Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa

Chương 26: Linh Hồn Tan Nát






When youre rife with devastation.

(Khi bạn tràn ngập tuyệt vọng)
Theres a simple explanation.

(Thực ra nguyên nhân rất đơn giản)
Youre a toymakers creation.

(Vì bạn là sản phẩm của người làm đồ chơi)
Trapped inside a crystal ball.

(Bị nhốt trong một quả cầu pha lê)
And whichever way he tilts it.

(Và dù ông ta có lăn quả cầu bằng cách nào)
Know that we must be resilient.

(Thì hãy nhớ chúng ta phải kiên cường)
We wont let them break our spirits.

(Tuyệt đối không để ông ta nghiền nát linh hồn của mình)
As we sing our silly song.

(Khi chúng ta hát vang bài hát ngu ngốc này)
——The Gypsy Bard
Dung Duyệt tạm biệt Tịch Mộ rời khỏi cửa tiệm.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của người trên đường, nó liều mạng chạy về phía trước.

Nó muốn chạy thật nhanh, chỉ có chạy nhanh hơn nữa các bạn của nó mới xuất hiện.

Đôi cánh yêu tinh dừng trong gió, nước mắt của hoàng tử hạnh phúc nhấn chìm con chim khách.

Cành cây trơ trụi ghé xuống đoạt đi chiếc khăn quàng cổ xám tro của Dung Duyệt.

Nó dường như không phát hiện ra, chạy thục mạng như đang muốn thoát khỏi nanh vuốt của bầy sói.

Lúc chạy đến đồng cỏ, chân nó trẹo một cái, ngã thẳng vào bụi hoa mùa đông.

Bông hoa đơn điệu nở giữa ngày đông hiu quạnh.

Dung Duyệt hiểu vẻ đẹp của chúng.


Nó ngã nhào dưới đất, cứ thế bất động, lẳng lặng nằm như vậy một hồi.

Còn đóa hoa kia lặng lẽ nở rộ, đung đưa bên đầu nó.

Dung Duyệt nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Sau đó, nó bẻ gãy cành cây khô bên cạnh, nắm chặt trong tay.

Chờ đến khi suy nghĩ rõ ràng hơn một chút, nó lê đôi chân bị thương, tập tễnh về nhà.

Dung Duyệt vừa về đến nơi, đột nhiên dừng bước.

Trước cửa nhà bọn họ, một người phụ nữ đang đứng đó, dung mạo ả xem như có vài phần ưa nhìn, cách ăn mặc có vẻ là một người giàu có.

Ả trông thấy Dung Duyệt, nhìn mặt nó lộ ra biểu cảm chán ghét, "Mày giống hệt cô ta, thật kinh tởm."
Dung Duyệt lặng lẽ nhìn ả.

Nó từng gặp người đàn bà này hai lần.

Lần thứ nhất, mẹ nắm tay nó nhìn ả hôn lên mặt ba.

Lần thứ hai, ả xuất hiện ở cửa nhà, diễu võ dương oai với mình, sau đó bị ba kéo đi.

Tên của ả là Hà Vân.

Đám mây trắng bệch phía chân trời, cướp đoạt bảo vật trân quý của mẹ.

"Cô có việc gì?" Dung Duyệt lạnh lùng hỏi.

Hà Vân cười khẩy, "Dung Hoài là của tao, mày có thể rời khỏi anh ấy, trả anh ấy lại cho tao không?"
Dung Duyệt vặn cổ, chậm rãi đi về phía ả.

Hà Vân nhìn vào đôi mắt âm u của nó, không chút sợ hãi.

Dung Duyệt đứng trước mặt ả, ngẩng mặt, đôi môi khẽ mở, "Nhân cách rẻ tiền, tướng mạo thấp kém, cô có tư cách gì so với mẹ tôi?"
Hà Vân cực kỳ ghét ai so sánh ả với người phụ nữ kia.

Một cái tát lập tức bay tới.

Bàn tay ả đánh lên khuôn mặt Dung Duyệt, phát ra âm thanh chói tai.

Căm phẫn kìm nén bấy lâu nay của Dung Duyệt rốt cuộc bùng phát, nó xông lên định đánh ả.

Nhưng nó yếu đuối làm sao.


Hà Vân xốc nó lên, hất sang một bên, Dung Duyệt giống như món đồ chơi hỏng bị ném trong bụi cỏ.

Thế nhưng lúc nó bị hất ra, cành cây nắm chặt trong tay đã tìm đến mặt của Hà Vân.

Má Hà Vân đau nhói, liếc mắt thấy máu tươi đang chảy xuống.

"Thằng quỷ!"
Ả đi tới, giẫm lên tay nó.

