Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 28: Đánh cuộc chiến




Tưởng An nghe tiếng cười hạ lưu của bọn họ, sắc mặt đỏ lên, xông lên muốn đánh bọn họ.

Ninh Hữu âm thầm kéo cánh tay của hắn lại.

“Anh, các anh nói bậy!”, Ninh Hữu bởi vì tức giận mà cả người phát run, cả lời nói cũng không liền mạch.

Tưởng An bị Ninh Hữu giữ chặt, mặc dù có chút không hiểu nhưng vẫn đợi tại chỗ, chỉ là tức giận mà mắng bọn họ.

Chẳng qua miệng lưỡi của Tưởng An thật sự là không nhanh nhẹn cho lắm, một câu mắng chửi người lưu loát cũng không nói ra nổi, ngược lại đem bản thân nghẹn đến sắp hỏng.

“Các anh, các anh chờ đó cho tôi! Quả thực là quá đáng ghét!”

Những người đó thấy hai người xấu hổ và giận dữ không thôi, lại thấy bộ dạng bọn họ một chút biện pháp cũng không có, tức khắc cười ác hơn, “Đúng là hai phế vật!”

“Mập mạp cậu lớn lên không ra sao, tiểu thiếu gia bên cạnh anh này thật đúng là lớn lên mi thanh mục tú a, khuôn mặt nhỏ trong trắng này khi ửng hồng đích thực là rất xinh đẹp. Đặc biệt là con mắt ướt dầm dề này, lúc tức giận thật đúng là câu nhân!”, Một người đến gần Ninh Hữu, giơ tay định nắm cằm cậu, bị một tát của Ninh Hữu bật ra, “Có muốn tới bên người tiểu gia không, tôi so với tên mập mạp này thì có tiền hơn nhiều.”

“…… Anh! Anh hỗn đản!”, Ninh Hữu tức đến cả mặt đỏ bừng.

Nếu nói vừa rồi người kia chỉ là nói đùa một câu mà thôi, hiện tại đến gần nhìn, tiểu tử này thật đúng là xinh đẹp đến làm cho trong lòng ngứa ngáy, làn da kia thật là mềm nộn chỉ khiến cho người ta muốn cắn một ngụm.

Nhìn thấy sư phụ nhà mình bị người đùa giỡn, trong đầu Tưởng An “Đằng” một trận lửa giận bùng lên, rống lớn một câu, “Mụ nội nó, tôi giết chết anh!”

Lời còn chưa dứt, Tưởng An liền xông tới, mắt đầy tơ máu đánh về phía gã.

Người nọ cười nhạo một tiếng, một cái lắc mình né tránh nắm tay của Tưởng An, ở thời điểm thân hình Tưởng An còn chưa vững vàng, vung một đá liền đá hắn ngã xuống đất.

Một chân đạp lên ngực của hắn..

“Nha, thế nào, mấy ngày không thấy cậu lại lớn gan hơn a”, người nọ cúi người châm chọc Tưởng An, “Chẳng qua gan lớn như vậy nhưng lại không có bản lĩnh, chậc chậc, cũng thật là đáng tiếc.”

“Anh cút ngay!”, mặt Ninh Hữu đỏ lên đẩy người ra, chạy nhanh đem mập mạp từ trên mặt đất đỡ dậy.

“Tiểu mỹ nhân đây là đang đau lòng tình lang? Lúc này đã bị sao đâu, vậy mà đã sốt ruột như cháy nhà đẩy tôi rồi”, người nọ ổn định thân mình, ngược lại cũng để Ninh Hữu đỡ người lên, cười cười đặc biệt dâm uế hạ lưu, “Chẳng lẽ là sợ tình lang bị phế đi không ai thỏa mãn cậu nữa? Ha ha ha ha!”

“Mọi người nói có phải hay không!”

“Đó là đương nhiên, chỉ là không ngờ được tiểu thiếu gia này thoạt nhìn ngây ngô như vậy, lại tham hoan như thế, nói vậy chắc sớm đã thực tủy biết vị rồi!”, Chung quanh cười vang một mảnh.

