Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 119




Ninh Hữu cũng mặc kệ Bạch Đan Phượng nghĩ như thế nào, trong lòng cậu đang sướng rên đi được, hiện giờ Kỳ Tĩnh tuy rằng chưa tìm về ký ức của mình được, nhưng đã cùng cậu linh hồn tương liên rồi, như vậy tên thành chủ Vô Danh thành kia trên cơ bản sẽ không có cách nào khống chế Kỳ Tĩnh được nữa, nguy hiểm lớn nhất đã được thanh trừ, còn dư lại thì từ từ tới thôi.

Tất cả những gì Kỳ Tĩnh phải chịu, cậu nhất định sẽ đáp trả lại toàn bộ lên bọn đầu sỏ gây tội kia!

Cảm nhận được quanh thân Ninh Hữu tràn đầy lạnh lẽo, Bạch Đan Phượng tự nhiên hiểu được cậu suy nghĩ cái gì, không khỏi thở dài một hơi.

Tại thời điểm Bạch Đan Phượng đang muốn nói cái gì, một tiếng kêu thảm thiết thê lương đánh gãy nàng.

"Có chuyện gì vậy?", Bạch Đan Phượng đi lên hai bước, nhìn hố động sâu không thấy đáy phía dưới hoảng sợ không thôi.

"Anh cũng không biết......", Charles có chút chân mềm, vòng lấy bả vai Bạch Đan Phượng, đem trọng tâm cả người dồn lên hết trên người nàng, "Anh vừa rồi vốn đang muốn tiếp tục dạy dỗ gã kia, đá thêm vài cú, sau đó không biết sao lại thế này, tự nhiên xuất hiện một cái hố sâu như vậy, gã kia trực tiếp rơi xuống đó."

Charles dịch ra sau hai bước, nuốt một ngụm nước miếng, "Vừa rồi anh còn đặt một chân lên đó đấy, nếu không phải anh thu mau, chỉ sợ hiện tại anh đã làm bạn với gã rồi."

"Nơi này khắp chốn đều là cơ quan nguy hiểm, các ngươi cẩn thận một chút đi", Kỳ Tĩnh trầm giọng nói, "Vô luận nhìn thấy cái gì cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ."

Lúc này, một sinh vật đuôi dài màu đen lấy thế sét đánh không kịp bưng tai từ trong cái hố động kia vọt lên, một cổ sương mù màu xanh lá đột nhiên tản ra.

"Cẩn thận!", Ninh Hữu kéo hai người cách xa cửa động, sắc mặt giận dữ, dương tay đánh ra một cái pháp quyết.

Sinh vật đuôi dài kia bị đánh trúng liền kêu lên một tiếng bén nhọn, thân mình vốn dĩ đang đánh về phía bọn họ lập tức xoay đầu bỏ chạy ra ngoài.

"Các ngươi thế nào rồi?", Ninh Hữu hỏi.

"Không có gì, chỉ là có chút choáng váng đầu thôi", Bạch Đan Phượng chau mày, cảm giác một trận trời đất quay cuồng.

Charles một phen đỡ lấy Bạch Đan Phượng sắp ngã trên mặt đất, móc ra một cái bình nhỏ đặt ở trước mũi nàng để nàng ngửi một chút, lúc này Bạch Đan Phượng mới tốt lên.

"Sương mù màu xanh lá kia hẳn là có tác dụng mê huyễn*, may mắn chúng ta ngửi không nhiều lắm", Charles cười khổ nói.

*Mê huyễn: tựa như mê hoặc

Trải qua một chuyện này, bọn họ lập tức cách cái hố động sâu hun hút này xa một chút, ai biết trong đó sẽ lại có thứ khỉ ho cò gáy gì nhảy ra chứ.

"Chủ thượng, hiện tại thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta có phải nên đi tra xét một chút hay không?", Tinh Nhất cung kính hỏi.

Kỳ Tĩnh gật đầu, "Đi thôi."

"Ba vị này là bằng hữu của ta", Kỳ Tĩnh nói với Tinh Nhất, ngoài ra anh không có nói thêm gì nữa, Tinh Nhất lại hiểu ngay ý tứ của anh. Hắn hướng mấy người khác gật gật đầu, mấy người kia liền đi tìm vị trí của mình, đem ba người Ninh Hữu bảo hộ ở giữa, một khi có tình huống xảy ra, bọn họ tất nhiên sẽ bảo hộ an toàn.

