Ninh Cảnh Niên đi rồi, Trình Dược nhíu lông mày đi vào huyện nha, trong nha môn phàm là người hầu hay có chức trên cơ bản đều cùng Trình bộ đầu người này chính trực nói chuyện hợp ý, thấy y bộ dáng đầy bụng tâm sự đều tiến đến hỏi thăm nguyên nhân, Trình Dược lấy lí do tối qua không cẩn thẩn uống quá nhiều rượu để che giấu.
“_Uống quá nhiều? Bình thường ngươi không phải đều tận lực không uống rượu?”
Đương nhiên, người khác còn dễ dàng hù cho qua, Triệu huyện lệnh của chúng ta nhìn rõ mọi việc nào có thể để mình bị xoay vòng vòng? Ngồi trên công đường, chỉ một cái liếc mắt, trong bụng Trình Dược chứa cái gì hắn đều có thể nhìn rõ. Tuy mấy ngày nay cơ hồ đều duy trì vô sự nhưng Triệu huyện lệnh vẫn là một bộ dáng làm hết phận sự, tay một bên cầm qua công văn giả vờ ra vẻ nhìn thoáng qua.
“_Vừa rồi có người trông thấy ngươi cùng một công tử tướng mạo không tầm thường tại cửa ra vào nói chuyện phiếm, ngươi khi nào thì quen biết người này, sao ta không biết?”
Trình Dược không có trả lời ngay, ánh mắt tại đại đường nhìn quanh một vòng, Triệu huyện lệnh cười lạnh:
“_Khỏi tìm, Triệu Tốn đã ra ngoài làm việc, chốc lát không về được.”
“_Làm việc?” Trình Dược cảm thấy ngoài ý muốn.
“_Có phải là có án tử gì cần làm?”
Xem hết công văn thứ nhất, Triệu huyện lệnh lại chậm chạp cầm qua một cái công văn khác.
“_Án tử, đã bao lâu rồi ta chưa đụng phải? Còn như vậy tiếp tục nhàn rỗi, ta sớm có thể mốc meo.”
Vậy, Triệu Tốn chạy ra ngoài làm việc gì? Chính là nghi hoặc không giải thích được, lúc này Tống sư gia nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh đang viết cái gì đó liền ngẩng đầu lên phá giải nghi hoặc của y.
“_Triệu đại nhân muốn ăn bí chế huân thịt (là thịt xông khói đó mọi người) của thôn Trương Dương, Triệu bộ đầu sáng sớm đã chạy đi mua cho hắn, vừa đi một hồi, chắc cũng phải mất nửa ngày.”
Trình Dược trực tiếp không nói gì nhìn về phía Triệu đại nhân, hắn vẻ mặt đứng đắn, lại nhìn về phía Tống sư gia đã sớm tập mãi thành thói quen. Thương thiên a, đường đường nha môn Giang Phủ, đường đường vang danh thiện hạ hành động như gió, cảnh giới như lang Triệu bộ đầu, lại bởi vì không công vô sự, triệt để biến thành phu nam nhân gia, một sáng sớm chỉ vì Triệu huyện lệnh muốn ăn thịt muối liền chạy đi mua! Trình Dược không khỏi cảm thấy tiền đồ đáng lo. Triệu bộ đầu ban ngày không có mặt, này không phải chính mình trở thành con thỏ bị thợ săn bắt, là thịt kho tàu hay hấp nồi, chẳng phải là một câu mời ngài tuỳ ý sao? Quả nhiên, chỉ thấy Triệu huyện lệnh hướng y nhếch môi cười lạnh, buông công văn cầm lấy kinh đường mộc nặng nề vỗ, uy nghiêm mười phần chỉ vào người đứng phát ngốc phía dưới, quát:
“_Dưới đường Trình bộ đầu, Trình Dược, ngươi cho bổn quan biết chi tiết, đêm qua ngươi vì sao uống rượu, uống nhiều hay ít, hôm nay ở ngoài cửa gọi ngươi lại là ai, nói những gì? Cuối cùng nhất, hôm nay ngươi thành thành thật thật ở trong nha môn đợi cho ta, nếu dám can đảm rời đi, hừ..hừ..đại hình hầu hạ!”
