*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Salon làm tóc này khá có tiếng trong khu vực, nên Tần Việt cũng cảm thấy yên tâm khi chọn nó, chỉ là không ngờ tới có thể đúng dịp gặp được Thư Kế Nghiệp. Bất quá hai người không thân, chỉ đơn giản bắt chuyện vài câu, Tần Việt đã bị thợ làm tóc tha đi ngồi trước gương.
Cậu đảo qua các kiểu tóc của người mẫu trên tạp chí, nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn màu vàng nâu nhạt như lời Thư Kế Nghiệp nói ban nãy, Tần Việt hơi hơi do dự, rồi nói với thợ làm tóc: “Cứ màu vàng nâu nhạt đi, nhìn rất ổn.” Cậu chỉ vào người mẫu nam trên tạp chí nói tiếp: “Kiểu tóc thì cắt thế này là được rồi.”
Thợ làm tóc giúp cậu gội đầu, Tần Việt lấy di động ra gọi cho Trác Liên Chi, nói mình đang đi cắt tóc, phỏng chừng phải tối muộn mới có thể về nhà, Trác Liên Chi bảo vậy bà dứt khoát đi nhảy với bạn luôn, muộn mộn chút cũng mới về.
Lực độ xoa bóp trên đầu thật thoải mái, Tần Việt nhắm mắt hưởng thụ, sau đó bỗng nhíu mày, hối hận không ăn tối trước rồi hẵng đi cắt, cái bụng nhỏ bắt đầu than đói, mà cả cắt lẫn nhuộm hẳn phải tốn đến vài tiếng.
Tần Việt không khỏi quay đầu nhìn về phía Thư Kế Nghiệp, tóc của anh sắp cắt xong rồi, giờ đang ở bước chăm sóc cuối cùng. Tần Việt do dự không biết có nên chờ Thư Kế Nghiệp làm xong rồi nhờ anh mua giúp cái gì đó để ăn không, hay là cứ gọi luôn đồ ăn ngoài mang tới. Đang nghĩ, Thư Kế Nghiệp ngồi nghiêng nghiêng đối diện chợt đưa mắt nhìn qua, Tần Việt cười gượng.
Thư Kế Nghiệp thành thạo tìm đề tài tán chuyện: “Tôi nhìn thấy bảng vẽ sau lưng cậu ban nãy, cậu học mỹ thuật hả?”
Tần Việt lập tức gật đầu: “Vâng, vừa mới tan lớp huấn luyện xong… Khụ, hôm nay tôi nhận được ít tiền nhuận bút, nên muốn đi cắt tóc.” Ngữ khí của cậu có chút ngập ngừng, có lẽ vì niềm vui sướng lần đầu tiên kiếm được nhuận bút, nên không nhịn được muốn chia sẻ với ai đó. Cậu thậm chí đã nghĩ tốt, chờ cắt tóc xong, khi về sẽ dùng số tiền nhuận bút còn lại mua cho mẹ một phần bánh ngọt mà bà thích nhất, hoặc mua một bó Uất kim hương mà bà yêu nhất.
Thư Kế Nghiệp cười một tiếng, ánh mắt dừng ở bảng vẽ Tần Việt đặt trên ghế sô pha, ôn hòa nói: “Chuyên ngành nào thế? Trụ cột phác họa? Hay đồ họa CG(1)?”
Nhắc tới phương diện vẽ tranh, Tần Việt liền trở nên hoạt bát hơn hẳn, lập tức như mở khóa hộp tranh, ngay cả âm lượng như nảy nở sức sống.
“Tôi vẫn còn đang học trụ cột phác họa, màu nước, tốc ký, kỳ thi đầu vào ngay sắp tới rồi, chờ sau đó mới có thời gian rảnh để vẽ tiếp cái khác. Ban đầu chủ yếu phác họa tĩnh vật, rồi tĩnh vật bột màu, hiện tại đổi sang phác họa nhân vật, phần lớn chỉ có phần đầu người thôi, cũng ít phải lên màu hơn, còn tốc ký toàn là nhân vật với cảnh tượng thôi, trực tiếp vẽ chân dung, có người mẫu thay phiên. Đồ họa CG mà anh nói là dùng phần mềm máy tính để vẽ phải không, tôi còn chưa học được cái đó, chờ thi đỗ đại học rồi mới học, thật ra tôi cảm thấy vẽ bằng tay vẫn dễ hơn nhiều, dù sao đã vẽ mười mấy năm, quen lắm rồi. Có điều máy tính vẫn có chỗ tốt của nó, tốc độ có thể nhanh hơn, hơn nữa bây giờ rất nhiều bản thảo yêu cầu dùng đồ họa máy tính, sửa chữa có tính linh hoạt cao hơn. Anh cũng hiểu biết về mấy thứ này hả?”
