Trong nội tâm hiện lên ngàn vạn tâm tư, cước bộ chỉ chốc lát càng không ngừng rảo bước tiến đến nơi quen thuộc, cũng không có dừng lại, kinh ngạc nhìn cảnh trí trước mắt. Trong nháy mắt đã chín năm, Cảnh Niên hiên năm đó ngày nay danh như cũ, một cảnh trí chỉ có từng ngọn cây cọng cỏ nhiều hơn trước. Gió mát hiu hiu, cách đó không xa trúc xanh xào xạt rung động, trong lúc hoảng hốt, người kia tựa như lúc ban đầu đứng dưới ánh trăng từng chiêu từng chiêu luyện võ, mà hắn vẫn là một bộ dáng thiếu niên đứng ở một chỗ si ngốc nhìn qua, si ngốc tưởng nhớ.
Đẩy ra cửa phòng, ánh nến ấm áp dịu dàng chiếu sáng một mảnh không gian, lại nhanh chóng nhàn nhạt mờ đi, gian phòng mờ nhạt, vắng vẻ không tiếng động, trong phòng sớm đã không có người thức trắng đêm chờ hắn trở về. Nha hoàn đi vào đốt đèn, thói quen theo hắn thường ngày trở về đặt trên bàn một bình rượu. Hắn đi vào, khẽ nói đóng cửa lại, mệt mỏi cởi áo choàng xuống, tuỳ tay ném qua một bên, cầm lấy bầu rượu, lấy ra một cái chén rồi đi đến trước trường án đặt bài vị thê tử ngồi xuống. Trước rót một chén, hắn nâng chén về phía trước, ôn nhu nói:
“_Vi nhi, ta đã trở về, hôm nay sự vụ tương đối nhiều, để ngươi đợi lâu.”
Dứt lời, một ngụm uống vào, sau lại rót tiếp một chén đầy. Con mắt chăm chú nhìn vào chén rượu óng ánh đến ngẩn người, thật lâu sau hắn mới bắt đầu nói:
“_Vi nhi, hài tử kia đã nhanh ba tuổi…” Nói xong đột nhiên cười đến bổ nhào xuống, tự giễu.
“_Nếu như chúng ta thật sự có hài tử, phỏng chừng cũng đã bảy tám tuổi a….Ngày qua thật mau…”
Sau đó giương mắt nhìn bài vị, tại hai bên, ánh nến ngày đêm chiếu rọi xuống, này bài vị bằng gỗ sơn đen hiện lên ánh sáng nhu hoà, giống như trong trí nhớ, người kia từ trước đến nay cười ôn hoà.
“_Vi nhi, ngươi sẽ oán ta sao? Oán ta cưới người khác, oán ta cùng những nữ nhân khác sinh hài tử….”
Nghĩ đến điều gì đó, mục quang chợt loé, ngẩng đầu môt ngụm uống cạn rượu trong chén.
“_Không, ngươi sẽ không! Ngươi đã nói ngươi không thể sinh con, ngươi để cho ta lấy những nữ nhân khác, để cho các nàng sinh con cho ta!”
Trực tiếp vứt bỏ cái chén, mặc cho nó vỡ tan thành từng mảnh trên mặt đất rồi cầm lấy bầu rượu liều mạng rót vào trong miệng cho đến khi sặc ra âm thanh.
“_Khụ, khụ….Vi nhi, ngươi căn bản không biết khi đó lòng ta có bao nhiêu đau nhức….Chính là, mặc dù ngươi như thế làm tổn thương lòng ta, ta vẫn là thầm nghĩ sẽ cùng ngươi hoà cùng một chỗ….Ta không phải rất ngốc………a………..”
“_Vi nhi, ngươi tại sao lại ra đi, tại sao lại bỏ rơi mình ta cô độc một người? Ta đau khổ quá, thật là đau, Vi nhi, ta nhớ ngươi….rất nhớ ngươi….”
Nói đến chỗ thương tâm, hắn một tay xách lấy bầu rượu, một tay che mặt, cực kì bi ai muốn khóc, toàn thân vô lực ngã xuống nền nhà lạnh như băng, tay đặt trước ngực móc ra một túi gấm thêu thủ công tinh mỹ. Kết tóc, lấy một nhúm tóc của đôi nam nữ kết lại cùng nhau, từ đó trở thành phu thê của nhau. Túi gấm còn đây, người lại không biết nơi đâu, nắm thật chặt lấy nó, đáy lòng truyền đến càng nhiều bi ai vô tận.
