Thiếu Niên Du

Chương 35




Người này một tay vuốt ve tiểu Tĩnh An, ngón trỏ tay kia bị năm ngón tay ngắn ngủn, mập mạp của tiểu Tĩnh An nắm chặt, không biết y cùng tiểu gia khoả nói cái gì, tiểu Tĩnh An khanh khách cười đến đôi mắt to híp lại thành một đường, cặp mắt của y chăm chú nhìn lúm đồng tiền non nớt của hài tử, trên mặt mang chút ý cười, trong mắt hào quang ấm áp, ôn nhuận.

Ninh Cảnh Niên đã từng ảo tưởng qua hình ảnh như vậy, chính mình xuất môn bôn ba bên ngoài trở về đã nhìn thấy thê tử mang theo hài tử khuôn mặt tươi cười dịu dàng ở ngoài phòng nghênh đón, đã từng vô số lần ảo tưởng, cũng vô số lần thất bại, ngay lúc hi vọng bị sự thật đả kích, tra tấn đến sớm nguội lạnh đi thì một màn này lại chân thật xuất hiện trước mặt hắn. Nhưng Ninh Cảnh Niên lại cảm giác mình nhất định là hoa mắt, hắn thấy chỉ có đang ở trong mộng mới có thể xuất hiện thê tử đang vuốt ve hài tử vốn là không nên xuất hiện kia, hơn nữa nàng còn phủ quần áo nam nhân, mà một thân trang phục này lại là cách ăn mặc của một bộ đầu.

Ninh Cảnh Niên giật mình tỉnh táo lại trong chốc lát, người kia vuốt ve hài tử đang từ từ tiến đến cũng phát hiện ra hắn, tựa hộ có chút ngoài ý muốn liền dừng bước, sau đó nhẹ vỗ lưng tiểu Tĩnh An, ngẩng nói gì đó, tiểu Tĩnh An quay đầu xem xét, vừa thấy là hắn, đôi mắt đen sẫm thật to sáng rực lên nhưng rất nhanh liền ảm đạm xuống, tiếp theo đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực y, cái đầu nhỏ gối lên trên bờ vai rắn chắc. Người kia tựa hồ có chút hoang mang cúi đầu nói gì đó với tiểu Tĩnh An đang ở trong lòng mình, tiểu Tĩnh An liền lắc đầu. Nói cái gì bởi vì cách quá xa, Ninh Cảnh Niên không có nghe thấy.

Ninh Cảnh Niên còn đang ở đằng kia đứng ngơ ngác, một màn này trước mắt quá ư là chân thật ngược lại làm hắn không biết phải làm sao. Trình bộ đầu ngẩng đầu liếc mắt nhìn người nọ cách nhau một đoạn, giãy dụa có, do dự có, nhưng cuối cùng vẫn là giả bộ vẻ mặt như không có việc gì đi qua. Đã bị bắt tại trận, lúc này, cách trốn tránh hữu hiệu nhất không phải là xoay người bỏ chạy, mà là làm như không có việc gì mà nghênh đón. Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng nếu có người cẩn thận quan sát vẫn có thể phát hiện đằng sau vẻ mặt bình tĩnh của y, hai tay y đang không ngừng nhè nhẹ run rẩy. Cách Ninh Cảnh Niên khoảng một bước, Trình Dược dừng lại, khiêm tốn hữu lễ đối hắn nói:

“_Ta là bộ đầu của Giang Phủ huyện, vừa rồi trên đường trông thấy tiểu hài tử này đang khóc, nghĩ nó hẳn là cùng người nhà lạc nhau, liền dẫn nó đi tìm.”

“_Xin hỏi, ngươi là người thân của hài tử này?” Nói đến đây, Trình Dược cảm thấy có chút thất lễ mà cười cười.

“_Ta xem ngươi cùng tiểu hài tử này lớn lên có vài phần tương tự liền cảm thấy như thế, nếu có nhận lầm, thỉnh thông cảm cho.”

