí cho bề ngoài của y, nhưng lại phá lệ hấp dẫn người, có đôi khi Tưởng An không chú ý một chút cũng sẽ nhìn đến ngây người.
Dọc theo đường đi Nhiếp Hi cùng Tưởng An liền chưa từng dừng miệng một lần, không ngừng nháo nhau. Phải nói là Nhiếp Hi đơn phương nói chuyện, Tưởng An nổi giận đùng đùng bảo y cút.
Ninh Hữu thì lại coi mọi chuyện không liên quan đến mình, một chút ý tứ xen mồm vào cũng không có, thích ý nhắm mắt dưỡng thần, thanh âm của hai người căn bản là không nháo được đến cậu. Mà chú Dư lái xe đằng trước thì lại là đặc biệt vui mừng cười, ngẫu nhiên nhìn nhìn kính chiếu hậu, nhìn xem hai người hỗ động rất có sức sống.
Xe ước chừng chạy khoảng một giờ, liền đi đến địa điểm mục đích. Đại trạch của Tưởng gia tuy rằng không thể nói là xa hoa, nhưng cũng phi thường không tồi.
Nhiếp Hi cùng Tưởng An hai người trước sau xuống xe, Tưởng An thì lại nhảy nhót chạy tới mở cửa xe cho Ninh Hữu, Nhiếp Hi ở bên cạnh mắt lạnh nhìn, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người Tưởng An, trên mặt cũng không còn nụ cười cà lơ phất phơ lúc trước nữa, ngược lại thái độ thâm trầm cùng yên lặng khác thường.
Sau khi đã tới Tưởng gia, sắc mặt của Tưởng An mới trở nên có chút ngưng trọng, dẫn Ninh Hữu cùng nhau đi vào thư phòng của Tưởng lão gia tử, đương nhiên, Nhiếp Hi cũng vẫn luôn đi theo sau.
"Ông nội khỏe", Nhiếp Hi cợt nhả là người thứ nhất chào hỏi, "Mới không gặp bao lâu, cháu đã cực kỳ nhớ ngài rồi a! Cho nên mới nhanh chóng lại chạy tới đây, ngài sẽ không ghét bỏ cháu đi!"
Tưởng lão gia tử hiển nhiên là đối với y ấn tượng đặc biệt tốt, nở nụ cười, "Tên tiểu tử này, chỉ biết miệng lưỡi trơn tru hống lão già ta cao hứng! Được rồi! Nhanh tìm chỗ ngồi xuống, cháu cả ngày đã chạy qua lại vài chuyến, cũng không biết mệt đến hoảng loạn. Đây là bạn của tiểu tử thúi đi, cháu cũng nhanh tìm chỗ ngồi xuống đi, từ địa phương xa như vậy tới đây có phải mệt muốn chết rồi không, đã quen chưa?"
Nhiếp Hi cũng không khách khí, nhướng mày khiêu khích với Tưởng An xong liền tìm vị trí ngồi xuống, Tưởng An tức đến sắc mặt đỏ bừng, nhưng xét thấy ông nội của mình đang ở trước mặt nên cũng chỉ có thể nghẹn mà không thể phát tác.
Mà Ninh Hữu thì lại lễ phép biểu đạt lòng biết ơn đối với Tưởng lão gia tử, sau đó cũng trực tiếp ngồi xuống, Tưởng An từ lúc tiến vào cũng muốn ngồi xuống, kết quả lại bị một tiếng gầm lên của Tưởng lão gia tử dọa sợ tới mức lại đứng lên.
"Cháu đều béo thành bộ dáng gì rồi, còn ngồi sao! Đứng nghe ta nói chuyện!"
Tưởng An bĩu môi, chỉ có thể đứng ở bên cạnh, lúc này hắn cũng không có tâm tư già mồm với lão gì nhà hắn, mà là sắc mặt ngưng trọng mở miệng, "Ông nội, lần này cháu có một chuyện quan trọng phải nói với ngài."
Tưởng lão gia tử lần đầu nhìn thấy biểu hiện này của Tưởng An, trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm thấy khẳng định là có chuyện lớn gì rồi, "Cháu nói."
"Lần này sau khi cháu cùng sư phụ cháu xuống khỏi phi thuyền, cháu liền mang theo cậu ấy đi tòa cao ốc ở tinh cảng ăn cơm, lúc trước không phải ngài cũng đã đi qua một lần sao, còn khen thức ăn ở nơi đó ăn rất ngon."