Tần Việt rốt cuộc cũng dừng lại, hơi hơi cười hỏi Thư Kế Nghiệp, ngay cả đầu cũng không tự chủ được mà nghiêng về phía đối diện, thợ làm tóc bất đắc dĩ chỉnh đầu cậu về chỗ cũ, Tần Việt xấu hổ nói nhỏ: “Ngượng quá, tôi sẽ không cử động lung tung nữa.”
Ý cười của Thư Kế Nghiệp càng sâu hơn, nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười đầy sức sống của Tần Việt, nói: “Tôi đương nhiên sẽ hiểu rồi, tôi cũng từng học mỹ thuật.”
“Thật sao?” Tần Việt ngạc nhiên cực kỳ, trong lòng càng thêm cao hứng, tựa như tìm được một người đồng đạo với mình.
Thư Kế Nghiệp gật đầu: “Từ khi còn nhỏ xíu đã bắt đầu học, đến tận trước khi vào đại học mới bỏ.”
“Oa! Anh học phương diện nào?”
“Tranh sơn dầu.”
“Vậy trụ cột của anh nhất định phải siêu tốt, muốn vẽ tranh sơn dầu, trụ cột đều phải rất vững chắc. Tôi cũng rất thích tranh sơn dầu, đặc biệt là tranh phong cảnh ấy. Tôi tính vào đại học sẽ đăng ký khoa tranh sơn dầu.”
“Thi vào học viện mỹ thuật?”
Tần Việt vuốt mồ hôi lắc đầu: “Học viện mỹ thuật đích thật là lựa chọn đầu tiên, đáng tiếc không thi đậu, rớt mất rồi…”
Thư Kế Nghiệp nói toạc ra luôn: “Thành tích các môn văn hóa quá kém hả?”
Tần Việt không khỏi trừng anh một cái: “Cũng không phải đặc biệt kém mà… Vì điểm tuyển của học viện mỹ thuật từ trước đến nay vẫn rất cao, riêng điểm số thôi đã ngang các trường tuyến một rồi, có phải học sinh mỹ thuật hay không cũng không khác nhau là bao. Tôi phải thi được điểm cao như thế, mới có thể không có áp lực.”
“Vậy cậu kém đến mức nào?”
“Nếu là trường tuyến hai…” Tần Việt buồn bực trả lời: “Thật ra trường tuyến hai, khoa tranh sơn dầu cũng khá lắm mà.”
“Vậy sao hiện tại cậu không cố gắng nâng cao thành tích văn hóa?” Thư Kế Nghiệp nhíu mày hỏi.
“Tôi vẫn đang cố đó chứ, ngoại trừ vẽ, thời gian rảnh rỗi còn lại đều để học bổ túc hết, nhưng muốn nâng cao đến một hai trăm điểm, ngang nói mớ rồi. Luôn có mấy môn học vấn, học thế nào cũng không vào được.”
Thư Kế Nghiệp nhìn bộ dạng khổ đau một cách đương nhiên của cậu, thả ra một tiếng thở dài dằng dặc: “Cũng chính là gỗ mục đó hả?”
Tần Việt nhíu mày, nhỏ giọng hừ một tiếng, nói: “Người nào cũng có lĩnh vực mình am hiểu và không am hiểu chứ.”
“À, vì tôi chưa bao giờ được cảm nhận điều đó.” Thư Kế Nghiệp cười đến vô cùng thèm đòn.
“… Anh có cái gì không biết không?” Tần Việt giận dỗi.
“Ừm, đơn giản mà nói thì cầm kỳ thư họa đều biết hết.”