"A!!" Dung Duyệt đau đớn hét lên, ngũ quan nhíu lại một chỗ.

Ngay khi ả tiếp tục thực hiện hành động hung ác của mình, một giọng nói kéo ả lại, "Hà Vân!"
Hà Vân ngẩng đầu.

Dung Hoài đã về nhà, hắn đã chứng kiến hết thảy, lập tức hốt hoảng chạy tới, đẩy Hà Vân, bế Dung Duyệt lên.

Dung Duyệt ngẩng đầu nhìn Dung Hoài, òa khóc nhào vào lòng ba mình.

"A! A a!" Nó tuyệt vọng khóc, không biết vì đau đớn trên người hay vì hồi ức đang hành hạ bản thân.

Hà Vân bưng vết thương trên mặt, đột nhiên cũng ấm ức, "Dung Hoài! Đứa trẻ này..."
"Cút!" Dung Hoài ôm lấy Dung Duyệt, trong cơn phẫn nộ, ngọn lửa trong mắt hắn như muốn đốt cháy người trước mặt.

"Đừng để tôi gặp lại cô!"
Hà Vân sững sờ: "Em..."
Dung Hoài đẩy ả, mang Dung Duyệt vào nhà.

Dung Duyệt đã ngừng khóc, nhưng thân thể vẫn liên tục run rẩy, co rúm lại.

Dung Hoài không cách nào nhìn được vẻ mặt của Dung Duyệt, nhưng có thể thấy chân và cổ tay nó đang sưng tấy, lập tức đi tìm thuốc giúp nó xử lý vết thương.

"Những vết thương này đều do cô ta làm?" Dung Hoài vừa mang thuốc ra vừa run rẩy.

Dung Duyệt không trả lời, đôi mắt càng lúc càng trở nên trống rỗng.

Dung Hoài đột nhiên nhớ tới quãng thời gian vợ hắn vừa mới mất, khuôn mặt của Dung Duyệt gần như không còn sức sống.

Hắn cúi đầu, bàn tay run run, phút chốc đã như già đi cả chục tuổi.

Thần linh ơi, nếu để trừng phạt lỗi lầm của con, người đã cướp mất vợ con rồi, xin hãy rủ lòng thương cho con bây giờ, đừng bắt mất con trai của con.


Dung Duyệt giống như bài hát kia, ở giữa quả cầu pha lê, lăn lộn dưới bàn tay của người làm đồ chơi.

Người lo lắng cho nó không chỉ có Dung Hoài, còn có Thẩm Miên ở Lung Thành xa xôi.

Từ hôm Dung Duyệt chủ động tìm anh trở đi, Dung Duyệt như biến mất khỏi nhân gian, không tìm anh, cũng không trả lời tin nhắn của anh, gọi điện tới cũng chỉ vang lên thông báo khóa máy.

Cuối cùng anh không nhịn được nữa, gọi một cuộc đến nhà Dung Duyệt.

Người bắt máy là Dung Hoài.

"Chú, con muốn gặp Dung Duyệt." Thẩm Miên dè dặt nói, anh sợ sẽ nghe thấy câu trả lời khủng khiếp từ đầu dây bên kia.

Thẩm Miên chờ đợi, bên kia đột nhiên im lặng, chỉ có tiếng hít thở nặng nề nhắc nhở Thẩm Miên vẫn có người đang nghe điện thoại.

Nỗi lo lắng của Thẩm Miên càng thêm chồng chất, anh nắm chặt quần áo mình.

"Chú xin lỗi." Dung Hoài chỉ nói ba từ như vậy rồi cúp máy.

Tay Thẩm Miên mềm nhũn.

Khoảng cách giữa Lung Thành và trấn Lung Cảnh không xa lắm.

Thẩm Miên khoác ba lô, lập tức ra ngoài mua vé xe khách đến trấn Lung Cảnh.

Từ xe khách chuyển sang xe bus, anh tốn hơn 4 tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng tới nhà Dung Duyệt.

Anh vừa đến đã thấy Dung Duyệt đang ngồi trong sân.

Nó tựa lưng dưới tán cây trụi lá, tay chân đều quấn băng, đôi mắt tối tăm ảm đạm.

Thẩm Miên đẩy cửa, chạy tới, sau đó cẩn thận ngồi xổm trước mặt nó, gọi, "Dung Duyệt."
Dung Duyệt ngẩng đầu nhìn anh, trong hốc mắt là bóng tối sâu không thấy đáy.

"Này." Thẩm Miên nhéo mặt nó một cái.

Mặt Dung Duyệt cũng bị trầy da, anh vừa chạm liền phát ra tiếng "Ss!" từ khóe miệng.

Thẩm Miên không dám tiếp tục đụng vào nó.