Tưởng lão gia tử gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm, "Đúng, ta đối với đồ ăn chỗ đó ấn tượng rất sâu, đừng nói, ta đã ăn qua rất nhiều nhà hàng rồi, đồ ăn ở chỗ đó có hương vị tốt nhất mà ta gặp từ trước tới nay. Nếu không phải bởi vì người ở đó quá nhiều, ta ngại ầm ĩ, chỉ sợ mỗi ngày đều sẽ đi đến nơi đó ăn cơm. Ngẫm lại cũng đã nửa tháng không đi rồi, cũng là nên đi một lần nữa. Vừa vặn các cháu đều ở đây, bạn của cháu cũng tới, dứt khoát ngày mai chúng ta đi ăn cùng nhau một lần đi!"
Nhiếp Hi tán đồng gật gật đầu, "Đúng vậy, ông nội chúng ta đã lâu rồi không có ăn cơm cùng nhau, lần này là một cơ hội rất tốt! Vừa lúc khoản đãi khách nhân luôn!"
"Đồ ăn chỗ đó có độc", Tưởng An ngưng trọng nói.
"Cái gì?", Tưởng lão gia tử đầu tiên là cả kinh, sau đó lại lắc lắc đầu, "Chuyện này không có khả năng, bao nhiêu người đều ăn xong ở đó, cho tới bây giờ đều không có xảy ra vấn đề gì, sao có thể có độc được?"
"Đồ ăn nơi đó xác thật là có độc, chẳng qua không phải là nhằm vào thân thể, mà là nhằm vào tinh thần", Ninh Hữu trực tiếp nói tiếp, "Lúc cháu ăn phát hiện bên trong đồ ăn của bọn họ có chứa một loại chất sẽ trực tiếp đánh sâu vào tinh thần lực của cháu, làm cho một bộ phận tinh thần lực của cháu bị tê liệt. Theo cháu đoán, loại chất này hẳn là sẽ kích thích tinh thần, làm cho người ăn cảm thấy dị thường sung sướng, cho nên mọi người mới có thể cảm thấy phi thường ăn ngon, hơn nữa sẽ nghiện."
"Xác thật đúng là như vậy", Tưởng An cười khổ, "Từ sau khi cháu ăn một lần về sau rốt cuộc không thể nào quên được, mỗi ngày đều nghĩ tới đồ ăn ở chỗ đó, nếu không phải tiền tiêu vặt của cháu không đủ, chỉ sợ mỗi bữa ăn đều đến đó giải quyết. Cháu luôn cho rằng đồ ăn ở đó ăn ngon là bởi vì phương pháp xử lý của bọn họ rất tốt, nhưng trên thực tế khi cẩn thận nghĩ lại, nhà hàng tự nhiên mà cháu ăn qua cũng không ít, nhưng tốt nhất cũng kém một phần mười so với chỗ của bọn họ. Đồ ăn ở đó sau khi ăn xong làm cho người ta cảm giác được một loại sung sướng dâng lên từ tinh thần, cháu thường xuyên nhìn thấy người ăn cơm ở đó sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà đánh nhau, mà người đánh nhau đều dị thường hưng phấn. Hơn nữa, cháu vẫn luôn cảm thấy trí nhớ của mình có chút không tốt lắm, cháu vẫn luôn nghĩ là do nguyên nhân của bản thân, hiện tại xem ra rất có khả năng là có chút quan hệ với nhà hàng kia."
Nhiếp Hi vươn tay bắt được tay Tưởng An, cả người khẩn trương nói không nên lời, "Hiện tại cậu cảm thấy thế nào, tôi mang cậu đi bệnh viện kiểm tra một chút!"
Tưởng An có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có tránh thoát khỏi tay của Nhiếp Hi, chỉ là nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Chờ tôi đem mọi chuyện nói xong đã, chúng ta lại đi."
Tưởng lão gia tử cau mày, cẩn thận nhớ lại cảm giác khi mình ăn cơm ở đó, tức khắc có chút không rét mà run, "Chuyện này các cháu có thể xác định sao? Không thể chỉ bởi vì một cái suy đoán liền định tội cho bọn họ được."
Ninh Hữu trực tiếp móc ra một cái bình thủy tinh, bên trong là một khối rau dưa nhỏ, "Đây là cháu lấy được trước khi rời đi, mọi người có thể kiểm tra một chút bên trong rốt cuộc có vấn đề hay không."
Tưởng An có chút giật mình, hắn căn bản là không nhận thấy động tác Ninh Hữu rút đồ ăn ra, cậu ấy rốt cuộc là làm khi nào vậy!
