Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 112




"Ảo trận?", Ninh Hữu suy đoán.

"Cái này có lẽ cũng có thể là pháp khí nào đó", Kỳ Tĩnh nói.

"Vậy chúng ta phải làm sao mới đi ra ngoài được đây?", Ninh Hữu tìm gốc cây dựa vào, hơi có chút khó chịu, bản thân không thể trở lại thế giới nguyên lai còn chưa nói, vào cái Giao Khê bí cảnh này, thế nhưng lại chạy vào thế giới của con hồ yêu khốn lạn kia.

Nga, đúng, chính cậu hiện tại chính là con hồ yêu kia mà.

"Thời điểm ban đầu, tinh thần của ta kỳ thật là bị cái tên Liễu Tùng Minh gì đó chiếm cứ", Kỳ Tĩnh nói, "Nếu không phải ta nửa đường tỉnh lại, khả năng em đã bị thiêu chết rồi."

Lúc nói đến nửa câu sau, trong giọng nói của Kỳ Tĩnh tràn đầy tức giận sâu sắc cùng hoảng loạn gần như không thể phát hiện được.

"Tôi cũng vậy", Ninh Hữu nói, "Tôi có thể cảm nhận được nội tâm bạo nộ cùng hận ý của con bạch hồ kia. Có lẽ mục đích chủ yếu khi để chúng ta đi một chuyến này hoặc là để tôi lấy loại phương pháp này mà chết đi, hoặc là để tôi không chết sau đó sẽ không chết không ngừng với anh."

"Tóm lại chúng ta đang bị vây hãm trong bích họa này không thể ra được, có lẽ có thể sẽ trực tiếp chết ở chỗ này cũng không biết chừng."

"Nếu muốn đi ra, chỉ có thể phá cái bích hoạ này", Kỳ Tĩnh áp xuống thị huyết bạo nộ trong lòng, suy tư nửa khắc, "Cái bích hoạ này hẳn là ký ức cùng chấp niệm của con hồ yêu kia, vô luận là trận pháp hay là pháp khí, cũng sẽ luôn có cửa đột phá. Mà chấp niệm của con hồ yêu này hẳn là cửa đột phá đó. Nếu không tìm thấy biện pháp thích hợp, có lẽ chúng ta có thể giải quyết bằng cách thay đổi tình trạng hiện tại, tỷ như khiến cho những thôn dân đó không tiến hành đuổi bắt chúng ta nữa, thậm chí là tiếp nhận chúng ta. Chẳng qua ta đối với những thôn dân đó một tia hảo cảm cũng không có, ta không tìm việc cho bọn họ là đã tốt lắm rồi, còn nghĩ cách để bọn họ tiếp nhận chúng ta, kia tuyệt đối là không có khả năng."

"Những thôn dân đó, tôi cũng không có chút hảo cảm nào", nghĩ đến mình thiếu chút nữa là bị thiêu chết, Ninh Hữu đối với những người đó quả thực là căm thù đến tận xương tuỷ.

"Từ từ", Ninh Hữu cau mày suy nghĩ trong chốc lát, "Tôi đột nhiên cảm thấy, nơi này thật giống như một kiện pháp khí ảo cảnh đấy. Nếu nơi này chỉ là ảo trận mà thôi, không có khả năng có uy lực lớn như vậy được, bức bích hoạ kia có khả năng chính là một bộ phận của pháp khí này. Nếu là ảo trận, phá chấp niệm, hẳn là có thể chạy thoát, nhưng nếu là pháp khí, chấp niệm bạch hồ lưu lại ngược lại sẽ tồn mãi, chẳng sợ phá chấp niệm này, cũng sẽ bị nhốt tại trong thế giới ảo cảnh vô cùng vô tận này."

"Nhưng nếu thật là pháp khí, tại trong thế giới ảo cảnh, tất nhiên sẽ có chân thân tồn tại. Chỉ cần phá được chân thân này, chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài!"

Kỳ Tĩnh nghĩ nghĩ, "Em nói có đạo lý."

Một khi đã như vậy, mục đích của bọn họ liền phải đổi thành đi tìm chân thân của pháp khí, đồng thời phá hủy nó.

