Thiếu Niên Hạnh Phúc

Chương 7




Trần Mộc và Dư Ba vào muộn hai phút, lúc này là tiết ngữ văn, đại khái là gần đây biểu hiện của Trần Mộc khá tốt, vẻ mặt cô Lý ôn hoà, gậy đầu cho phép hai người bọn họ vào lớp.

Sắc mặt Trần Mộc rất nhạt, ánh mắt thực trầm, nhìn qua rất tức giận.

Thi Đồng không biết rõ nguyên nhân, mắt nhìn bục giảng, sau đó lấy ra giấy nháp viết câu nói, đẩy đến bên chỗ cậu.

Trần Mộc nghiêng mặt qua.

Cô nâng cầm chỉ chỉ, ý bảo cậu đọc.

Cậu rũ mắt.

Bốn chữ nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi: "cậu làm sao vậy?"

Trần Mộc lúc này mới ý thức được cảm xúc trên mặt không tốt, tâm tình cũng dịu vài phần, tìm bút đáp lại: "Một chút việc nhỏ, không có gì."

Thi Đồng xem qua, cậu không muốn nói, cô không tiếp tục hỏi.

Cô thu hồi tờ giấy nháp, ánh mắt tập trung trên bảng đen.

Sau khi tan học, Trần Mộc cùng Dư Ba kéo nhau đi ra ngoài từ cửa sau, Thi Đồng nhịn không được quay đầu lại nhìn nhìn bóng dáng hai người bọn họ, cảm thấy có chút không bình thường.

Tiết tự học buổi tối hôm nay, khi chuông vào lớp vang lên, hai người một trước một sau đi vào phòng học, quần áo trên người đều nhiễm bẩn, dính đầy tro bụi.

Giáo viên còn chưa tới, cho nên kỷ luật trong lớp không nghiêm, ồn ào nói chuyện.

Nam sinh ngồi trước bàn bọn họ hỏi: "Mộc ca, các người làm chuyện đại sự gì vậy, cả người đều chật vật."

Trần Mộc mặt mày cau có, ngữ khí lười biếng, "Quản nhiều như vậy làm gì."

Nam sinh cười ha ha.

Bọn họ nói chuyện vài câu, Thi Đồng nhìn chằm chằm vào cánh tay rắn chắc của Trần Mộc, mặt trên có một vết rách, vết máu đã khô.

Cô nhăn mày, càng nhìn càng nhíu chặt mày.

Trần Mộc lúc trước còn không có phát hiện, nhìn theo ánh mắt của cô, trong miệng lầm bầm vài chữ.

Thi Đồng nhăn mũi: "sao lại bị như vậy?"

Cậu bị hỏi một đằng trả lời một nẻo, câu môi cười, "cậu nói xem tớ có cần xin nghỉ đi tiêm

Vắc xin phòng bệnh dại không?"

Nhưng hiển nhiên vết thương này không phải bị chó căn.

Trong lòng Thi Đồng thở dài, từ trong cặp sách lấy ra một tờ khăn ướt đưa cho cậu, còn có một tờ băng keo cá nhân.

Trần Mộc ngẩn người, "Cảm ơn."

Cô lắc đầu.

Sau khi Tan học Dư Ba lại đây, "Đại biểu môn Văn, tôi cũng muốn băng keo cá nhân nha."

Thi Đồng xin lỗi cậu ta, "tôi hết rồi."

Duy nhất một tờ, cuối tuần vừa rồi mới đi mua giầy, gót chân bị ma sát, mới mua băng keo dán xong còn dư lại.

Bọn họ tụm thành một đoàn đi về phía cổng trường, Dư Ba cười hề hề, "cậu nên cho tôi, da Mộc ca dày, vết thương này với cậu ấy chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải lo."

Thi Đồng trầm mặc hai giây, hỏi: "Các cậu đánh nhau?"