Dung Duyệt cứ nhìn anh như vậy.

Tim Thẩm Miên đau nhói, anh hỏi: "Anh có thể ôm nhóc một chút được không?"
Dung Duyệt chậm rãi gật đầu.

Thẩm Miên cẩn thận điều chỉnh tư thế rồi kéo nó vào lòng.

"Sao nhóc biến mình thành thế này?"
Dung Duyệt không trả lời, chỉ nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm của anh.

Đúng lúc Dung Duyệt chuẩn bị buông tay, bên ngoài truyền đến tiếng cãi cọ.


Đó là giọng của Dung Hoài, hơn nữa còn mang theo sự phẫn nộ hiếm có.

"Tôi nói rồi, cô đừng đến đây! Nếu cô còn động vào con tôi, tôi sẽ kiện cô!"
"Không thể nào! Anh thích em kia mà! Anh phải chán ghét gương mặt đó mới đúng! Mặt mũi nó giống y hệt cô ta! Anh cũng phải ghét nó chứ!"
"Cô...!" Dung Hoài không kìm nổi cơn giận, nhưng lời còn chưa nói hết đã đột nhiên dừng lại vì hắn nhìn thấy Thẩm Miên đang ở trong sân cùng với người bị anh ôm.

Dung Duyệt ghì chặt cổ Thẩm Miên, chết cũng không muốn buông tay.

Thẩm Miên mím môi, cũng ôm chặt nó.

Dung Hoài tức khắc chạy tới, kinh ngạc nhìn Thẩm Miên, "Con...!đến từ lúc nào?"
Thẩm Miên biết mình không thể nói vì lo lắng cho Dung Duyệt nên đích thân chạy tới đây.

Vì vậy anh kiếm cớ, "Mẹ cháu để quên đồ, cháu về lấy giúp mẹ, trùng hợp thấy Dung Duyệt ở trong sân.

Sao em ấy bị thương vậy ạ?"
Chỉ cần nghe cuộc đối thoại của bọn họ, Thẩm Miên có thể minh bạch nguồn gốc của vết thương trên người Dung Duyệt, nhưng anh cố ý sát muối Dung Hoài, cũng cố ý nói cho người phụ nữ kia nghe.

Dung Hoài bảo anh đợi một chút, sau đó chạy ra, kéo ả kia đi.

Hiện tại vẫn là trời đông giá buốt, dù mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, gió bấc thổi qua vẫn khiến người ta rét run.

Thẩm Miên bế Dung Duyệt vào nhà, tìm nước ấm, rót cho nó một cốc.

Dung Duyệt vô thức uống nước, Thẩm Miên vươn tay vén mái tóc lộn xộn của nó ra sau tai.

"Nhóc cao lên, cũng nặng hơn rồi, hình như anh không thể dễ dàng bế nhóc như trước được nữa."
Dung Duyệt đặt cốc xuống, chăm chú nhìn anh vài giây mới tìm được giọng nói của mình, "Vậy sao?"
"Ừ." Thẩm Miên nhẹ nhàng sờ mặt nó, "Anh gọi cho nhóc mấy cuộc sao nhóc không nhận?"
Dung Duyệt muốn cười nhưng khóe miệng giật giật khiến nụ cười vừa mất tự nhiên lại gượng ép, "Anh không để lại sạc điện thoại cho em."
Thẩm Miên rất muốn mắng mình chó má, nếu không có sạc vậy sau thi Dung Duyệt sao có đủ pin để nhắn tin cho anh.

.

||||| Truyện đề cử: Phỉ Vọng |||||
"Đau chỗ nào?" Anh vẫn không nhịn được hỏi vấn đề này.

Dung Duyệt ngước mắt lên, Thẩm Miên nhìn theo tầm mắt Dung Duyệt, trông thấy bức ảnh của mẹ nó.

Thẩm Miên cảm thấy nó nhất định nói không nên lời, là đau ở trong tim.

Ngoài kia, Hà Vân vẫn còn cãi nhau với Dung Hoài.

"Là thằng quỷ đó giở trò đểu! Chân của nó hoàn toàn không phải do em làm! Còn nữa, mặt của em, nó tính toán cố ý làm em bị thương! Nó còn nhỏ đã có tâm tư như thế! Sau này lớn lên nhất định sẽ giống người phụ nữ kia!"
Thẩm Miên nghe không nổi nữa, anh khom lưng bế Dung Duyệt vào phòng.

Cánh cửa thứ hai đóng lại, lúc này thanh âm chói tai kia mới được ngăn cách.

Thẩm Miên đặt Dung Duyệt lên giường, định buông tay nhưng Dung Duyệt ôm chặt cổ Thẩm Miên, không muốn để anh rời đi..