“_Vi nhi….Ta hận nữ nhân kia….Hận hài tử kia….Nàng giả dạng làm bộ dáng của ngươi đến hấp dẫn ta….Ở trong phòng này, ở trên chiếc giường đằng kia mà chúng ta từng cùng nhau ngủ….Vi nhi….Ta hận, ta hận….”
Một mực chảy không ra lệ, cuối cùng theo hốc mắt rơi xuống.
“_Không….Kì thật ta càng hận chính mình….Nghĩ muốn giữ lấy tất cả về ngươi, nghĩ bảo vệ kỉ niệm của chúng ta nhưng vẫn là để cho người khác xâm phạm, sau từng chút từng chút một bị phá hủy….Vi nhi, cái giường ta đã từng muốn cùng ngươi giao cảnh triền miên nay đã ô uế…ô ếu a…”
Ngày hôm đó tỉnh lại, điên cuồng đuổi mọi người đi, còn muốn thiêu huỷ cả chiếc giường vốn thuộc về hắn cùng thê tử, chính là….chính là…..vẫn là không thể hạ thủ được.
Trên mặt uyên ương, còn có liên hoa (hoa sen), trên chăn phượng hoàng cùng tường vân, tất cả đều hoả hồng tinh mỹ. Tựa hồ lại nhớ tới ngày đó nàng ngồi ở mép giường lẳng lặng chờ hắn vô lực vén khăn hồng lên. Trong bầu rượu đã sớm cạn, hắn cầm trong tay túi gấm, thân thể cuộn tròn lại, bất lực mà buồn bã, trong miệng một lần lại một lần, vừa lưu luyến si mê vừa vô tận bi thương mà kêu.
Vi nhi…..Vi nhi…..
Cứ như vậy cho đến khi ngủ quên.
Chỉ có một ít người trong Ninh phủ biết rõ, từ sau đêm chủ tử cùng nhị phu nhân tại trong phòng Cảnh Niên hiên ngủ cùng nhau, chủ tử bọn họ mặc dù mỗi đêm đều trở về nhưng lại không có ngủ trên giường một lần nào, mỗi một tối, nếu không uống cạn một bình rượu sẽ là một đêm vô miên.
Hôm nay, trên bến An Dương, tàu thuyền như cũ xuôi dòng không ngơi nghỉ. Vài đại thuyền hàng của Ninh gia rời bến xuôi dòng từ mấy tháng trước sáng sớm về tới cảng, Ninh gia gia chủ tự mình đến đón, thuận tiện tính toán hàng hoá chở về. Ninh Cảnh Niên có mắt nhìn độc đáo, giỏi phán đoán xu hướng thị trường, bọn họ mỗi lần đem hàng hoá đến dị quốc đều bị tranh mua không còn, mà thương phẩm chở về, thuyền mới rời bến cũng đã bị tranh mua không ít, nhiều ít muốn từ trong tay bọn họ mua được thương phẩm, mọi người còn đang phải xếp hàng chờ. Những thương gia khác rời bến vận chuyển, tất cả thương phẩm đều là nhìn chuẩn Ninh gia bán cái gì bọn họ mới cận phong nhi hành (cùng gió mà đi).
Mặc dù hải vận khiến cho Ninh gia kiếm được bồn phong bát mãn nhưng quản lí những ngành công nghiệp khác có trên trăm năm Ninh Cảnh Niên cũng là không buông tha, hắn biết rõ duy trì ngành hải vận trong một thời gian chỉ có thể sinh lợi lớn cho các ngành công nghiệp khác, đợi cho đến khi ngành hải vận phát triển, trở nên trưởng thành, theo đó đối thù cạnh tranh ngày càng gia tăng, cái nghề này cũng không còn có thể dễ kiếm tiền, đến lúc đó thật sự chiếm lĩnh thị trường chính là những sinh kế của các ngành công nghiệp này. Bởi vậy cùng lúc đang làm hải vận, Ninh Cảnh Niên phút chốc cũng vươn tay đến các ngành công nghiệp, thủ đoạn hắn cao minh, ánh mắt tinh chuẩn đã dần dần bắt đầu liên quan đến những ngành công nghiệp khác, các chi nhánh từng điểm từng điểm một có mặt trên cả nước, thậm chí là mở rộng ra đến ngoại quốc, trước mắt còn chưa thấy ảnh hưởng nhưng tiếp qua một đọan thời gian, mọi người sẽ phát giác tỉnh ngộ, sinh ý Ninh gia đã như mạng nhện trải khắp thiên hạ, cũng bởi vì hành động vĩ đại này của Ninh Cảnh Niên mà sinh ý Ninh gia ngày sau bất kể là thay đổi triều đại hoặc là chiến hoả tang thương, thăng trầm xóc nảy cũng sừng sững bất biến, trở thành một giai thoại bất bại.