“Ngậm cái miệng thối của các người lại!”, Ninh Hữu phẫn nộ không thôi, “Tôi muốn quyết đấu với anh! Tôi nhất định phải đánh chết các anh!”

“Nha!”, Người gây sự kia mở to hai mắt, thoạt nhìn kinh ngạc cực kỳ, “Làm sao có thể quyết đấu được, lỡ như đánh phải cậu tôi lại đau lòng đây!”

Ngực Tưởng An phập phồng kịch liệt, hiển nhiên là tức giận không nhẹ, đỏ mặt tía tai, “Đừng có đứng đó mà phí lời! Có cam đảm các người đánh với chúng tôi một trận, bằng không thì ngậm cái miệng thối của anh lại, đừng có ở đó mà đầy miệng phun phân!”

Sắc mặt của người nọ cũng lạnh xuống, “Quyết đấu? Các cậu lấy cái gì mà quyết đấu, chẳng lẽ là lấy thân thể của tiểu thiếu gia này sao? Nếu thật là như thế, tôi ngược lại có thể thử một lần.”

“Anh!”, Bàn tay Tưởng An gắt gao nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi, “tiền đặt cược 10 vạn Tinh Thuẫn, anh dám đánh cuộc không!”

Người nọ trong lòng cả kinh, vốn là biểu tình đầy mặt dâm uế cũng trở nên ngốc lăng, “10 vạn Tinh Thuẫn?”

Tưởng An nhìn thấy gã bị tiền số này dọa tới, tức khắc liền cảm thấy hả lòng hả dạ một chút, “Có dám đánh cuộc không?!”

Ánh mắt của người nọ hiện lên một tia tham lam cùng nóng rực, biểu tình lại vẫn ngả ngớn và không chút để ý như cũ, “Nga? Cậu nói 10 vạn tôi liền tin sao? Mấy ngày hôm trước vị tài chủ mập mạp này của chúng ta không phải còn là người nghèo ngay cả một ngàn giả lập tệ cũng không lấy ra nổi sao, thế nào lại đột nhiên quyết đấu lại lấy ra 10 vạn tiền đặt cược, hay là đang cố ý kích tôi đánh với cậu một trận, kết quả lại không trả tiền.”

Tưởng An giận cực kỳ, “Lão tử hiện tại liền đi đến chỗ đặt cược trả tiền, cũng không biết anh có nhiều tiền như vậy không đã!”

Ánh mắt người nọ lóe lên một chút, vài người bên cạnh cũng đi lên.

“Rõ ràng chính là đang cho không tiền, không lấy thì uổng, Uông Minh anh đừng nương tay.”

Khóe miệng Uông Minh cong lên, “Sao có thể, 10 vạn Tinh Thuẫn nhưng lại đủ cho tôi tiêu dao vài năm đấy. Chẳng qua toàn bộ tài sản của tôi cũng chỉ hơn 3 vạn Tinh Thuẫn, căn bản là không đủ để đi ứng tiền đặt cược. Nếu không phải trước khi đánh cuộc cần hai bên đem tiền đặt cược ứng trước, tôi sao có thể có một tia do dự chứ.”

“Bằng không các anh cho tôi mượn trước, chờ khi tôi lấy được tiền liền trả cho các anh.”

Mấy người kia mỗi người đều là nhân tinh, tròng mắt vừa chuyển, “Đều là anh em, chúng ta có tiền mọi người cùng nhau kiếm, như thế nào có thể nói đến vay tiền chứ? Chúng ta dứt khoát mỗi người lấy ra một ít tiền, giúp góp đủ 10 vạn Tinh Thuẫn. Chẳng qua, đến lúc đó anh lấy được tiền của mập mạp kia thì chúng tôi cũng phải được chia một ít.”

Sắc mặt Uông Minh có chút khó coi, nhưng là xét thấy trong tay mình xác thật không lấy ra được nhiều tiền như vậy, nếu như đi gom góp lại sợ mập mạp tỉnh táo lại thì không đưa tiền cho gã nữa.