Trình Dược khoé miệng không khỏi run rẩy, y hỏi:
“_Đại nhân, tại sao ta lại phải ở tại nha môn đợi?”
Triệu huyện lệnh không có chòm râu lại cố ý làm ra động tác vuốt râu, trang ra một bộ cáo già, cười lạnh mấy tiếng mới nói:
“_Nếu như ngươi đối với Lý Vân cô nương ngày hôm qua không vừa ý, hôm nay bổn quan mời tiểu nữ Trần gia đến xem mắt, ngươi đó, phải thay bổn quan chiêu đãi người ta.”
“_Ta nhớ ra còn có việc cần làm, trước cáo từ.”
Những lời này vừa dứt, Trình Dược liền xoay người rời đi. Đương nhiên, Triệu huyện lệnh có quỷ mới có thể để cho y rời đi như thế.
“_Người tới, đóng cửa lại, ngăn chặn tất cả lối ra, ai dám để cho Trình bộ đầu chạy, tối nay không chuẩn về nhà, toàn bộ đi tuần phố cho ta!”
Triệu đại nhân một tiếng ra lệnh, hộ vệ, bộ khoái, mỗi người như lang tự hổ, không chỉ có nhanh chóng đem cửa ra vào đóng chắn nghiêm ngặt, còn hào hứng bừng bừng dùng mục quang nhìn lấy Trình Dược không tha, rất có tư thế đợi xem kịch vui. Trình Dược không nói gì, vẫn chỉ cảm thấy đau đầu, đầu đau muốn nứt ra.
Đã hẹn là ngọ thì nhất khắc nhưng Ninh Cảnh Niên đã đợi đến quá trưa mà Trình Dược còn không đến, hắn mặc dù không phải thập phần tức giận, lại đối Trình Dược không tuân thủ chỉ cảm thấy thất vọng, trong nội tâm không khỏi một phen so sánh, cảm thấy người này cùng thê tử của mình quả nhiên là bất đồng. Đợi gần hai canh giờ, đồ ăn phong phú trên bàn đem xuống lại dọn lên, hâm đi hâm lại, vẫn là không thấy người đâu. Ninh Cảnh Niên dẫn ra một mạt cười lạnh, gọi thủ hạ đi nghe xem Trình bộ đầu hôm nay còn có thể đến hay không, nội tâm đối với Trình bộ đầu các loại mĩ danh không khỏi nhất nhất khinh bỉ không thôi. Thủ hạ mới chạy ra khỏi ghế lô, đang muốn xuống lầu, cước bộ đột nhiên dừng lại, bước nhanh trở lại bên người Ninh Cảnh Niên, thấp giọng nói:
“_Chủ tử, người tới.”
Tiếng nói vừa dứt đã thấy Trình dược đi lên thang lầu, chớp mắt y liền thấy được Ninh Cảnh Niên ngồi đối diện cửa vào. Ninh Cảnh Niên phất tay với thủ hạ, lúc Trình Dược đi tới, người thủ hạ này cũng rời khỏi phòng đồng thời nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ninh Cảnh Niên đứng lên chắp tay chào đón:
“_Trình bộ đầu thật sự là quý nhân bận rộn, làm cho tại hạ hảo chờ nha!”
Trình bộ đầu làm bộ nghe không hiểu trong lời hắn nói mang ý châm chọc, cũng chấp tay hành lễ nói:
“_Thật có lỗi, trước khi xuất môn gặp chút việc vặt, nhọc Ninh công tử chờ đợi.”