Hậu thế người đời xưng Ninh Cảnh Niên làm thương nghiệp như một vị kì nhân, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả (trước chưa từng có sau này cũng không xuất hiện), từ lúc bắt đầu hắn đã được người đời khẩu nhĩ tương truyền (miệng truyền tai nhau), đến hôm nay hắn vẫn cùng trước kia đồng dạng, vì sinh ý Ninh gia mà bận rộn. Tại hắn xem ra, hắn làm tất cả chỉ là thừa kế gia nghiệp phát dương quang đại (rạng rỡ truyền thống/gia tộc) mà thôi.
Thuyền viên khổ cực mấy tháng đến chỗ ở nghỉ ngơi mà Ninh gia đã an bài, Ninh Cảnh Niên qua đến trên thuyền, phái người trước kiểm kê một vòng các loại hàng hoá chở về lần này, sau rồi mới sai người thông tri đến các thương hộ đã kí kết hợp đồng để cho bọn họ phái người tới Ninh gia đưa hàng đi. Kiểm kê qua một lượt trước rồi đưa đến trước mặt Ninh Cảnh Niên, hắn lại xem xét cẩn thận, duyệt qua một lần, sau khi xác nhận không có gì sơ sót còn phải nhượng nhân thủ có chuyên môn đặc biệt kiểm tra lại một lần nữa.
“_Đông gia, An Tây Lục gia phái người tới lấy trăm cân tử y huân hương đã giao hẹn lúc trước.”
“_Tìm vài người mang ra cho bọn họ kết toán đi, số tiền còn lại có thể cầm đi.”
“_Vâng.”
Ninh Cảnh Niên giờ mẹo (5-7g sáng) đã ở trên thuyền hàng kiểm hàng mãi cho đến giờ tỵ (9-11g sáng) đều không rời thuyền, trong lúc đó sơ sài ăn chút ít điểm tâm coi như buổi sáng. Đã có hơn mười hộ kí kết trước phái người đến lấy hàng, còn lại hẳn là chờ Ninh gia đưa tới cửa. Hàng hoá được kiểm không sai sót gì nữa, quản sự đi theo Ninh Cảnh Niên cầm lấy một cái hộp gỗ lớn đi tới.
“_Đông gia, đây là mười cân ngọc san hô mà ngài đã đặc biệt dặn người ta mang về.”
Ninh Cảnh Niên bảo quản sự mở ra nhìn thoáng qua, gật gật đầu.
“_Đem bảy cân đến cho công tượng ngọc khí (thợ chế tạo ngọc) nhìn, xem bọn hắn có thể biến ra thành đồ án gì. Thành phẩm trước hết để cho ta xem qua, còn lại ba cân để vào trong kho bảo quản tốt, nhìn xem ngày sau còn có thể dùng làm gì.”
Ninh Cảnh Niên ngẫu nhiên cũng theo thuyền rời bến, năm trước phải đi một chuyến, lúc ấy thuyền một đường chạy về phía tây hải, cập bến tại một dị quốc có phong tục tương tự nơi đây, xuống dưới đi dạo một vòng, lúc ấy, trên vỉa hè có một tiểu thương bày mấy khối này, này mấy khối đá đã hấp dẫn chú ý của hắn. Không có trải qua bất luận mài dũa nào, đường vân cùng san hô giống nhau, lại không phải là san hô, nhìn dưới ánh sáng lại lộ ra quang mang kì lạ. Ninh Cảnh Niên rất là kinh ngạc, lúc này mới đến mua, sau nhờ đến phiên dịch hỏi xem tiểu thương ở đâu còn có, thế nhưng hắn lại lắc đầu nói ngẫu nhiên tại bờ biển nhặt về. Chỉ tốn vài đồng lẻ, Ninh Cảnh Niên cảm thấy tiếc nuối, lần này thuyền trước khi rời bến đã sai người đặc biệt đi tìm loại đá này, bởi vì có hoa văn của san hô, tính chất lại có vài phần như ngọc, hắn liền đặt tên là ngọc san hô.
Bề bộn cả một buổi sáng, sự vụ cuối cùng cũng đến giai đoạn cuối, Ninh Cảnh Niên mới ngồi trên ghế lầy trà hạ nhân vừa châm nóng uống đã có người tiến đến báo, trong phủ phái người đến đây. Ninh Cảnh Niên chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật vài cái nhưng vẫn là nhịn xuống tính khí để cho người đến tiến vào nói chuyện. Lần này trong phủ người tới là hạ nhân hầu hạ bên người mẫu thân, cung kính tiến đến báo cho hắn biết lão phu nhân đang tại Bất Quy lâu chờ hắn, nói có việc cùng hắn nói.