“Vậy được rồi.”

Tưởng An thấy bọn họ ồn ào, nổi giận đùng đùng, “Rốt cuộc là có đấu không, nếu anh là đồ nhát gan thì nhanh dập đầu xin lỗi chúng tôi ngay, lão tử liền buông tha cho các anh!”

Uông Minh cười lạnh, “Đấu thì khẳng định là muốn đấu, cậu còn muốn tôi dập đầu, thật là đủ vọng tưởng.”

“Vốn đang muốn thả cho cậu một con ngựa, nhưng là cậu thế nhưng không biết sống chết như thế, tôi cũng không muốn cho cậu đường sống nữa. Chúng ta hiện tại liền đi đến chỗ đánh cuộc làm công chứng giao tiền đi!”

Tưởng An đỏ mặt tía tai, nhưng thanh âm rõ ràng là có chút chột dạ, “Anh thật sự đi?”

Nhìn thấy cái biểu hiện này của Tưởng An, Uông Minh lại càng rõ ràng bọn họ ngoài mạnh trong yếu, tiền nhất định là tặng không, “Đi! Như thế nào, cậu đổi ý? Đổi ý cũng không phải là không thể, chỉ cần cậu đem tiểu thiếu gia tuấn tú bên cạnh cậu kia cho gia chơi hai ngày, tôi liền đại nhân đại lượng tha cho các cậu một con ngựa.”

“Mẹ mày nằm mơ!”, Tưởng An lửa giận tận trời, tròng mắt thiếu chút nữa là trừng tới rớt ra.

“Vậy thì đừng có ở đây phí lời với tao, nhanh đi giao tiền!”, Uông Minh cười nhạo, khinh thường xoay người đi đến chỗ đánh cuộc.

Tưởng An lập tức sải bước đuổi kịp.

“Uông Minh anh vừa rồi làm tôi sợ muốn chết, vạn nhất tên ngốc kia phục hồi tinh thần lại thật sự không đánh cuộc nữa thì làm sao bây giờ, nhiều tiền như vậy không phải là bị vuột khỏi tay sao!”, Một người đi theo phía sau Uông Minh nhịn không được có chút oán hận.

Trong lòng Uông Minh không vui lắm, nhưng vẫn chịu đựng nói, “Trong lòng tôi tự hiểu rõ, không thành vấn đề. Các anh hiện tại nhanh đem tiền lấy ra góp lại, chúng ta đem tiền giao ra rồi nói tiếp.”

Vốn là bản thân có thể độc chiếm 10 vạn Tinh Thuẫn, hiện tại lại phải chia một bát canh cho đám phế vật chung quanh này, trong lòng Uông Minh cũng cực kỳ không thoải mái, nhìn những người đó không có một tên nào thuận mắt.

Những người đó lại là trên mặt tràn đầy vui mừng, “Tốt, chúng ta hiện tại liền góp tiền!”

Bởi vì vấn đề ai nhiều ai ít, mấy người kia thiếu chút nữa là đánh nhau.

Ngược lại cũng không phải là không muốn trả tiền, mà là mọi người đều muốn góp nhiều hơn một ít.

Mặc kệ nói như thế nào, cuối cùng mấy người vẫn là đem toàn bộ tiền đều giao ra, vì để cẩn thận, bọn họ còn định ra một phần hợp đồng đơn giản ký với Uông Minh. Đại khái ý tứ chính là mỗi người bọn họ đều thanh toán bao nhiêu tiền, mặc kệ thắng thua, tiền của bọn họ đều là y theo kết quả đánh cuộc mà tính.

Đương nhiên bốn chữ “Mặc kệ thắng thua” này vẫn là bọn họ vì không để cho bản thân ăn quá khó coi nên mới thêm vào.

Bọn họ làm sao có thể thua được.

