Thiếu Niên Hạnh Phúc

Chương 3




Thứ sáu không có tiết tự học buổi tối, sau khi kết thúc giờ học buổi chiều, Thi Đồng bỏ đề thi vào cặp sách mang về nhà làm.

Trần Mộc xem đến trợn mắt há hốc mồm, "cậu mang về nhiều như vậy sao?"

Thi Đồng gật đầu, "ừ."

Trần Mộc cảm thấy không thể tưởng tượng được, "Cậu làm xong toàn bộ?"

Thi Đồng kéo khoá cặp, "Không sai biệt lắm, đúng rồi, cậu đừng quên làm bài tập văn, giờ tự học sáng thứ hai tớ sẽ thu nộp cho cô."

Cô vừa nhắc nhở, Trần Mộc mới nhớ tới còn có việc này, cúi người lấy bài tập văn từ trong hộc bàn, tìm nửa ngày mới thấy, nhíu mày buồn rầu nói: "Tớ cũng không biết viết cái gì."

Thi Đồng tìm chủ ý giúp cậu, "Cậu có thể viết về Tiểu Hắc..."

Trần Mộc kinh ngạc hỏi: "Sao cậu biết Tiểu Hắc?"

Cô nhớ tới ngày khai giảng nào đó nghe cậu nói dối, không nhịn được cười, "Chính cậu tự nói nha."

Cô nhẹ nhàng cười như vậy, chính là cảnh đẹp ý vui, Trần Mộc nhìn đến ngẩn người.

Cậu cũng nhớ ra rồi, cào cào cái ót, "vậy đi, tớ đây sẽ viết về Tiểu Hắc."

Trần Mộc còn muốn nói cái gì, Dư Ba ở phía sau cửa đã gọi lớn, "Mộc ca đi nhanh."

Cậu từ bỏ, đem bài tập văn nhét vào trong túi, "Tớ đi trước."

Thi Đồng nói: "Tạm biệt."

Trần Mộc: "Thứ hai gặp."

Chờ đến thứ hai, Trần Mộc lại đến muộn, không tránh khỏi bị phê bình một hồi.

Tan học cậu lấy ra một túi bánh bao nhỏ, lúc ra cửa mẹ nhét vào tay cậu.

Cậu mở túi đưa tới trước mặt Thi Đồng, "Ăn bánh bao không?"

Thi Đồng nói: "Tớ ăn cơm sáng rồi."

Trần Mộc thu tay, cắn một miếng nói, "Cậu mua đồ bên ngoài sao? Nếu không về sau tớ mang bữa sáng cho cậu, bánh bao mẹ tớ làm vỏ mỏng nhân đầy đủ, ăn rất ngon."

Trong lòng Thi Đồng khẽ nói một tuần năm ngày đi học có ba ngày cậu đến trễ, chờ cậu mang bữa sáng có phải cô sẽ thường xuyên đói bụng?

Cô nói: "Cảm ơn cậu, nhưng mà không cần đâu, tớ ăn ở nhà rồi. Nộp bài tập văn cho tớ, còn thiếu của cậu thôi."

Cậu dùng hai đầu ngón tay rút bài tập văn đặt lên chồng bài tập trên bàn cô, nhìn theo bóng Thi Đồng, thấy cô đi về phía văn phòng.

"Đừng nhìn, người đều đi xa."

Dư Ba luôn thích trêu chọc Trần Mộc, cậu ta đi lại gần, đoạt lấy một cái bánh bao đút vào miệng.

Trần Mộc liếc cậu ta một cái, "Không ăn cơm sáng?"

Dư Ba nịnh nọt đáp, "đã ăn, nhưng mà đồ ăn nhà cậu quá ngon, tôi thèm ăn. Này, Mộc ca, về sau mang đồ ăn sáng giúp tôi đi."

Trần Mộc không cần suy nghĩ, "Không mang."

"Tôi nói này, đãi ngộ với con gái và huynh đệ kém nhau quá nhiều đi? Lương tâm cậu bị chó ăn rồi sao?"

"Lương tâm là cái gì?"

"Còn muốn mặt sao?"

"Tôi không có mặt."

