Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 4: Linh khí nhập thê




Ninh Hữu vận chuyển tâm pháp, cảm thụ thiên địa linh khí mỏng manh chung quanh, không khỏi hơi chau mày. Tâm trầm xuống, linh khí trong đan điền được áp súc đến mức tận cùng đã hoá lỏng, linh dịch màu lục sắc lại có chút kim hỏa chi quang cực tốc xoay tròn.

Ấn theo quỹ đạo phức tạp lặp lại một vòng lại một vòng.

Tốc độ vận chuyển linh dịch càng lúc càng nhanh, quanh thân thể Ninh Hữu những tia thiên địa linh khí mỏng manh kia cũng phảng phất cảm nhận được cái gì mà càng thêm xao động.

Thiên địa linh khí dần dần hướng về phía Ninh Hữu, lại cách Ninh Hữu chừng một thước thì ngừng lại, hình thành một cái linh khí tráo bàng bạc.

Ninh Hữu lại không buồn không vui, lúc này tinh thần cậu đã hoàn toàn trầm xuống, cẩn thận cảm thụ mỗi một tia dao động của linh khí phụ cận.

Nếu sư tôn của Ninh Hữu thấy được một màn như vậy nhất định sẽ khiếp sợ không thôi.

Trên tinh cầu Hòa Tân linh khí cực kỳ khô liệt, căn bản không phải thứ mà người tu chân có thể hấp thu. Mà nếu dựa vào tu vi mạnh mẽ thu nạp, tất nhiên sẽ cùng linh lực nguyên bản trong thân thể xảy ra xung đột, dẫn động linh lực trong đan điền dễ cuồng nộ.

Loại tình huống này nhẹ thì đan điền bị trọng thương, tu vi giảm đi, nặng thì đan điền bị phế, tiên lộ hủy trong chớp mắt.

Ninh Hữu tu luyện cho đến nay cũng chưa từng gặp qua linh khí hung hăng như thế, cho dù là ở thế giới cũ cũng chỉ có một vài chút bí cảnh nguy hiểm mới có loại linh khí thế này tồn tại, cho nên sư tôn cũng không có nói cho cậu biết về tính nguy hiểm của loại linh khí này.

Ninh Hữu mấy lần trước lúc tu luyện, căn bản không cách nào đem linh khí nạp vào trong cơ thể mình. Lúc ấy cậu còn cho rằng là nguyên nhân vì linh khí nơi này quá mỏng manh, vốn định dựa vào tu vi mạnh mẽ thu nạp linh khí, tiếc là kim đan chưa thành, căn bản không thể mạnh mẽ thu vào thiên địa linh khí.

Ninh Hữu uể oải cực kỳ, lại không biết cậu thiếu chút nữa là đã lâm vào kết cục đan điền bị phế.

Rơi vào đường cùng, Ninh Hữu chỉ đành chậm rãi cảm ngộ, một chút lại một chút làm quen thuộc linh khí tán dật bên ngoài, dùng linh thức cùng một chút linh khí đi dẫn dắt kích thích.

Rất đáng vui mừng chính là, ở một ngày nào đó, thiên địa linh khí phụ cận dần dần trở nên an thuận, không còn xao động dữ dằn như trước nữa.

Mà ngày hôm qua, một sợi thiên địa linh khí thành công bị cậu dẫn vào trong cơ thể!

Ninh Hữu vui mừng quá đỗi, tuy rằng một tia linh khí này thật sự là ít đến đáng thương, nhưng điều này lại có ý nghĩa về sau cậu có thể thông qua tu luyện mà khôi phục linh lực trong cơ thể, không cần phải sử dụng linh lực bủn xỉn giống như bây giờ!

Theo thời gian trôi qua, ý thức Ninh Hữu dần dần thả không, ngay tại lúc cậu còn chưa phát giác ra được tình huống gì, linh thức xung quanh cậu cùng thiên địa linh khí cách đó không xa, quấn quanh lẫn nhau.

Ninh Hữu tựa hồ có thể cảm nhận được mỗi một tia dao động, mỗi một lần chấn động của thiên địa linh khí.

Trong lúc vô ý thức, chu thiên trong đan điền nội dần dần xoay chậm lại, tại thời điểm Ninh Hữu đụng phải một tia linh khí trong đó, quỹ đạo linh dịch trong đan điền bỗng nhiên sai một vị trí, hình thành một mạch tuần hoàn trúc trắc mà lại huyền diệu.

Mà lúc này, linh khí tráo bao chung quanh Ninh Hữu bỗng nhiên rung động một chút, sau đó liền theo quỹ đạo đan điền của Ninh Hữu đồng thời xoay tròn lên.

Trong dòng khí lưu xanh lục còn có hiện ra chút kim sắc lấy Ninh Hữu làm trung tâm, hình thành một cái vòng xoáy, chậm rãi xông vào bên trong kinh mạch của cậu.

Sau một lúc lâu.

Ninh Hữu mê mang mở hai mắt.

Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ninh Hữu chỉ nhớ rõ linh thức của mình tiếp xúc đến một ít thiên địa linh khí kia, cảm nhận được chúng nó dao động, thậm chí có thể cảm nhận được cảm xúc mà chúng nó đang che dấu. Cái loại cảm giác thoải mái cùng gần gũi này làm cho cậu thập phần trầm mê, cậu phảng phất như cũng trở thành một phần tử trong chúng, cùng chúng dao động.

Thời điểm Ninh Hữu còn chưa cảm thụ đủ, cậu liền thoát ly từ trong loại cảm giác huyền diệu này.

Còn không có kịp buồn bã, cậu liền phát hiện linh khí trong cơ thể mình tăng lên rất nhiều!

Ninh Hữu trong lòng chấn động, vội vàng phóng xuất ra linh thức của mình điều tra. Quả nhiên, thiên địa linh khí trong phạm vi mười thước đã hoàn toàn biến mất.

Cậu đây là có thể hấp thu linh khí rồi?!

“Ninh Hữu! Dì Lương gọi cậu về nhà!”

Ninh Hữu còn không có tới kịp suy nghĩ cặn kẽ, liền nghe được từ bên ngoài quặng mỏ truyền đến một tiếng kêu. Cậu lên tiếng, nhặt khối đồng bên người lên, liền chạy ra bên ngoài.

Mà sau khi Ninh Hữu rời đi không bao lâu, quặng mỏ vốn đã bị bỏ hoang bỗng nhiên xảy ra một trận rung động.

Từng tia thiên địa linh khí nhè nhẹ dữ dằn từ trên bốn phía vách động của quặng mỏ một lần nữa trào ra.

Tràn ngập cả địa phương vốn đã bị hấp thu hết này.

Thẳng đến thiên địa linh khí đạt tới độ dày trước khi Ninh Hữu hấp thu, trên vách động mới không tiếp tục tràn ra thiên địa linh khí nữa.

Trừ bỏ cái hố to bị Ninh Hữu đào ra kia, tất cả mọi thứ đều giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì.

Ninh Hữu từ trong quặng mỏ đi ra mới phát hiện sắc trời đã tối sầm xuống, cậu không khỏi may mắn thở hắt ra, may mà linh khí nơi này không nhiều lắm, nếu không mình mà nhập định một cái chỉ sợ cũng phải qua một hai tháng mới đi ra.

Thời điểm Ninh Hữu về đến nhà, Thạch Bằng và Lương Mạn đều đã có mặt trong nhà.

Nhìn thấy trong tay Ninh Hữu lại cầm một khối quặng đồng lớn, hai vợ chồng đều tỏ ra bộ dáng quả nhiên như thế. Chẳng qua Thạch Bằng ngoại trừ khích lệ Ninh Hữu ra, còn hỏi riêng một tiếng, “Lúc con đi vào quặng mỏ kia, có phát hiện ra cái gì dị thường không?”

Ninh Hữu vẻ mặt ngoan ngoãn lắc đầu, “Không có”

Thạch Bằng dừng một chút, tiếp tục hỏi, “Vậy chỗ quặng đồng này là con từ đâu nhặt được?”

Ninh Hữu mất tự nhiên né tránh ánh mắt của Thạch Bằng, “Ân, chính là đi vào trong đó liền thấy được, con đi xa một ít, cái này đều là chôn ở dưới đống đá đó.”

Lương Mạn đẩy Thạch Bằng một phen, “Hỏi cái gì mà hỏi, nhanh đi tắm đi, anh xem cả người anh toàn đất là đất này!”

Thạch Bằng bị Lương Mạn nói như vậy, cũng không có lại truy vấn Ninh Hữu nữa.

Ninh Hữu thấy thế nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lương Mạn xoa xoa cái đầu nhỏ xù lông của Ninh Hữu, “Đừng để ý đến ba con, cả ngày chỉ biết hỏi đông hỏi tây.”

Ninh Hữu gật đầu đáp ứng, trong lòng lại một trận áp lực.

——

“Anh cái lão già này, hôm nay như thế nào lại ép hỏi Tiểu Hữu như thế?!”, Lương Mạn đóng cửa phòng lại, sắc mặt không vui.

Thạch Bằng lại cười cười, đi qua lôi kéo Lương Mạn ngồi xuống mép giường, “Hảo lão bà em trước bớt giận đã, anh không phải hoài nghi Tiểu Hữu. Tiểu Hữu cũng là vừa mới tới nhà chúng ta, có chút bí mật nhỏ là khẳng định rồi, huống hồ có ai lại không có bí mật đâu? Tiểu Hữu là hài tử tốt như thế, cho dù là có chút bí mật cũng tuyệt đối không có ý xấu.”

Lương Mạn nghe được lời này thì càng thêm khó hiểu, “Vậy anh hôm nay hỏi làm gì?”

Thạch Bằng sắc mặt nghiêm túc, có chút ngưng trọng, “Anh là hoài nghi cái quặng mỏ kia.”

Lương Mạn nghi hoặc, “Quặng mỏ?”

Không đợi Thạch Bằng trả lời, Lương Mạn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt đều là không thể tin nổi, “Ý của anh là cái quặng mỏ bỏ đi kia có thể là ——”