Ai cũng biết mập mạp này chính là phế vật, tuy rằng đánh cuộc với bọn họ không phải là mập mạp, nhưng là cái tiểu bạch kiểm bên cạnh hắn kia vừa nhìn là biết so với mập mạp còn không bằng, bọn họ còn có cái gì cần lo lắng chứ.

Hai bên đều bằng tốc độ cực nhanh làm công chứng ở chỗ đánh cuộc, từng người nộp lên 10 vạn giả lập tệ, một khi đánh cuộc có kết quả, tổng cộng 20 vạn giả lập tệ này liền sẽ được gửi tới tài khoản của người thắng.

Tận mắt nhìn thấy mập mạp giao tiền, trên mặt Uông Minh cùng vài người bên cạnh đều lộ ra ý mừng tràn ngập tham lam.

“Bằng không chúng ta vẫn là thôi đi”, Ninh Hữu nhút nhát sợ sệt nói, trong cặp mắt ướt dầm dề tràn đầy bất an cùng sợ hãi, cậu giữ chặt tay áo Tưởng An, “Anh nói với bọn họ một chút, chúng ta không đánh cuộc nữa, nhiều tiền như vậy ——”

Tưởng An còn chưa có phản ứng, đám người Uông Minh đã nóng nảy rồi, tim lập tức nhảy lên, chạy nhanh ngăn hắn lại, “Chúng ta đều đã giao ra tiền rồi, sao có thể không đánh cuộc, cậu chơi lão tử sao?!”

“Nhị tử, nhanh đi giao tiền mở một gian khu chiến đấu đi!”

Ninh Hữu bị ngăn cản, có vẻ càng thêm sợ hãi, trong ánh mắt tròn to tràn ngập hơi nước, thiếu chút nữa là khóc ra, thoạt nhìn cực kỳ điềm đạm đáng yêu.

Uông Minh nhìn tiểu tử xinh xắn kia thật là trong lòng giống như bị mèo cào vậy, trong lòng thầm nghĩ, chờ kết thúc đánh cuộc, khiến mập mạp táng gia bại sản xong, nhất định phải đem vật nhỏ này vào tay, hảo hảo lăng nhục một phen, nghĩ đến khẳng định là rất thoải mái!

Ninh Hữu và Tưởng An trên cơ bản là bị bọn họ bức vào khu chiến đấu.

“Còn không nhanh bắt đầu mà còn chờ cái gì? Cho dù các cậu có kéo dài thời gian, cũng không thay đổi được kết cục đâu. Sớm nhận thua đi, bằng không chết quá thảm cũng đừng trách tôi không nhắc nhở các cậu.”

Mấy người kia nhìn Ninh Hữu không động đậy, dứt khoát đứng bên cạnh châm chọc mỉa mai.

Ninh Hữu có chút sợ hãi rụt rụt bả vai, cuối cùng vẫn là nắm tay, cố lấy dũng khí đi về phía cơ giáp bên cạnh.

Bởi vì khẩn trương, lúc đi lên bàn tay của cơ giáp còn lảo đảo một chút, thiếu chút nữa là té ngã.

Mấy người kia tức khắc cười vang một mảnh.

Uông Minh nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng càng thêm đối với sức chiến đấu của tiểu tử này coi khinh cực kỳ.

Thời điểm ước chiến là có trọng tài điện tử chuyên môn, theo thời gian trôi đi, nó còn vang lên rất nhiều lần cảnh báo thời gian đến.

Cuối cùng Ninh Hữu vẫn là gập ghềnh trắc trở đúng thời gian ngồi xuống khoang điều khiển.

Uông Minh nhẹ nhàng bừa bãi dựa nghiêng trên lưng ghế, có chút lười nhác ngáp một cái, ý tứ là không có một chút khẩn trương nào đối với cuộc đối chiến.

“Không tin nổi số tiền này lại dễ dàng tới tay như vậy.”

“Bắt đầu!”, Âm thanh lạnh băng của điện tử vang lên trong phòng trống vắng.

Khí thế của Ninh Hữu đang điều khiển cơ giáp bỗng nhiên biến đổi!

Đột nhiên trở nên sắc bén!