Tần Việt lập tức xí một tiếng: “Thổi phồng cũng không phải phồng như vậy đâu…”
Thư Kế Nghiệp cười ha ha: “Cũng không phải tôi nói khoác, cậu phải tin rằng, trên đời này luôn có vài người thực sự cực kỳ không tầm thường, thông minh sớm, chăm chỉ cần cù, chỉ vẻn vẹn hai điều này thôi đã đủ để tạo nên một nhân tài mọi mặt rồi.”
“Làm Boss của Tô Nham, anh thật sự đúng là nhân tài.” Tần Việt cười đến bả vai run rẩy, mặt mày cong lên thoải mái lạ thường, thợ làm tóc lại dở khóc dở cười cố định cậu, nhỏ giọng nói: “Cầu bình tĩnh, không nên lộn xộn.”
Thư Kế Nghiệp khoanh tay chờ cậu cười đủ rồi, mới vô cùng bình tĩnh trấn định nói: “Vậy trong mắt cậu như thế nào mới coi là nhân tài? Picasso? Van Gogh?”
Tần Việt nghe vậy xua xua tay, buồn cười khụ khụ, nói: “Tuy rằng tôi thích mỹ thuật, nhưng nói thật tôi không hiểu ‘nghệ thuật’, tranh của Picasso tôi lại càng không hiểu, còn chuyện xưa của Van Gogh cũng khá thú vị. Tôi thích nhiều tranh lắm, không thể kể rõ được.”
Tần Việt nói xong thấy Thư Kế Nghiệp một bộ như không muốn phản bác, vì thế bổ sung một câu: “Sở thích của tôi nông cạn lắm, anh cứ cười đi cũng được.”
Thư Kế Nghiệp cười mà không nói, đây là lần thứ ba anh gặp Tần Việt. Mỗi một lần gặp cậu lại mang tới một cảm giác khác nhau, lần đầu tiên thấy cậu, anh cảm thấy đó là một người mắc bệnh không nhẹ. Lần thứ hai cảm thấy đó là một cậu bé đơn thuần, có chút ngượng ngùng, lại thêm chút lặng yên. Hôm nay, lần thứ ba, Tần Việt cũng không im lặng, tính cách không trầm chút nào, thật ra còn nói rất nhiều.
Cảm giác trước kia, Tần Việt hệt như một bức tranh trắng đen được treo trên tường, mà theo thời gian trôi qua, con người trong tranh ấy dần dần dâng lên sức sống, nở rộ thành thật nhiều màu sắc khác nhau.
Tóc Thư Kế Nghiệp đã hoàn thành, thợ làm tóc đưa anh đi trả tiền, Tần Việt lẳng lặng thở dài trong lòng, lần này Thư Kế Nghiệp đi mất, ngay cả người để tám chuyện với mình cũng không có nữa, ngồi không thật nhàm chán quá đi mà.
Đang lúc cậu buồn bực dở, Thư Kế Nghiệp lại ôm bảng vẽ của cậu quay lại, hơn nữa còn ngồi ở ghế ngay bên cạnh.
“Không ngại tôi mở ra xem chứ?”
Tần Việt lắc đầu: “Anh cứ xem đi. Anh không vội về sao? Đã hơn bảy giờ rồi đó.”
“Tôi không đi làm buổi tối.” Thư Kế Nghiệp nói xong liền mở bảng vẽ ra, số tranh kẹp bên trong rất nhiều, túi chứa hai bên đề căng phồng, áng chừng ít nhất cũng phải trên trăm tấm. Một phần là giấy phác họa dày, một phần là giấy mỏng khổ A4, Thư Kế Nghiệp đầu tiên là lật chồng tranh A4, Tần Việt thấy vậy giải thích: “Đây là thầy giáo ở lớp nhờ tôi vẽ giúp tranh minh họa đen trắng cho trẻ em, tròn chịa sáu mươi bức đó, tôi dùng hai ngày để vẽ, đây là lần đầu tiên tôi vẽ tranh thương mại, vẫn cứ khẩn trương mãi, rất sợ không đúng với yêu cầu của người ta. May mà thầy giáo nói không thành vấn đề, cho tôi 900 tệ tiền nhuận bút.”
Thư Kế Nghiệp cũng không ngẩng đầu lên, im lặng lật xem từng tấm một.