“_Đâu có, đâu có, ngươi là quan gia, có thể nào cùng chúng ta tiểu dân giống nhau, cả ngày không có việc gì! Mời ngồi!”
Nghĩ đến nguyên nhân chính là bởi vì huyện lệnh đại nhân quá mửc rảnh rỗi mới đem y giam giữ, dùng các loại danh nghĩa cưỡng chế đi thân cận, Trình Dược không khỏi vụng trộm cười khổ một tiếng. Nếu y không nói cho Triệu huyện lệnh biết đã cùng người có hẹn, chỉ sợ y hôm nay thật đúng là ngay cả cửa chính huyện nha cũng không bước chân ra được.
Mặc kệ Trình Dược giải thích như thế nào, Triệu huyện lệnh đều nhận định y đêm qua thất thường uống rượu, còn uống rượu quá độ là vì cô đơn buồn rầu, Ninh Cảnh Niên là ai rốt cuộc bị Triệu huyện lệnh xem nhẹ, chỉ biết nắm chặt ép hỏi y rốt cuộc yêu thích dạng cô nương nào, bị buộc đến có chút nóng nảy, Trình Dược không khỏi nói ra, y yếu thích chính là người tính cách có chút bá đạo nhưng mặc kệ là làm cái gì đều là vì y mà suy nghĩ, khi tức giận chỉ cần y có thể chủ động nói chuyện giảng hoà đều đổi giận thành vui, trái lại còn có thể lừa y. Không có từng nghĩ đến, Triệu huyện lệnh nghe xong sâu kín nhìn chằm chằm y nửa ngày, sau đột nhiên nói:
“_Nguyên lai người ngươi luôn giấu trong lòng kia là như vậy a.”
Quả thật làm cho Trình Dược cả kinh nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, Triệu huyện lệnh nơi nào cũng có người, chuyện có thể giấu diếm được hắn ít càng thêm ít.
“_Ngươi đó, không thể sống mãi trong quá khứ, này đã là một con đường không thông, vậy ngươi hẳn là nên đổi phương hướng, hảo hảo tiếp tục mà đi.”
Trước khi thả hắn ra, một câu của Triệu huyện lệnh làm cho y một đường khổ tư. Y làm sao không biết, chỉ là lòng của y đã đặt trên thân người khác, hôm nay muốn nhận cũng không thu trở lại được thì như thế nào có thể cùng người khác ở chung mà hiểu nhau.
“_Trình bộ đầu!”
“_A?”
Ninh Cảnh Niên đột nhiên lớn tiếng gọi y, Trình Dược nhanh chóng hoàn hồn nhìn sang. Ninh Cảnh Niên vẻ mặt lại thâm trầm, hai tay đặt ở mép bàn không khỏi nắm chặt, như có như không cười, nói:
“_Sao vậy, Trình bộ đầu vừa ngồi xuống liền mang bộ dáng như đi và cõi thần tiên bên ngoài?”
Ninh Cảnh Niên sâu sắc liếc nhìn y một cái, nói tiếp:
“_Thê tử của ta cũng có loại tật xấu này, cùng nàng nói chuyện, thường thường mới nói được vài câu đã bắt đầu ngẩn người.”
Đáy lòng không khỏi rùng mình, Trình Dược chỉ cảm thấy hỏng bét, ngàn phòng vạn phòng, sợ đúng là không cẩn thẩn lộ ra chân tướng, không nghĩ tới mình vừa mới đến đã thiếu chút nữa để lộ ra sơ hở, thế là không khỏi nói:
“_Nguyên lai phu nhân ngươi cũng sẽ như vậy a, hôm qua gặp qua nàng, trời sinh một hảo tướng mạo, quả nhiên cùng Ninh công tử xứng đôi, có thể nói là trời đất tạo nên….”
“_Không phải nàng!” Y còn chưa nói hết lời, Ninh Cảnh Niên đã cắt ngang.
“_Là chính thất của ta, Đỗ Vi.”