Cả nhóm người từ cửa đại điện tiến vào, bên cạnh là bàn long trụ* thô tráng nguy nga, khí thế phi phàm, khiến người vừa thấy liền có một loại cảm giác tâm thần lay động, chỉ là thoáng nhìn, cũng không dám lại xem nữa.

*trụ: cột

Ninh Hữu so với mấy người khác thì tốt hơn một chút, như suy tư cái gì nhìn chằm chằm một cái trong đó.

"Làm sao vậy?", Nhiệt khí phun trào phất qua bên tai Ninh Hữu.

Ninh Hữu giật mình một cái, quay đầu liền đụng phải Kỳ Tĩnh đã tiến đến trước mặt cậu, cả người cơ hồ là bị anh ôm vào trong lòng. Ninh Hữu không khỏi gương mặt nóng lên, có chút thẹn thùng lui một bước, ra vẻ bình tĩnh mà chuyển đề tài, "Bàn long trụ này hình như đã có một tia linh trí rồi."

Nghe nói như thế, Kỳ Tĩnh vốn còn đang muốn làm chút gì đó liền ngừng lại, nghiêm túc nói, "Linh trí?"

"Đúng, tuy rằng rất nhỏ yếu, nhưng xác xác thật thật là tồn tại", Ninh Hữu nói, "Chỉ sợ chủ nhân của truyền thừa điện này là một vị đại năng cực kỳ lợi hại, chỉ có tu luyện trong không gian tràn ngập linh khí thần thức cọ rửa, mới có thể làm cho linh vật sinh ra linh trí."

Đôi mắt Kỳ Tĩnh híp lại, "Chỉ sợ nhiệm vụ lần này so với tưởng tượng thì khó hơn không ít rồi."

Thực nhanh, bọn họ đã tiến vào trong chủ thính đại điện, một hạt châu tròn lơ lửng trên nóc nhà, phát ra ánh sáng sáng ngời, làm cho cả đại sảnh giống như được mặt trời chiếu xạ vậy.

"Từ từ!", Ninh Hữu đột nhiên nói, "Nơi này có cổ quái."

Ngay trước khi Ninh Hữu nói xong, Tinh Thất đã đạp một chân qua, chỉ trong giây lát, cả người hắn đã tiêu thất trong hư không!

"Tinh Thất!", Tinh Nhất lo lắng hô lên, vừa hô được một tiếng, liền cắn răng dừng ý tưởng muốn tìm kiếm hắn lại, hạ lệnh cho mấy người khác bảo vệ tốt vị trí của mình.

Ninh Hữu đạp nửa bước lên trước, cảm thụ một phen, sau đó cau mày thu hồi chân, lắc lắc đầu.

"Hơi thở bên trong được bao phủ chặt chẽ, tôi không cảm thụ được, phía trước chỉ sợ là một cái trận pháp, hiện tại tôi nhìn không thấu, nếu muốn đi tới, cũng chỉ có thể đi tiếp thử một lần", Ninh Hữu nói, "Chỉ có biết được dao động trong đó, mới có thể nghĩ cách phá trận."

"Anh ở bên ngoài chờ tôi", Ninh Hữu nói với Kỳ Tĩnh, "Tôi đi trước xem thử."

"Chúng ta cùng nhau", Kỳ Tĩnh lại không chút do dự trả lời.

Ninh Hữu trầm tư một lát, "Hiện tại hai chúng ta đã có Dẫn Hồn Liên, trong lòng đều có kết nối cảm xúc với người kia, một mình tôi đi xuống còn dễ nói, nếu anh cảm thấy không đúng có thể lập tức cứu tôi được, nhưng nếu hai người đều đi xuống, nếu đều bị vây khốn ở trong đó, vậy chẳng còn biện pháp gì nữa."

Trong lòng Kỳ Tĩnh tuy có chút không muốn, nhưng lại không thể không thừa nhận Ninh Hữu nói đúng.

"Vậy ta đi xuống"

Ninh Hữu khóe miệng cong lên, "Anh đối với trận pháp có hiểu biết gì không? Anh có biết phá giải trận pháp như thế nào không? Cũng không thể lãng phí cả đống thời gian ở đây được."

Nói cho hết lời, Ninh Hữu liền một chân đạp đi vào.

*Editor: Tiểu công thiệt vô dụng, còn thêm cái thuộc tính gà mái, ôi dời ơi