Ninh Cảnh Niên cũng không có lập tức trả lời mà là chậm chạp đem chén trà uống xong đặt xuống mới đứng dậy rời thuyền. Hắn nhiều ít có thể đoán được mẫu thân muốn cùng hắn nói chuyện gì. Quả nhiên, Ninh lão phu nhân chờ ở Bất Quy lâu gặp hắn, nàng mở miệng nói câu đầu tiên chính là bảo hắn đi đón thê tử cùng hài tử trở về. Ninh Cảnh Niên mệt mỏi day day hai huyệt trên trán, không có cùng mẫu thân nói chuyện.
Ninh lão phu nhân từ lúc trượng phu mất đi khí sắc cũng kém không ít, nhưng dung mạo vẫn nhìn ra phong tư năm đó, những năm này, đứa con Ninh Cảnh Niên trông nom sinh ý bên ngoài, chuyện tình trong nhà đều do nàng tự mình xử lí, tuy những sự tình này nàng từ lúc còn trẻ được gả vào Ninh gia đã bắt đầu quản lí đều thuận buồm xuôi gió, hiện tại chuyện đứa con cùng thê tử không hợp nhau mới chính thức làm cho nàng quan tâm không thôi. Huống chi đứa con nàng đã làm cha, đừng nói là gặp hài tử một lần, ngay cả danh tự của đứa nhỏ cũng không chịu cấp! Bọn hạ nhân cũng đã bị lệnh đi ra ngoài, dưới mắt chỉ có mẫu tử hai người, nói một chút chuyện riêng tư cũng không sao. Ninh lão nhân khẽ thở dài một cái, nói tiếp:
“_Cảnh Niên, ta biết rõ ngươi oán Quách Tường, chính là, việc này cũng không phải hoàn toàn do nàng, bởi vì người nghĩ kế, là nương.”
Ninh Cảnh Niên con mắt nháy cũng không nháy một cái, tựa hồ như đã sớm biết.
“_Năm đó cha ngươi cho ngươi thú nàng vào cửa chính là trông mong nàng có thể vì nhà chúng ta sinh con dưỡng cái, nối dõi tông đường. Cha ngươi trước khi lâm chung lần nữa giao cho ta, sớm làm cho Quách Tường sinh con, ngươi nói nương sao có thể không đem lời ông nhớ trong lòng? Sau đến biết rõ ngươi một mực không cùng nàng viên phòng, nương cũng lo lắng cho nên vì nàng nghĩ ra chủ ý này….”
“_Nương, việc đã đến nước này nói cái này cũng không để làm gì.”
“_Đúng vậy, sự tình đã xảy ra, Cảnh Niên ngươi sẽ không muốn chìm đắm mãi trong chuyện cũ đúng không?” Ninh lão phu nhân bất đắc dĩ nhìn hắn.
“_Quách Tường đã là thê tử của ngươi, ngươi với nàng viên phòng là chuyện thiên kinh địa nghĩa (hợp với lẽ thường), hôm nay nàng lại vì ngươi sinh một đứa con trai, mặc kệ nói như thế nào, các ngươi đều phải nhìn về phía trước, hảo hảo sống.”
Nói xong, thấy đứa con lại không nói gì, Ninh lão phu nhân đau lòng, thái độ không khỏi dần dần cường ngạnh.
“_Tóm lại, ngươi lần này nói thế nào cũng đều phải đi đem Quách Tường mẫu tử bọn họ đón trở về. Bọn họ đến bên kia tỷ tỷ của nàng đã gần mười ngày, ngươi làm trượng phu sao lại có thể không nghe, không thấy, không hỏi!”
“_Đừng có lại cùng ta nói ngươi nhiều việc, bất quá bề bộn cũng không đến nỗi như vậy. Lần này ngươi nếu không tự mình đi đón, nương….nương…”
Ninh lão phu nhân suy nghĩ, ra sức phóng lời hung ác mà nói.
“_Ngươi một ngày không đem bọn họ đón trở về, nương sẽ một ngày không ăn cái gì!”
Ninh Cảnh Niên ngẩng đầu muốn nói cái gì, chỉ thấy mẫu thân lúc này nặng nề mà vỗ xuống bàn, dùng sức hướng chính mình mà trừng, một bộ dáng hắn không đồng ý tuyệt không bỏ qua. Ninh Cảnh Niên chần chờ sau nửa ngày, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài một hơi.