Sau khi xem xong toàn bộ sáu mươi tấm, anh lại chuyển sang tranh phác họa, một chồng thật dày, có tác phẩm phác họa bằng bút chì, cũng có những tác phẩm tĩnh vật rực rỡ màu sắc, Thư Kế Nghiệp còn thật sự ngắm rất chuyên chú, tầm mắt dừng trên những hình ảnh trong bức tranh trơn mượt thật lâu, sau đó tiếp tục chậm rãi lật những tác phẩm bột màu, ngay khi tờ thứ nhất bật ra, đôi mắt Thư Kế Nghiệp chợt sáng lên, khóa miệng không khỏi nhẹ giương.
Tần Việt không tiện quay đầu nên không thấy được vẻ mặt của Thư Kế Nghiệp, đợi mãi chẳng thấy anh nói tiếng nào, lòng vừa vội vừa bức thiết, thật muốn nghe đánh giá của anh, nhưng rồi lại lo lắng nhỡ đâu người đàn ông này nói lời độc miệng đả kích tới lòng tự tin của cậu… Tần Việt nhất thời rối rắm đến tim đập rộn ràng.
Thư Kế Nghiệp xem hết tất cả tác phẩm, lại hỏi cậu: “Còn còn nữa không?”
Tần Việt chỉ vào ba lô của mình: “Trong ba lô còn một quyển sổ hội họa nữa, đều là kế hoạch cho nguyên sang gần đây.”
Thư Kế Nghiệp lấy sổ hội họa ra, trang đầu tiên không phải tranh vẽ, mà trên tờ giấy trắng tinh nổi bật đại danh ‘Tần Việt’ bằng bút chì đen như rồng bay phượng múa, còn đặc biệt tô đậm lên, tràn đầy hương vị trẻ con, Thư Kế Nghiệp rũ mắt, không tiếng động khẽ bật cười.
“Anh đừng chỉ xem mà không nói tiếng nào thế chứ.” Tần Việt nhịn không được nhắc nhở.
Thư Kế Nghiệp không để ý tới cậu, trầm mặc lật xem, trong quyển sổ hội họa mỏng là những tác phẩm thiên kì bách quái, có hình ảnh những đứa trẻ đang nô đùa, có thế giới cổ tích, có cả những cảnh tượng tay chân bị cắt đứt đầy máu me, có ngã tư đường phồn hoa dưới ánh nắng sớm mai, có những cô gái hoặc ngây thơ, hoặc sắc sảo, hoặc đáng yêu, lại hoặc khêu gợi, cũng có những người đàn ông với đủ loại màu sắc và dáng dấp khác nhau.
Xem xong tất cả tác phẩm, tóc của Tần Việt bên kia cũng đã cắt xong, chuẩn bị nhuộm.
Thợ làm tóc đi lấy đồ dùng, Tần Việt nhìn vào gương thưởng thức hình tượng mới của bản thân, tóc ngắn nhìn cậu có vẻ hoạt bát hơn, kiểu tóc ngắn thích hợp càng khiến cho người thêm vài phần đẹp trai.
“Kiểu tóc không tồi, rất gọn gàng.”
Tần Việt không được tự nhiên ho nhẹ: “Anh xem xong hết rồi?”
“Ừ, tập bản thảo A4 này, sáu mươi bức, cậu lấy 900 tệ tiền nhuận bút?”
“Đúng, dùng bút danh của tôi để nộp, xem như giấy xử nữ đó.” (…)
“Cũng tức là 15 đồng một bức.” Thư Kế Nghiệp đứng lên, khoanh tay tựa lên lưng ghế, hơi nghiêng đầu nhìn Tần Việt đang ngồi ngay ngắn đằng trước. Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Tần Việt rất trắng, hai má vẫn hơi gầy như trước, nhưng đôi mắt to hơn mà có thần hơn rất nhiều, nổi bật, xinh đẹp. Khuôn mặt nhìn nghiêng, chiếc mũi, đôi môi, cái cằm đều đặc biệt tinh xảo cân đối, thật sự lớn lên rất đẹp, nếu nuôi tốt, có thể rất có phong cách.
Tần Việt cũng không biết đang bị người ta nhìn chăm chú, cậu đói bụng, chỉ hy vọng tóc có thể nhuộm thật nhanh cho xong, dáng vẻ đáp lại có chút uể oải, nói: “Ừa, 15 đồng một bức.”