"Hơn nữa bất luận là đồ ăn này đến tột cùng là có độc hay không, cái nhà hàng kia tuyệt đối là có vấn đề!", Tưởng An nói tới đây thì có chút sợ hãi, "Phía dưới bàn của bọn họ có máy nghe trộm, hơn nữa trên người giám đốc phòng ăn lớn còn mang theo sung, sau khi bọn họ đang nghe thấy cháu cùng sư phụ nói chuyện liền kêu người tới vây giết chúng cháu. Nếu không phải sư phụ phát hiện sớm, chúng cháu khả năng đã sớm mất mạng rồi! Lúc chúng ta đi ra ngoài thì có bốn người cầm súng laser công kích chúng cháu, mỗi người thoạt nhìn đều là được huấn luyện cực kỳ có bài bản! Cháu dám khẳng định mục đích của bọn họ chính là trực tiếp đẩy chúng cháu vào chỗ chết, lúc nhìn thấy chúng cháu ngay cả một câu cũng không nói, trực tiếp dùng súng laser xạ kích!"
Tưởng lão gia tử chấn kinh rồi, "Bọn họ đến tột cùng là muốn làm gì? Sự tình đồ ăn có thể là một cái hiểu lầm, nhưng là loại chuyện giết người này——"
"Cháu cùng bạn cháu đợi ở trong nhà đừng đi ra ngoài trước đã, chuyện này giao cho ta tới xử lý", Sắc mặt Tưởng lão gia tử cực kỳ ngưng trọng, "Chờ sự tình kết thúc, hai cháu lại hãy ra cửa."
Trở lại nhà mình, Tưởng An rõ ràng là an tâm hơn nhiều, vừa rồi nhắc tới sự kiện ở nhà hàng làm hắn có chút hoảng sợ, nhưng chỉ một lát sau thì an tâm rồi, rốt cuộc chuyện này cũng đã giao cho ông nội hắn xử lý, vậy cũng không còn gì quá mức nữa.
Chỉ là có một người lại tương đối sốt ruột.
"Không được, cậu cần phải đi kiểm tra!", Nhiếp Hi lạnh mặt, "Nếu thứ này thực sự có độc, cậu nhất định phải gặp bác sĩ, lỡ như xảy ra chuyện gì thì cậu phải làm cái gì bây giờ!"
Tưởng An thì lại cực kỳ không vui, từ nhỏ đến lớn mỗi khi hắn nhìn thấy bác sĩ liền sợ hãi, cảm mạo gì đó hắn tình nguyện cường ngạnh chịu đựng chứ nhất quyết không muốn tìm bác sĩ kê thuốc. Quan trọng chính là, sư phụ của hắn cũng đã nói chỉ cần về sau không ăn nữa thì sẽ không có vấn đề gì, đi gặp bác sĩ chẳng phải là làm điều thừa sao?
Nhiếp Hi nheo đôi mắt lại, quanh thân lạnh đến đáng sợ, Tưởng An nhịn không được co rúm lại một chút, nhưng vẫn là quật cường không đáp ứng. Nhiếp Hi lần này cũng không có nói nhiều, trực tiếp mạnh mẽ lôi kéo cổ tay hắn nửa kéo nửa ném hắn vào một phòng. Cổ tay Tưởng An bị nắm đến phát đau, nóng rát, cảm giác như bị chà rớt một tầng da, nhịn không được giận dữ hét, "Nhiếp Hi anh phát điên cái gì vậy hả!"
Nhiếp Hi không có để ý đến hắn, trực tiếp ấn hắn xuống một vị trí, "Bác sĩ Vương, phiền toái ông xem giúp hắn một chút."
Râu mép của bác sĩ Vương đều đã có chút hoa râm, nhìn Tưởng An vẫn luôn vặn vẹo thì cười khổ một tiếng, "Còn phải phiền toái Nhiếp thiếu gia ấn tốt, nếu là động tác của Tưởng thiếu gia biên độ quá lớn, chỉ sợ châm của tôi cũng không biết sẽ đâm tới chỗ nào đâu."
"Không thành vấn đề", Nhiếp Hi hạ thủ càng thêm dùng sức.
Tưởng An nhìn mũi kim tiêm lóe sang kia mà bắt đầu gào khóc, "Nhiếp Hi anh là tên điên! Mau buông tôi ra, tôi đã nói là tôi không có chuyện gì rồi, anh làm gì mà thế nào cũng phải làm điều thừa thế hả! Anh là muốn sống mái với tôi có đúng không!"