Trần Mộc còn không kịp nói chuyện, Dư Ba liền nói tiếp, "Lớp mười hai kia chơi bẩn, cư nhiên đi tìm người giúp đỡ, nếu là một mình đấu, tuyệt đối làm hắn quỳ kêu ba ba."

Thi Đồng: "......"

Ta Trần Mộc đập mạnh một phát vào vai Dư Ba, Dư Ba gào ra tiếng.

"Không có việc gì, bọn họ không đánh thắng." Trần Mộc nói.

"Bọn họ chỉ được đến vậy, cho dù nhiều người tới cùng không thắng được, tôi với Mộc ca cũng đâu phải thùng rỗng kêu to." Dư ba bổ sung.

Thi Đồng: "......"

Ra trường học, nhà Dư Ba ngược hướng, cùng bọn họ tách ra.

Đèn đường chiếu sáng lên bóng đêm, học sinh ngoại trú từng người lên xe, đi thẳng về nhà.

Đường phố Ầm ĩ một lát, vội vội vàng vàng khôi phục yên ắng.

Tới rồi chỗ ngoặt, Thi Đồng dừng lại, gọi tên cậu, "Trần Mộc."

Trần Mộc cúi đầu nhìn cô, dưới ánh đèn mờ nhạt, làn da trăng nõn của cô có chút sạm ánh mắt càng thêm ôn nhu.

Đôi mắt cô vẫn thanh triệt mà sáng ngời như cũ, bên trong phảng phất chút nước mềm mại, cũng giống như hoa nở trên đá quý.

Trần Mộc nghĩ, nói không chừng cậu là bị

đôi mắt này của cô hấp dẫn.

Quản làm gì chuyện bị cái gì hấp dẫn.

Dù sao đã mê hoặc thật sâu.

Thi Đồng có chuyện muốn nói, bất quá cô từ bỏ, "Ngày mai gặp"

Trần Mộc ngây người ngẩn ngơ, "Chú ý an toàn."

Cô gái nhỏ gật đầu, đi vào chỗ ngoặt, thân ảnh mảnh khảnh biết mất trong ngõ nhỏ tối tăm.

Trước khi đi vào giấc ngủ, Thi Đồng suy nghĩ sự việc xảy ra ngày hôm nay.

Cô nghe được một chút tin tức, ở sân thể dục khiêu vũ là nam sinh lớp 12, tên là Chu Dũng.

Thi Đồng không phải thực thích bọn họ, cũng không cười nhạo, bọn họ nói hắn "Đầu óc có chút không bình thường"

Chu Dũng vừa nghe được tiếng nhạc Tân Cương, sẽ không để ý mình đang ở đâu, đang làm gì, không tự chủ được nhảy dựng lên.

Cho nên hai nam sinh kia cố ý bày trò đùa dai chỉnh hắn, mà Trần Mộc bởi vì việc này đi tìm bọn họ gặp phiền toái, cuối cùng đánh một trận.

Như vậy Trần Mộc và Chu Dũng có quyen biết?

Cô chưa từng hai người bọn họ từng có tiếp xúc.

Bạn bè? Hoặc là bà con xa thân thích?

Cô còn nghĩ không thông, đồng hồ sinh học đúng giờ thôi miên, bất tri bất giác chìm vào trong mộng, ngày thứ hai lại là một ngày mới.

Chỉ là phong ba lần này còn chưa kết thúc.

Lại qua hai ngày, Thi Đồng về nhà ăn cơm trưa sau đến phòng học, phát hiện rất nhiều bạn học trong lớp đều hướng về chỗ cô nhìn mình.

Cô còn đang nghi hoặc, hai bạn học bàn trước xoay người lại, "Mộc ca bị chủ nhiệm Trương gọi đến văn phòng, hắn thảm rôig, không biết có bị xử phạt không."

Thi Đồng trái tim lộp bộp rơi xuống, "Vì sai lại bị xử phạt? Phát sinh chuyện gì?"