Hai người đấu khẩu vài câu, Dư Ba mới nhớ tới chính sự, "Đại Xuyên nói buổi chiều chúng ta cùng nhau chơi bóng rổ."

"Được."

"Người cùng bàn cậu đã trở lại, tôi đi đây."

"Cút đi."

Dư Ba cùng Thi Đồng đi đối diện nhau, cậu ta tươi cười nhìn cô, sau đó bước sang bên cạnh, "Ưu tiên con gái."

Thi Đồng khẽ cười, "Cảm ơn."

Dư Ba người này, vóc dáng cao, lớn lên cũng không kém, chính là da quá dày, mưu mô chước quỷ đặc biệt nhiều.

Bất quá nam sinh như vậy, đừng nói ở lớp học, ở độ tuổi này vô cùng nghịch ngợm.

Đặc biệt rất nổi tiếng trong thế giới nữ sinh.

Thi Đồng trở lại chỗ ngồi, cô tò mò, "Quan hệ của cậu với Dư Ba rất thân thiết sao?

Trần Mộc "Ừ" một tiếng, "Tớ với cậu ta học cùng lớp từ tiểu học, chơi với nhau đã tám chín năm."

"Vì sao cậu ta gọi cậu là ca? Cậu lớn hơn cậu ta sao?"

"Không phải, cậu ta đánh nhau không lợi hại bằng tớ."

Thi Đồng: "......"

Trần Mộc cho rằng mình làm cô sợ, sửa miệng, "Đùa cậu thôi, cậu ta chơi bóng rổ không lợi hại bằng tớ."

Thi Đồng có chút kinh ngạc, "Vậy rốt cuộc là cậu chơi bóng rổ lợi hại hay là đánh nhau lợi hại?"

"Đều lợi hại."

Cậu không hề khiêm tốn chút nào, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, "Buổi chiều tan học lớp chúng ta cùng mấy người lớp khác chơi bóng rổ, cậu tới xem không?"

Cô nói: "Tớ phải về nhà ăn cơm chiều."

Trần Mộc có điểm thất vọng, "vậy lần sau đi, chúng ta chơi bóng rổ rất xuất sắc."

Càng làm cậu thêm thất vọng chính là, thứ hai tổ chức nghi thức kéo cờ, không tổ chức khiêu vũ thể thao, cậu vốn đã mong chờ từ lâu.

Điều này làm cho hai tiết học sau Trần Mộc không nhấc nổi tinh thần, dựng sách giáo khoa trước mặt, núp phía sau ngủ gà ngủ gật.

Thi Đồng thực mẫn cảm, nhìn cậu vài lần.

Hôm nay về nhà ăn ăn cơm trưa, cô vài lần muốn nói với Chu Hồng lại thôi, tới lúc ăn xong, mới nói ra, "Mẹ, chiều nay con không về ăn cơm chiều."

Chu Hồng giương mắt, "Vì sao?"

"Con muốn xem các bạn trong lớp chơi bóng rổ." Cô ăn ngay nói thật.

"Đã học sơ tam còn chơi bóng làm gì?"

"Học tập vui chơi kết hợp, sao có thể học đến chết đúng không ạ? Thi Trung khảo còn thi thể dục đấy mẹ."

Chu Hồng cười, "Lát nữa đi học mẹ cho con mười khối tiền cơm để trên bàn."

Thi Đồng vui vẻ nói: "Cảm ơn mẹ."

Trần Mộc nghe Thi Đồng nói có thể đến xem mình chơi bóng, cậu còn vui vẻ hơn cả cô, "Buổi tối cùng nhau ăn cơm."

Thi Đồng hỏi: "Có người nào?"

"Dư Ba, còn có mấy nam sinh ban ba."

"Không được, tớ lại không quen biết bọn họ, rất xấu hổ."

"Cậu đừng sợ nha, bọn họ ở chung rất tốt."

"Không phải, tớ không thể nói chuyện được."

"Cậu không nói lời nào cũng được, có tớ ở đây rồi."

"Tớ......"

"Nhà ăn ở trường học rất nhiều người, bọn họ đi trước lấy cơm chiếm chỗ, bằng không sẽ không kịp thời gian."