"Chẳng qua tuy là nói như vậy, nhưng chân thân của pháp khí kia rốt cuộc sẽ ở nơi nào?", Ninh Hữu thở dài.

"Làm chân thân của pháp khí sẽ xuất hiện trong thế giới ảo cảnh, tất nhiên sẽ không muốn để người nhìn thấy được", Kỳ Tĩnh nói, "Như vậy khẳng định là sẽ những nơi đặc biệt bí ẩn, trong trí nhớ của em có chỗ nào đặc biệt thần bí không, cái loại chỗ mà chỉ có mình em mới biết người khác không biết ấy?"

Ninh Hữu đầu tiên là lắc lắc đầu, sau đó lại đột nhiên dừng lại.

"Tôi nhớ ra rồi", Ninh Hữu mở to hai mắt, "Bên trong từ đường có một khối gạch hoạt động, kết nối với một mật thất đã bỏ hoang từ lâu!"

"Hẳn chính là ở nơi đó!"

Thương nghị trong chốc lát, sắc trời cũng dần dần tối sầm xuống, tình trạng hiện tại của hai người đều không quá tốt, tự nhiên là không dám đi sâu vào rừng rậm, lấy tố chất thân thể hiện tại của bọn họ, chỉ cần gặp được một con mãnh thú, khả năng bị xơi mất là trăm phần trăm.

Chung quanh không có thứ gì có thể ăn được, ngay cả một sợi lông con thỏ cũng nhìn không tới, trái cây gì đó càng đừng nói nữa.

Chẳng qua cho dù có thể bắt được một con thỏ đi chăng nữa, không nước không lửa, bọn họ cũng không muốn ăn sống đâu.

Chẳng sợ Ninh Hữu hiện tại chân thân là một con hồ ly, nhưng cậu cũng tuyệt đối không chấp nhận ăn thịt sống đâu nhé!

Vì để bảo hiểm, hai người quyết định chờ đến ban ngày rồi lại nói. Vấn đề đồ ăn còn dễ giải quyết, cùng lắm thì chính là nhịn đói một trận thôi, nhưng vấn đề ngủ thì lại có chút khó giải quyết. Hiện tại bọn họ thân ở vị trí này, không có cái gì che đậy, khả năng sẽ bị mãnh thú dạ tập không nói, chỉ nói đến sâu gì đó rắn gì đó thôi là đã quá sức chịu đựng của bọn họ rồi.

Mấu chốt nhất chính là, buổi tối còn đặc biệt lạnh.

Ban ngày khả năng còn không có cảm giác gì, mặt trời vừa mới lặn đi, nhiệt độ cũng ngay lập tức thẳng tắp giảm xuống, đông lạnh đến cả người phát run. Ninh Hữu làm một con động vật nguyên thân là hồ ly có lông, còn tốt hơn một chút, nhưng Kỳ Tĩnh hiện tại là một phàm nhân lại có chút không dễ chịu.

Bất quá Kỳ Tĩnh là ai chứ, trước mặt là thiên quân vạn mã cũng không đổi sắc, cho dù là bị đông lạnh đến rét lạnh tận xương, cũng không để lộ ra chút nào.

Tuy rằng từ bên ngoài nhìn không ra được, nhưng Ninh Hữu vẫn biết được hiện trạng của Kỳ Tĩnh.

Hai người tìm một cây đại thụ lớn chừng ba người vây quanh, dừng lại bên dưới nó.

"Ở lại chỗ này nghỉ ngơi đi", Ninh Hữu nói, "Ngày mai nhiệm vụ quan trọng nhất chính là phải tìm ra một nơi che mưa chắn gió!"

Kỳ Tĩnh tán đồng.

"Thời tiết lạnh quá", Ninh Hữu ôm lấy cổ Kỳ Tĩnh, cảm nhận được cỗ hàn ý truyền lại đây, thở dài một tiếng, ôm chặt hơn nữa, "Ôm có lẽ sẽ ấm áp hơn chút."