Nam sinh mặt lộ vẻ cổ quái, nhìn giống như ngượng ngùng, hắn hơi há mồm, cuối cùng vẫn để bạn cùng bàn mình nói cho cô nghe.

Nữ sinh đứng lên, cúi người tiến đến bên tai Thi Đồng, đè thấp tiếng nói: "đám người Cung Hồng tìm ra một bộ truyện người lớn dưới bàn học Trần Mộc."

Thi Đồng tuổi còn nhỏ, từ này đối với cô quá thẹn thùng, một chút lỗ tai đều đỏ, gương mặt như bị thiêu cháy, cô không tin, "Sao có thể?"

Nữ sunh trở về chỗ ngồi, chém đinh chặt sắt, "Lúc ấy chủ nhiệm Trương vừa lúc tới lớ chúng ta kiểm tra, lão nhân thấy xong sắc mặt liền tối sầm, thầy ấy mắng Trần Mộc còn tuổi nhỏ mà không chịu học, sau đó liền đem hắn đi văn phòng."

Cô ấy còn "a" một tiếng, "Không nghĩ tới Trần Mộc lại như vậy...... Hắn vậy mà đem cái loại đồ vật này đến trường học."

Thi Đồng theo bản năng phản bác, "Có lẽ không phải cậu ấy."

Nam sinh ngồi cạnh mở miệng: "Mộc ca cũng nói không phải hắn, nhưng chủ nhiệm Trương không tin."

Thi Đồng hỏi: "Vậy cậu tin sao?"

Hắn sờ sờ cái mũi, không trả lời.

Trong đầu Thi Đồng đã suy nghĩ dạo qua một vòng, khó hiểu nói, "Cung Hồng sao lại biết trong bàn học của Trần Mộc có... Bọn họ lại không thân, Trần Mộc không thể nào nói cho cậu ta chuyện này được."

Nam sinh vò đầu, "Cũng có lý."

Trong mắt nữ sinh như nghĩ ra chuyện gì đó, "Đúng rồi, tớ nhớ ra rồi, hay là Cung Hồng và Tào Minh cố ý trả thù Trần Mộc, không phải tháng trước hai người bọn họ mới bị cậu ấy đánh sao."

Thi Đồng còn không biết việc này, vẻ mặt mờ mịt, "Trần Mộc theo chân bọn họ đánh nhau?"

"Chỗ nào là đánh nhau? Cung Hồng Tào Minh mồm mép lợi hại, nói chuyện bậy bạ, nói không được, chỉ có thể bị đánh."

Thi Đồng hỏi: "Bọn họ vì sao đánh nhau?"

Nữ sinh nhún vai, "Không biết."

Lúc này Dư Ba đi tới, đặt mông ngồi vào ghế Trần Mộc, "đại biểu môn văn, cậu đừng nghe bọn họ nói bừa, quyển sách kia không phải của Mộc ca."

Thi Đồng gật gật đầu, "ừ, tôi cũng cảm thấy vậy."

Dư ba còn tưởng rằng mình phải ba hoa miệng lưỡi giải thích một phen, không nghĩ tới cô lại phản ứng như vậy, có thể nói là thập phần kinh ngạc, "cậu tin?"

Thi Đồng hỏi lại: "nếu không thì sai?"

Dư Ba cười "Hắc hắc", "cậu tin tưởng là tốt rồi, nếu không Mộc ca nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan này. Tôi và Mộc ca tuy rằng không thuần khiết, nhưng cũng không dơ bẩn đến mức như vâyh, nhiều nhất chỉ có đĩa vàng thôi."

Thi Đồng: "......"

Dư Ba hùng hùng hổ hổ, "Thật là người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, không nghĩ tới Cung Hồng Tài Minh lại có gan làm vậy. Mẹ nó, trường học gì nghèo như vậy, nếu có trang bị cameras, chuyện gì cũng có thể sáng tỏ."