“_Giang Phủ huyện, bộ đầu?” Ninh Cảnh Niên kinh ngạc lặp lại.

“_Đúng vậy.”

Vừa nói xong, Trình Dược lập tức vội vàng làm cho Tĩnh An đang ở trong ngực ngẩng đầu lên, cũng không biết tại sao, Ninh Cảnh Niên giờ phút này phản ứng so với ngày thường hoàn hoàn khác nhau, vừa ngốc lại sững sờ thật lâu đều chưa hồi thần, nếu như hắn cùng ngày thường giống nhau, nhất định có thể phát giác Trình Dược vô ý thức mà tránh né cùng hai tay run rẩy.

“_Tĩnh An thiếu gia!”

Đúng lúc này, nha hoàn Thuỷ Nhi cùng Ninh Cảnh Niên đến tìm người, nhìn thấy Tĩnh an lập tức kích động đi qua, muốn đem Tĩnh An từ trên  người Trình Dược ôm lấy. Tĩnh An vừa thấy nàng đầu tiên là nhu thuận, âm thanh nho nhỏ hô:

“_Thuỷ tỷ tỷ!”

Sau đó cũng không thèm đếm xỉa hai tay nàng đang đưa qua, tiếp tục vùi vào trong ngực ấm áp mà rắn chắc của Trình Dược. Cũng không biết tại sao, này ngực mang theo nhàn nhạt mùi hương cây cỏ ấm áp làm cho Tĩnh An quyến luyến, lần đầu tiên vì cứu nó mà ôm lấy nó, tiểu Tĩnh An mẫn cảm liền nhận ra, cho nên lần thứ hai mới có thể ngoan ngoãn tiến vào trong lòng y. Thuỷ Nhi có chút ngoài ý muốn nhưng là cũng không có cưỡng cầu, nhớ lại nam tử trước mặt này đã từng cứu Tĩnh An lần thứ nhất, Thuỷ Nhi thối lui đến bên cạnh Ninh Cảnh Niên đang không biết suy nghĩ gì, đối hắn nói:

“_Cô gia, vị bộ đầu đại nhân này chính là người lần trước đã từng cứu tiểu thiếu gia.”

Ninh Cảnh Niên vẫn là không có phản ứng mà Trình Dược thì đang cố ý tận lực không cùng hắn nhìn nhau, thấy hắn nãy giờ không nói gì, giả vờ không biết hỏi Thuỷ Nhi:

“_Các ngươi cùng đứa nhỏ này có quan hệ gì?”

Thuỷ Nhi nói:

“_Là tiểu thiếu gia của chúng ta, vị này chính là phụ thân của Tĩnh An tiểu thiếu gia, chúng ta từ An Dương tới, vừa rồi tiểu thiếu gia chạy ra khỏi phủ, thế là chúng ta mới đi tìm.”

Trình Dược vỗ vỗ lưng Tĩnh An, nhẹ giọng hỏi nó:

“_Tiểu gia khoả, ngẩng đầu nhìn xem hai người kia ngươi có biết hay không? Người này có phải phụ thân ngươi không?”

Tiểu gia khoả trong lồng ngực y cũng không ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở bả vai y thành thành thật thật mà gật nhẹ.

“_Nhanh cùng phụ thân ngươi trở về đi, ngươi chạy loạn ra ngoài, bọn họ khẳng định lo lắng.”

Trình Dược muốn đem Tĩnh An đặt xuống nhưng Tĩnh An lại dùng hết sức lắc đầu, sao cũng không chịu xuống, Trình Dược có chút cảm thấy kì quái, tiểu Tĩnh An lúc này kiên định mà rầu rĩ nói:

“_Tảng đá….Tìm tảng đá….”

Có vài phần giật mình, lại có vài phần đối Tĩnh An cố chấp tìm tảng đá mà khó hiểu, Trình Dược như cũ ôm Tĩnh An trong lòng, đối Thuỷ Nhi nói:

“_Đứa nhỏ này môt mực nói muốn đi tìm tảng đá, ngươi có biết là chuyện gì không?”