Kỳ Tĩnh biết nghe lời phải ôm eo Ninh Hữu, cảm giác được thân thể ấm áp gắt gao dán lên cơ thể mình, từ tâm linh đến thân thể đều cực kỳ thoải mái. Đương nhiên, Kỳ Tĩnh còn muốn lại tiến hành vài hoạt động khác, tỷ như sờ sờ nơi này xoa bóp nơi kia ăn chút đậu hủ, nhưng lại bị Ninh Hữu nghiêm lệnh quát bảo ngưng lại.

Cứ như vậy, hai người mang theo một tia cảnh giác đi vào giấc ngủ.

Quấn quýt mà ngủ.

Thực may mắn chính là, bọn họ ngủ một giấc tới tận buổi sáng ngày hôm sau, buổi tối cũng không có gặp phải tập kích gì.

Chẳng qua thời điểm Ninh Hữu hơi có chút mê mang mà mở mắt ra, nhìn đến chính là ánh mắt nhìn chằm chằm cậu thiếu chút nữa là chảy nước miếng ra không chút nào che dấu thèm nhỏ dãi của Kỳ Tĩnh.

Ninh Hữu sửng sốt, "Làm sao vậy?"

Kỳ Tĩnh sờ sờ lỗ tai mềm mại manh manh kia của Ninh Hữu, lông tơ tinh tế quả thực là nhu thuận kỳ cục.

Lỗ tai Ninh Hữu vừa động, tức khắc cảm giác được phảng phất như có tia điện lưu từ lỗ tai mình phát ra, tê tê dại dại.

Ninh Hữu cảm thấy có chút không bình thường, nhanh chóng sờ lên lỗ tai mình, vừa mới sờ xong, mặt Ninh Hữu lập tức đen đi.

"Buông tay!", Ninh Hữu thẹn quá thành giận, đem cái tay Kỳ Tĩnh còn đang tác loạn trên lỗ tai mình đập xuống.

Kỳ Tĩnh đâu có chịu nghe, đôi mắt cùng tay đều hận không thể dán lên trên lỗ tai Ninh Hữu.

Ninh Hữu giận dữ, một cái đuôi tát Kỳ Tĩnh té ngã.

Từ từ, đuôi?!

Ninh Hữu nhìn đến cái đuôi tuyết trắng trước mắt, tức khắc cả người đều không tốt.

Mà sau khi Kỳ Tĩnh từ trên mặt đất bò dậy, nhìn chằm chằm cái đuôi xinh đẹp mới dài ra của Ninh Hữu, ngọn lửa u ám trong ánh mắt càng thêm tràn đầy.

"Ta cũng suýt quên mất, hiện tại thân thể này của em chính là một con bạch hồ yêu", Kỳ Tĩnh hứng thú bừng bừng nhìn chằm chằm Ninh Hữu, "Bộ dạng hiện tại của em cũng thật xinh đẹp đó."

Ninh Hữu đen mặt, "Cút!"

"Kích động như vậy làm gì, ta thật cảm thấy bộ dạng hiện tại của em cực kỳ đẹp mà", Kỳ Tĩnh ngồi xuống bên cạnh Ninh Hữu, đôi mắt đều thẳng, "Người khác có muốn bộ dạng xinh đẹp như thế này cũng không được đâu."

Ninh Hữu lạnh mặt liếc anh một cái, "Anh muốn? Chờ trở về tôi mua lỗ tai cùng đuôi bạch hồ, để anh mang lên có được không?"

Kỳ Tĩnh phát huy tính chất đặc biệt không biết xấu hổ, mặt không đổi sắc nói dối, "Đương nhiên không thành vấn đề, rất xinh đẹp nha."

Ninh Hữu ha hả cười lạnh, quỷ mới tin anh ta nói.

Tình huống hiện tại của Ninh Hữu vẫn là có chút khó giải quyết, bộ dạng nửa người nửa thú, chỉ cần bị một người nhìn thấy còn không phải lập tức nhận ra ngay hay sao?