Nói đến chuyện này, Thi Đồng không tiếp tục cự tuyệt, "vậy được, bao nhiêu tiền? Tớ đưa trước cho cậu."

Trần Mộc cười, "Tớ mời cậu."

Mặt Thi Đồng nóng lên, "Không cần mời."

"Coi như cảm ơn cậu đã giúp tớ môn Văn, mời cậu đến nhà ăn, đừng ghét bỏ nha."

"......"

Lần này Trần Mộc đã rơi vào trạng thái hưng phấn, cậu muốn nói chuyện với Thi Đồng, lại thấy cô đang nghiêm túc nghe giảng bài làm bài, nhịn xuống không quấy rầy cô.

Tới mười phút cuối cùng của tiết học cuối, cậu cơ hồ nhìn chằm chằm đồng hồ điện tử trên cổ tay, một giây một giây đều không bỏ sót.

Tiếng chuông vang lên, cậu nói với cô, "Đi thôi, đi ăn cơm."

Thi Đồng cất bút, cùng cậu đi ra ngoài phòng học, "Dư Ba đâu?"

"Cậu ta chạy trước tới chiếm chỗ."

"Ừ."

Bọn họ không ăn suất ăn lớn, chỉ đơn giản chút rau xào, một bàn sáu người, chỉ có mình Thi Đồng là nữ sinh.

Bởi vì Trần Mộc đã dặn dò qua, những nam sinh này cũng không trêu học cô, đề tài nói chuyện cũng bình thường.

Nhưng Thi Đồng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Những học sinh xung quanh đều đưa mắt nhìn qua, thậm chí còn thấp giọng nghị luận.

Trường bọn họ có tiếng có nhiều soái ca, chỗ này xuất hiện ba người, hơn nữa bộ dạng soái như Trần Mộc lớn lên không hề thua kém Dư Ba, tổ hợp này quả thực có chút thu hút sự chú ý.

Thi Đồng hối hận không thôi, cô thật không nên đáp ứng cậu, đảm đương vị trí điểm này.

May mắn là không ăn được mấy miếng, có nữ sinh đã đi tới, người nói chuyện chính là một nữ sinh mắt to tóc ngắn đến vai, "Đại Xuyên, nhà ăn không còn chỗ, chúng ta ngồi cùng bàn được không?"

Bọn họ đều là bạn học ban ba.

Nam sinh nói nhiều, "Được, được, được, sao có thể không được, nơi này chính là để các vị mỹ nữ ngồi."

Trừ bỏ Trần Mộc, những người khác đều cười haha.

Bên tay phải Thi Đồng có chỗ trống, ngồi xuống là nữ sinh mắt ngọc mày ngài, tóc dài bay bay, khí chất cổ điển.

Vị này chính là Minh Tiểu Giai.

Các cô học cùng ban, nhưng không tiếp xúc nhiều lắm, không tính là quen thuộc, chỉ cười cười chào hỏi.

Nữ sinh mắt tóc ngắn hỏi, "Nghe nói lát nữa các cậu muốn cùng ban hai đấu bóng?"

Vẫn là nam sinh kia trả lời, "Đúng vậy."

"Chúng tớ sẽ đi cổ vũ cho các cậu, ban ba ban bốn của chúng ta không thể thua."

Bọn họ đều học sinh, ban 1 cùng ban 2 tương đối thân thiết, ban ba và ban bốn cũng.

"Có các mỹ nữ cố vũ, vậy cần thiết phải thắng."

Vội vã chơi bóng, bữa cơm này ăn tương đối nhanh, tựa như gió cuốn mây tan.

Ra ngoài nhà ăn, Trần Mộc cùng Thi Đồng sóng vai đi phía sau, "Có phải cậu chưa ăn no không? Chơi bóng xong tớ mua bánh mì cậu."

Trái tim Thi Đồng bỗng dưng đập thình thịch, "Tớ ăn no rồi."

Trần Mộc: "Thật sự?"

Thi Đồng: "Ừ."

"Cậu ăn ít như vậy, khó trách gầy như vậy."

"......"

Thi Đồng nhấp miệng cười, không nói gì.

Kỳ thật cô chính là nhìn gầy mà thôi.