Thi Đồng: "......"

Dư Ba tiếp tục căm giận bất bình, "Bất quá hai người bọn họ lá gan gà con, tôi đoán tuyệt đối là người lơpe 12 sai sử, đánh không thắng liền dùng ám chiêu, thật là con mẹ nó."

Thi Đồng nghĩ một chút, sao Dư Ba có thể nói những lời thô tục như vậy, quả thực là mở miệng liền nói liên tục.

Cô càng lo lắng cho Trần Mộc nhiều hơn, "cậu ấy thật sự sẽ bị xử phạt sao?"

Dư Ba cũng rất buồn phiền, chủ nhiệm Trương là người có tiếng cổ hủ, việc này thật đúng là không biết trước được.

Cậu ta nghĩ đến một chủ ý, "này, đại biểu môn Văn, cậu viết văn tốt, nếu không cậu thử viết một bản đề nghị, nói nhân phẩm Mộc ca rất tốt, quyển sách kia tuyệt đối không phải của cậu ta cả lớp chúng ta cùng ký tên thỉnh cầu chủ nhiệm Trương đừng xử phạt cậu ta."

Thi Đồng có chút động tâm, "Như vậy cũng có thể được sao?"

Trong lòng Dư Ba không để ý, "Thử xem đi, chúng ta cũng không có biện pháp khác, cậu phụ trách viết, tôi phụ trách tìm bạn học ký tên."

Thi Đồng gật đầu, "vậy đi."

Cô không có giấy viết thư, liền dùng giấy làm bài tập viết.

Tiêu đề: Đề nghị không cần xử phạt bạn học Trần Mộc.

Nội dung:

Khính gửi chủ nhiệm Trương:

Thưa thầy, chúng ta học sinh lớp ba, chúng ta thỉnh cầu thầy không cần xử phạt bạn học Trần Mộc.

......

......

Nhanh chóng lưu loát viết xong, trọng điểm khen nhân phẩm của cậu cũng như biểu hiện trong khoảng thời gian này rất tốt, cũng tỏ vẻ tất cả mọi người đều tin tưởng Trần Mộc.

Thi Đồng trước ký tên của mình, sau đó Dư Ba cầm tờ giấy này đi tìm từng bạn học nhờ ký tên.

Học sinh ngoại trú chỉ học hai tiết tự học buổi tối, sau khi tiết thứ hai kết thúc, cũng chưa có tin tức gì, Trần Mộc cũng không đi ra khỏi văn phòng.

Dư Ba ở lại, lợi dụng tiết tự học thứ ba tiếp tục thỉnh cầu bạn học ký tên.

Tuy rằng Trần Mộc không thích học tập, mặt khác tính cách có chút nóng nảy, nhưng cậu lớn lên đẹp trai, chơi bóng lại giỏi, mọi người cũng không chán ghét cậu, nhân duyên với nữ sinh rất tốt, thậm chí có không ít nữ sinh yêu thầm cậu.

Hơn nữa trong trường cậu đủ nghĩa khí, hào phóng lỗi lạc, ở giữa đám nam sinh càng thêm nổi bật.

Mọi người đương nhiên đều thoải mái đáp ứng thỉnh cầu ký tên mình xuống bản đề nghị.

Trừ bỏ Cung Hồng và Tào Minh, Dư Ba cũng không tìm hai người bọn họ.

Mà kỳ thật Thi Đồng cũng muốn ở lại với mọi người, nhưng cô phải về nhà đúng giờ.

Cô gái nhỏ nằm trên giường, thật lâu mới có thể đi vào giấc ngủ, trong đầu đều là suy nghĩ Trần Mộc có thể bị phạt hay không?

Cô thật tâm thành kính cầu nguyện, hy vọng bảng ký tên có chỗ dùng được, chủ nhiệm Trương nhắm một mắt mở một mắt, việc này liền qua.

..........