Thuỷ Nhi nhanh chóng gật đầu đi đến trước mặt Trình Dược, vỗ vỗ lưng Tĩnh An, ôn nhu đối Tĩnh An đang rầu rĩ không vui nói:

“_Tiểu thiếu gia, tìm được tảng đá rồi.”

“_Ở đâu!?”

Tiểu gia khỏa một mực không chịu ngẩng đầu lên, vừa nghe xong lập tức ngẩng đầu. Thủy Nhi thần bí cười, con mắt hướng Ninh Cảnh Niên đang đứng ở đằng kia liếc nhìn vài lần.

“_Tĩnh An tiểu thiếu gia, hiện tại đang ở chỗ phụ thân ngươi đó!”

Tĩnh An lập tức quay đầu nhìn, Trình Dược cũng không khỏi nhìn sang, cứ như vậy Ninh Cảnh Niên nãy giờ không nói gì giờ trở thành tiêu điểm của mọi người. Tuy Ninh Cảnh Niên nhìn như đang ngẩn người, kì thật lời của bọn họ nói hắn một chữ cũng không nghe sót, vào lúc bọn họ đang soi mói nhìn, hắn chậm rãi giơ tay phải lên đưa đến trước mặt, sau rồi mới chậm rãi mở ra. Một khối! Đá cuội màu đỏ hiện ra trước mắt mọi người. Con mắt Tĩnh An khóc có chút sưng đỏ lập tức toả sáng, nó từ trong ngực Trình Dược giãy xuống, sau đó thân thể béo nhỏ từ từ chạy đến trước mặt phụ thân, một tay túm vạt áo hắn, ngước khuôn mặt trắng nõn tròn nhỏ lên, phát ra âm thanh bập bẹ đối Ninh Cảnh Niên nói:

“_Phụ thân thích không?”

“_Tảng đá xinh đẹp, Tĩnh An rất thích, tặng phụ thân, phụ thân thích không?”

Tiểu gia khỏa sợ phụ thân nghe không rõ lại lớn tiếng nói một lần nữa, Ninh Cảnh Niên không nói gì, ánh mắt chậm rãi chuyển qua trên người Trình Dược. Trình Dược một mực nhìn Tĩnh An, cuối cùng cũng hiểu vì sao nó cố chấp tìm tảng đá như thế, cũng chỉ là bởi vì nghĩ tặng cho phụ thân, nhịn không được ngồi xổm người xuống, có chút dùng sức xoa xoa đầu nhỏ của Tĩnh An.

“_Hài tử ngoan.”

Nếu không phải có những người khác ở đây, Trình Dược rất muốn đem đứa nhỏ này kéo vào trong ngực, dùng sức hôn nhẹ nó, ôm nó một cái, sủng nó, yêu thương, che chở nó. Trình Dược tiếp xúc qua không ít tiểu hài tử, ấn tượng đối với bọn nó đều là trăng trắng mềm mềm, thích khóc, thích làm nũng. Bởi vì quan hệ đến Ninh Cảnh Niên, y đối với Tĩnh An ngay từ đầu đã chú ý nhiều hơn một chút, y nhớ rõ Cảnh Niên rất yêu thích tiểu hài tử, bây giờ nhìn thấy Tĩnh An như thế nhu thuận hiểu chuyện, càng cảm thấy nó đáng giá được Cảnh Niên hảo hảo đến chiếu cố, yêu thương. Sau đó đứng lên, Trình Dược cuối cùng chăm chú mà cẩn thận nhìn về phía Ninh Cảnh Niên, một lát sau, y tự đáy lòng nói:

“_Con của ngươi rất hiểu chuyện, hảo hảo chiếu cố nó.”

Dứt lời, Trình Dược thu lại ánh nhìn, xoay người rời đi.

“_Chờ một chút!”