“Đó ít nhất là giá của năm năm trước.” Thư Kế Nghiệp nói cho cậu biết.
Tinh thần Tần Việt lập tức tỉnh táo: “Lần đầu tiên, nên thầy giáo nói vì tôi là người mới.”
“Người mới quả là dễ lừa nhất.”
“…”
“Trình độ tranh đen trắng như thế này, người mới giá thấp nhất cũng không ít hơn 50 đồng, phổ biến khoảng 60 đồng một tấm. Căn cứ vào chất lượng cao thấp lúc phê duyệt để điều chỉnh, nét vẽ của cậu trơn tru rất đẹp, cho dù là người mới, cũng có thể lấy được 80 đồng một tấm. Chờ đến lần thứ hai nộp, có thể to gan chút mà đòi 120 đồng một tấm, ít hơn 100 thì đừng nhận, lãng phí tình cảm.”
“…” Tần Việt đã câm nín không thốt nên lời.
Thư Kế Nghiệp tiếp tục đả kích: “Ông thầy của cậu khẳng định có thể ép giá tranh của cậu lên trên 100, cho cậu 15 đồng một tấm nhuận bút, còn thừa để ông ta tiêu. Vậy cũng coi như cậu biến thành hối lộ cho ông ta, không tồi, có thể ông ta sẽ nhớ kĩ cậu tốt.”
Tần Việt ngẩng đầu, dùng khóe mắt liếc anh một cái: “Thế nào mà cái này anh cũng biết? Ông chủ lớn như anh lẽ nào bình thường cũng nhận vẽ thuê.”
Thư Kế Nghiệp cười khoái trá: “Tranh của tôi chỉ dùng để tặng thôi. Làm công ty thiết kế đều sẽ biết, mưa dầm thấm đất thôi.”
Tần Việt tuy bị đả kích, nhưng những điều Thư Kế Nghiệp nói cũng giúp cậu hiểu hơn nhiều về giá cả thị trường. Tần Việt chờ nhuộm tóc, Thư Kế Nghiệp cũng không vội về, ngồi bên cạnh tiếp tục nói chuyện với cậu xoay quanh chủ đề tranh vẽ.
Thẳng đến khi tóc Tần Việt làm xong, sắc trời đã tối mịt, tâm tình buồn bực vì đói bụng của Tần Việt lập tức tan thành mây khói ngay khi nhìn thấy mái tóc mới của mình.
Thư Kế Nghiệp cười mà thúc giục Tần Việt đang đứng trước gương: “Có đói không? Đi ăn đi, tôi mời khách.”
Tần Việt vội vàng gật đầu, lại ngượng ngùng đeo bảng vẽ lên lưng cùng ra cửa, cẩn thận nói: “Tôi đi xe đạp đến, xe của anh có thể kéo theo không?”
Thư Kế Nghiệp còn dứt khoát hơn: “Tôi đi người không tới, xe đạp của cậu có lai được tôi không?”
“…” Tần Việt yên lặng hướng về chỗ khóa xe của mình.
Và nơi dừng xe rỗng tuếch…
“Xe đạp của tôi…” Sắc mặt Tần Việt xanh mét.
Thư Kế Nghiệp khoanh tay thờ ơ phán: “Bị trộm rồi.”
Tần Việt ói ra máu: “Chín ngàn tệ của tôi!”
Thư Kế Nghiệp an ủi: “Không sao, hôm nay cậu được 900 tệ tiền nhuận bút rồi.”
Tần Việt uể oải theo Thư Kế Nghiệp đi ăn tối, anh chọn một quán chuyên làm đồ hấp, mùi vị không tệ, hai người đều ăn rất ngon miệng.
Tần Việt vừa ăn một lúc thì Trác Liên Chi gọi tới hỏi cậu bao lâu nữa mới về, cậu nhịn không được oán giận: “Xe đạp của con bị trộm rồi, tức chết mất, dựng ngay cửa salon tóc mà cũng bị trộm, hai cái khóa đều không dùng được gì hết. Lát nữa con bắt taxi về, giờ đang cùng bạn ăn tối bên ngoài ạ.”
Trác Liên Chi nghe vậy cũng theo cậu mắng tên trộm vặt đó mấy câu, rồi lập tức nói: “Con đang ở phố nào? Đúng lúc mẹ đang ở ngoài, nếu tiện đường mẹ qua đón con luôn.”