Sắc mặt Nhiếp Hi lãnh ngạnh, một câu cũng không nói, chỉ là lực đạo dưới tay càng them mạnh. Thể chất của Nhiếp Hi là cấp a, vô luận là tố chất thân thể, hay là lực lượng đơn thuần đều không phải Tưởng An có thể sánh được, hiện tại chỉ cần y muốn khống chế Tưởng An, Tưởng An liền thật sự ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Tưởng An chỉ cảm thấy trên tay mình tê rần, sắc mặt tức khắc tái nhợt.
"Được rồi, tôi đã lấy xong, chờ sau khi có kết quả xét nghiệm tôi sẽ lập tức cho người đưa tới", Bác sĩ Vương đem non nửa lọ máu kia để vào trong hộp vật dụng của mình, chào hỏi với hai người Nhiếp Hi liền đứng dậy rời đi.
Nhiếp Hi nói cảm ơn với ông, lúc này mới buông Tưởng An sớm đã không còn giãy giụa ra, một tay ôm hắn vào trong lồng ngực, biểu tình nhu hòa vượt mức bình thường, chỉ là ngoài miệng vẫn như cũ là cái ngữ khí khiêu khích thiếu đánh kia, "Ai yêu tôi đi, chớ sợ chớ sợ, còn không phải chỉ là châm rút chút máu thôi sao, sao lại vẫn nhát gan như vậy hả. Cũng không biết cậu béo như vậy, như thế nào lại không có can đảm như thế chứ. Khi còn nhỏ sợ bác sĩ sợ chích sợ rút máu còn chưa tính, như thế nào đã lớn như vậy rồi, vẫn giống như đúc khi còn nhỏ vậy hả, chẳng qua vẫn rất tốt rồi, thế nhưng lại không khóc chảy nức mũi nữa! Không có việc gì, tôi cho cậu một cái ôm yêu, cho cậu gia tăng chút dũng khí! Cậu xem, hiện tại có phải cậu an tâm hơn nhiều rồi phải không!"
Tưởng An ở trên vai Nhiếp Hi đợi trong chốc lát, mới đè ép cái loại cảm giác cả người phát lạnh này xuống, nghe thấy Nhiếp Hi nói, tức khắc nổi giận, một tay đẩy y ra, "Cút!"
Nhiếp Hi nhún vai, "Ai, tên phụ lòng, bội tình bạc nghĩa, dùng xong liền ném, sao tôi lại đáng thương như vậy chứ!"
Trước khi Tưởng An hoàn toàn bạo tẩu, Nhiếp Hi đã phi thường thống khoái chuồn đi.
Sau khi dùng xong cơm chiều, Ninh Hữu liền trở về phòng mà bọn họ chuẩn bị cho mình, vừa mới chuẩn bị đả tọa tu luyện một chút, máy liên lạc của cậu liền vang lên. Sau khi thấy rõ ràng cái tên trên đó, Ninh Hữu liền nhịn không được mà mi mắt cong cong nở nụ cười.
"Kỳ Tĩnh!", trong thanh âm của Ninh Hữu tràn ngập vui mừng.
"Tiểu Hữu", Giọng nói trầm thấp kia của Kỳ Tĩnh phảng phất như một cái móng vuốt dài nhỏ, Ninh Hữu nghe được mà trong lòng ngứa ngáy, "Đến Tương Vương Tinh rồi?"
Ninh Hữu liên tục gật đầu, tròng mắt to đem như hạt nho sang láng, "Tới rồi! Hôm nay vừa đến!"
"Cảm giác thế nào?"
"Đặc biệt náo nhiệt! So với chỗ nhà của tôi thì khá hơn nhiều, có rất nhiều rất nhiều thứ chưa từng thấy qua!", Ninh Hữu trực tiếp đem những thứ thú vị mà lúc trước Tưởng An giới thiệu cho cậu toàn bộ đều nói ra một mạch, quơ chân múa tay miêu tả, "Cảm giác thật là mới lạ!"
"Chính là có một chút không tốt lắm", Ninh Hữu nói đến đây liền có chút không vui vẻ, chớp đôi mắt nhìn Kỳ Tĩnh.
Trái tim Kỳ Tĩnh trong một cái chớp mắt thì co rút một cái, vội vàng hỏi, "Làm sao vậy?"
Ánh mắt đen láy của Ninh Hữu thẳng tắp nhìn chằm chằm Kỳ Tĩnh, trong giọng nói tràn ngập ủy khuất, "Tôi nhớ anh."
*Editor: Dời, tui còn tưởng đang cáo trạng chớ, Tiểu Hữu em khảái quá trời đất à!!!