Tới sân thể dục, một vài nam sinh đều đã khởi đông tốt cơ thể, trong đó có một cái nam sinh ôm bóng rổ đi tới, "Ăn một bữa cơm cùng em gái có khác, làm nhanh lên nha."

Bọn họ thường xuyên chơi bóng chung, biết đây là lời nói vui đùa, mọi người đều cười ha ha.

Trần Mộc cởi áo khoác, bên trong cậu mặc áo màu xanh ngọc, sơ vin với với quần jean rộng thùng thình, dưới chân đi đôi giày trắng chơi bóng.

Cậu cao chân dài, dáng người lại cân xứng rắn chắc, ăn mặc như vậy vô cùng đẹp trai, như tô điểm thêm chút màu sắc khi xuân còn chưa về.

Thi Đồng nhìn chằm chằm Trần Mộc, cậu đột nhiên đi đến bên cạnh cô, "Giúp tớ cầm một chút, trên lan can đều là nước."

Cô có chút xấu hổ, mặt hơi hơi đỏ.

Tuổi này đối với quan hệ nam nữ tương đối mẫn cảm, trước công chúng, cậu hành động như vậy khó tránh khỏi làm người khác nghĩ nhiều.

Nhưng Thi Đồng nhận quần áo từ trong tay cậu, ôm lấy quần áo trên cánh tay nhỏ.

Trần Mộc nhếch miệng cười, xoay người chạy về sân bóng.

Mấy nam sinh khác thấy cũng học theo, Dư Ba cũng cởi ra áo khoác đi lại đây, nhưng mục tiêu của cậu ta là Minh Tiểu Giai bên cạnh, "Hoa Ban, giúp một chút đi."

Minh Tiểu Giai nhàn nhạt đáp: "Không giúp."

Ánh mắt cô dừng trên một thân ảnh ngoài sân thể dục.

Trước mặt mọi người bị quét sạch mặt mũi, Dư Ba cũng không giận, đại mỹ nữ mà, chút tính tình này có thể lý giải.

Vẫn là tiểu mỹ nữ dễ nói chuyện, cậu nghĩ nghĩ, nhìn về phía Thi Đồng, "Đại biểu môn Văn, cậu làm ơn."

Thi Đồng khẽ cười, cầm giúp cậu ta.

"thank you——"

Dư Ba vừa chạy đến sân bóng đã bị bóng đập vào người, cậu ta ăn đau, lại thấy Trần Mộc ánh mắt không tốt, tức khắc hiểu được, mừng rỡ không thôi.

Có bệnh a, như này cũng có thể ghen?!

Trận bóng bắt đầu, đám người Trần Mộc liền mở màn mãnh liệt, muốn tốc chiến tốc thắng.

Có lẽ bởi vì hôm nay Có người xem đặc thù, so với ngày thường nhiều thêm vài phần hiếu thắng.

Ánh mắt Thi Đồng đuổi theo Trần Mộc, cậu chạy, rồi nhảy lên, cánh tay giơ ném bóng vào rổ, hoặc là cướp bóng của đối phương, mỗi một động tác đều tràn ngập tinh thần phấn chấn.

Dần dần, trong sân bạn học vây xem càng ngày càng nhiều, thậm chí có nữ sinh kêu to bọn họ cố lên, khi bóng vào rổ, chụp đỏ bàn tay.

Thời tiết lạnh giá, nhiệt độ trên sân càng lúc càng tăng cao.

Đây không phải đại hội thể thao, không có trọng tài, cũng không công bố điểm số.

Thi Đồng không nắm rõ quy tắc, cũng không biết đến tột cùng phân thắng bại như thế nào.

Cô nghĩ: Hẳn là Trần Mộc bọn họ thắng.

Từ xa cô thấy cậu cho bóng vào rổ không ít.

Nghĩ như vậy, thiếu niên anh tuấn một lần nữa nhảy lên, bóng bay một đường cong hoàn mỹ, "Loảng xoảng" một tiếng vang lớn.

Khung bóng rổ chấn động thật lâu.

Trái tim thiếu nữ của Thi Đồng vang lên rộn ràng.

Quá đẹp trai.