Tần Việt báo tên, Trác Liên Chi vừa khéo ngay ở gần đó, mười lăm phút sau bà đã lái xe tới nơi.
Vừa vặn Tần Việt cũng đã ăn no, giới thiệu với Trác Liên Chi: “Mẹ, đây là Boss của Tô Nham, Thư tổng ạ.”
Thư Kế Nghiệp vươn tay, lẽ phép nói: “Cháu chào dì.”
Trác Liên Chi nhẹ nhàng cười, nói: “Chữ Thư của cháu là?”
“Thư trong thư phục (thoải mái), Thư Kế Nghiệp.”
“A, tên rất hay. Việt Việt nhà cô không hiểu chuyện, không làm phiền cháu chứ?”
“Không đâu, tranh của cậu ấy rất thú vị.”
“Ha ha, nhóc con này cái gì cũng không biết, chỉ thích mỗi vẽ tranh thôi. Cháu không lái xe đi hả? Để cô đưa cháu về luôn.”
“Sao lại không biết xấu hổ làm phiền cô thế được ạ.”
“Đừng khách khí, không phải lần trước cháu cũng đưa Việt Việt nhà cô về hay sao. Việt Việt, tóc con nhuộm lên đẹp lắm, nhìn có sức sống hơn rồi đấy.”
Tần Việt mang theo mấy phần mừng rỡ hí hứng mà lên xe, vui sướng nói: “Con cũng siêu thích kiểu tóc này, ha ha, mẹ, hôm nay con được 900 tệ tiền nhuận bút, để con mua Uất kim hương cho mẹ nhé.”
Trác Liên Chi mỉm cười: “Lần đầu tiên kiếm tiền nha, không tồi không tồi. Con nhuộm tóc hết bao nhiêu tiền?”
“Sáu trăm hai mươi…”
“Còn thừa hơn hai trăm.” Trác Liên Chi nổ máy ô tô, vẫn cười thật ôn hòa như trước.
Tần Việt gục đầu xuống, hận không thể nhỏ mấy giọt mồ hôi lạnh.
Chiếu tốc độ kiếm tiền, với tiêu tiền này, tới tới lui lui, hình như cậu không giữ lại được bao nhiêu tiền dành dụm cho bản thân.
“Mua một bông Uất kim hương là được rồi, mẹ rất vui, lần đầu tiên con kiếm tiền còn nhớ tặng hoa cho mẹ.” Trác Liên Chi thật lòng cảm thán, đây là con của bà, một đứa con trai nhỏ sắp ba mươi tuổi, đơn thuần lại khờ dại, không hiểu được sự gian khổ của cuộc sống, chưa trải qua lễ rửa tội của đường đời, nhưng, chỉ cần vẻn vẹn một phân tâm ý nhớ thương đến người mẹ này, bà đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Hết thảy tình yêu mà bà trả giá, đã có thể nhận được sự báo đáp thật lòng.
Đây là đứa con còn hơn cả buôn bán lời lãi chín trăm triệu, đứa con càng khiến cho người ta hạnh phúc hơn.
Thư Kế Nghiệp yên lặng ngắm nhìn cảnh đêm trôi qua vun vút ngoài cửa sổ, trong xe, từng lời từng lời đối thoái của hai mẹ con truyền vào tai anh. Anh nghe ra được sự nghiêm túc và chiều chuộng của Trác Liên Chi, cũng nghe ra sự ỷ lại, nghe lời và tùy hứng của Tần Việt. Ở trong lòng bọn họ, người kia là sức nặng không thể thiếu, thiếu ai, sự an tường lặng im này đều sẽ tan thành mây khói.
————————————
(1) Đồ họa CG: Hay họa sĩ CG (Computer Graphics). Ví dụ điển hình như dàn trai thần thánh này nè:
Bạn nào thích có thể sợt FFXV để xem trailer rồi chảy nước miếng haha
Hình như tui chưa nói Thư tiểu công không chỉ ôn nhu, ấm áp mà còn rất xấu tính nhể =)) ổng cũng độc mồm lắm, thích bỏ xừ ấy nhưng vẫn cứ phải trêu vợ mới được, lắm lúc dở hơi như tiền mãn kinh rồi ấy khụ =))))