Từ đầu tới cuối, Ninh Cảnh Niên chỉ nói có một câu đột nhiên kéo lại cánh tay y, lúc Trình Dược quay đầu lại, hắn có vẻ có chút dồn dập nói:

“_Ngươi có phải hay không họ Đỗ? Ngươi có hay không một muội muội gọi Đỗ Vi? Ta đã từng phái người đến Tây Vực tìm người, chính là hoàn toàn không có chút tin tức của các ngươi, các ngươi hiện tại đều đến Giang Phủ ở?”

Trình Dược yên lặng, sau đó kiên quyết rút cánh tay mình ra.

“_Ngươi nhận lầm người.” Trình Dược nhìn hắn, cười nói.

“_Ta không họ Đỗ, lại càng không biết cái gì Đỗ Vi, ta họ Trình tên Dược.”

Trình Dược đi rồi, Ninh Cảnh Niên còn đang tại chỗ cũ kinh ngạc nhìn y rời đi, trong đầu một mực lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng vừa rồi.

Ta không họ Đỗ, lại càng không biết cái gì Đỗ Vi, ta họ Trình tên Dược.

Thật là không phải? Hoàn toàn không biết? Chính là, tại sao lại như thế…như thế….

Ngoại trừ thanh âm so với Vi nhi thấp trầm hơn, lúc cười, còn có những cử chỉ kia cũng tương tự như vậy, thật giống như Vi nhi đã trở lại, đã trở lại!

“_Phụ thân! Phụ thân!”

Tiểu Tĩnh an giật giật lấy vạt áo hắn, Cảnh Niên chậm rãi cúi đầu xuống nhìn nó, nhìn khuôn mặt cùng chính mình tương tự, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn như thế. Nếu như nó thật sự là hài tử của Vi nhi, lúc trưởng thành sẽ có bộ dạng gì, sẽ trông giống ai? Không khỏi nhớ tới một màn lúc nãy người kia vuốt ve Tĩnh An đi đến trước mặt, như mộng như huyễn, cùng Vi nhi mặt giống nhau như đúc, hắn cùng Vi nhi đồng dạng. Ninh Cảnh Niên chậm rãi ngồi xổm người xuống, vươn tay vuốt ve khuôn mặt non nớt của hài tử, Tĩnh An lần đầu tiên được phụ thân thân mật tiếp xúc như thế không khỏi cười ra mặt, bàn tay nhỏ bé bắt lấy tay phụ thân đang cầm tảng đá hỏi:

“_Tảng đá, phụ thân thích không?”

Ninh Cảnh Niên nhìn tảng đá cuội trong tay, bất quả cũng chỉ bình thường, nhưng lần này nhìn, tảng đá bị nước chảy qua cọ rửa mà vẻ ngoài mượt mà bóng loáng, màu sắc đơn giản mà nhu hoà sáng bóng, đều cùng tính cách Vi nhi tương tự. Là vì thấy được người kia, là vì đầu óc đang một mực trầm mê chìm đắm trong kí ức bởi vì y xuất hiện mà trở nên tiên minh sao? Vi nhi, Vi nhi, tại sao ngươi lại xuất hiện, là vì để cho ta vĩnh viễn không quên được ngươi hay là ngươi muốn thông qua y nói cho ta biết điều gì?

Vi nhi!

Đem đá cuội thu vào trong tay, Ninh Cảnh Niên một bên ôm lấy Tĩnh An, một bên thấp giọng nói:

“_Rất thích, phụ thân rất thích.”

“_Đi, chúng ta về nhà a.”

“_Dạ.”

Lần đầu tiên được phụ thân ôm vào trong ngực, tâm tiểu Tĩnh An thoả mãn mà ôm chặt lấy hắn, miệng nhỏ vui vẻ đến không thể khép lại. Có lẽ do ngày hôm nay mạo hiểm làm nó mệt chết người, gắng gượng một hồi vẫn là không ngừng buồn ngủ, dựa vào trên bờ vai phụ thân mà ngủ, trầm trầm mà ngủ, chỉ là trong mộng cũng còn mang theo mỉm cười ngọt ngào.