Trải qua sự kiện hai ngày trước hóa thành hình người cứu "Liễu Tùng Minh", sau đó lại trải qua thiếu chút nữa là bị thiêu chết, pháp lực của khối yêu thân này của Ninh Hữu còn thừa không được bao nhiêu, ngay cả hình người cũng không thể duy trì được. Cậu xem xét thân thể của mình một chút, hiện tại tình huống của cậu nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ một canh giờ nữa, sau đó liền chỉ có thể hóa thành nguyên hình thôi.

Ninh Hữu đem tình huống này nói với Kỳ Tĩnh, lúc này Kỳ Tĩnh mới thu hồi ánh mắt thèm nhỏ dãi kia của mình, nghiêm mặt.

"Em phải như thế nào mới có thể khôi phục pháp lực được?", Kỳ Tĩnh hỏi.

"Nghỉ ngơi thêm mấy ngày tự nhiên là có thể khôi phục", Ninh Hữu nói, nhưng lại mang theo chút đau khổ, "Bất quá, thời gian này không thể chậm trễ được."

"Trong trí nhớ còn sót lại của thân thể này ở phía nam thôn làng có một sơn tuyền, nơi đó linh khí mười phần sung túc, nếu có thể ở nơi đó tu luyện, thời gian nửa ngày hẳn là cũng đủ rồi."

Kỳ Tĩnh quyết đoán nói, "Vậy đi đến nơi đó thôi."

Hai người quyết định xong, Ninh Hữu liền hóa thành bộ dáng bạch hồ, bị Kỳ Tĩnh ôm vào trong ngực.

Tuy rằng còn có một đoạn thời gian pháp lực mới hoàn toàn biến mất, nhưng Ninh Hữu quyết định vẫn là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm đi, không chừng sẽ có lúc chút pháp lực ít ỏi này của cậu có thể có tác dụng đấy.

"Anh sờ chỗ nào vậy hả!", Ninh Hữu quả thực là bị Kỳ Tĩnh làm cho tức chết rồi, một móng vuốt cào lên cổ tay anh.

Kỳ Tĩnh không bị móng vuốt của Ninh Hữu bắt được, ngược lại còn bắt lấy móng vuốt nhỏ của Ninh Hữu, nhéo nhéo đệm thịt nhỏ mềm mụp kia. Thân thể bạch hồ tuy rằng rất nhỏ, nhưng nhiệt độ lại rất cao, làm cho cả người Kỳ Tĩnh ôm cậu cũng ấm lên.

Ninh Hữu dứt khoát nhảy tới trên vai Kỳ Tĩnh, coi như tránh né cái vuốt ve không an phận kia của Kỳ Tĩnh.

Kỳ Tĩnh nếu như chỉ là sờ sờ móng vuốt, xoa xoa cổ thì cậu cũng co thể nhịn đó, thế nhưng tên lưu manh lại...... Sờ soạng xuống bụng nữa! Ninh Hữu hiện tại còn phảng phất như có thể cảm nhận được xúc cảm lúc trước còn tồn lưu tại nơi đó, tức khắc giật mình một cái.

"Đừng lại động tay động chân nữa", Ninh Hữu nghiêm túc cảnh cáo Kỳ Tĩnh, "Chính sự quan trọng hơn, nhanh chóng đưa tôi đến cái sơn tuyền kia đi!"

Kỳ Tĩnh bị cấm sờ lung tung có chút mất mát, chỉ cần anh tưởng tượng đến con bạch hồ tinh xảo mỹ lệ trong lòng mình này chính là Ninh Hữu, liền nhịn không được mà tò mò hưng phấn thăm dò, kết quả không cẩn thận trêu quá trơớn, chọc đến Ninh Hữu thẹn quá thành giận rồi. Thế cho nên hiện tại ngay cả phúc lợi ôm vào trong lòng cũng không có nữa.

Kỳ Tĩnh tuy rằng trong lòng buồn bã, chẳng qua cũng không có phát biểu ý kiến phản đối gì, nhanh chóng lên đường.

Ninh Hữu đem cái đuôi lông xù xù của mình đáp lên trên cổ Kỳ Tĩnh, như là khoác lên một cái khăn choàng cổ cho anh, vừa thoải mái lại ấm áp.

đwJ