Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan

Chương 59





Câu cố lên này đại biểu cho quyết tâm. Sau khi đại nạn không chết, Lưu Môn Đình bắt đầu tạm nghỉ học để dưỡng thương, Đường Uyển Tâm, Lục Phong Châu, Tiểu Đào càng nỗ lực hơn lúc trước.
 
Con số đếm ngược trên bảng đen biến thành: 100 ngày.
 
Đúng, chỉ còn một trăm ngày nữa là bọn họ phải tham gia kì thi đại học.
 
Hôm diễn ra đại hội tuyên thế một trăm ngày đó, Đường Uyển Tâm đại biểu cho toàn thể học sinh khối 12 lên đài diễn thuyết, “...... Một trăm ngày còn lại, chúng ta phải chiến đấu vì chính bản thân, chiến đấu vì tương lai của chúng ta......”
 
Sau đại hội tuyên thệ một trăm ngày trước khi xuất quân là đến kì thi thử lần đầu tiên, tổng điểm của Đường Uyển Tâm lại lập nên kỉ lục mới, 730 điểm.
 
Chủ nhiệm lớp, cô Ngô  đã vui vẻ đến mức cười không khép nổi miệng, không tồi không tồi, thật sự không tồi.
 
Mọi người: “Quá mẹ nó trâu bò.”
 
Tiểu Đào lôi kéo cánh tay Đường Uyển Tâm, cọ cọ lên người cô, “Không được, mình muốn hút một chút vận may, cọ cọ cọ.”
 
Đường Uyển Tâm cười, không nề hà, “Cho cậu hút đó.”
 
Tiểu Đào trịnh trọng gật gật đầu, “...... Không phụ mong chờ.”
 
Nói xong lại cọ thêm hai cái.
 
Lại nói, không ngờ cái cọ này còn thật sự có chút hiệu quả. Bài thi trắc nghiệm tuàn sau đó, thành tích của cô ấy lại tăng lên top 5.
 
Tiểu Đào: “...... Mình má ơi.”
 
Cô ấy hơi phiêu rồi.
 
Mấy kì thi gần đây, thành tích của Lục Phong Châu vẫn luôn tiến bộ ổn định, thấy dáng vẻ này của Tiểu Đào thì lại có chút khinh bỉ, rõ ràng là bạn gái của cậu, giờ nhìn như cậu mới là kẻ thứ ba.
 
Tiểu Đào ở chung với Lục Phong Châu lâu rồi, cũng biết tuy bên ngoài lão đại có vẻ lạnh lùng bá đạo khó gần, nhưng cậu còn có một trái tim mềm mại, cho nên lúc đối mặt với cậu cũng không còn câu nệ như trước.
 
-
 
Các kì thi khẩn trương cứ liên tục kéo đến, gần đây Đường Uyển Tâm quá chú tâm học tập, không ngờ trong lúc làm bài thi đột nhiên chảy máu mũi, khiến Lục Phong Châu sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cậu không quan tâm gì cả, vứt bút, bế cô chạy đến phòng y tế.
 
Các bạn học: “......”
 
Giám thị coi thi bị bơ triệt để: “...... Nhìn cái gì mà nhìn, tiếp tục làm bài đi.”
 
Đường Uyển Tâm một tay che mũi, một tay vỗ vỗ cánh tay Lục Phong Châu, “Mau buông em xuống, chân em không bị thương.”
 
Lục Phong Châu nhìn cô một cái, “Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi một lát.”
 
Lòng cậu đau quá, lông mày cũng sắp xoắn lại với nhau rồi.
 
Quanh co lòng vòng một hồi mới tới phòng y tế, Lục Phong Châu trực tiếp nhấc chân đá cửa phòng y tế, “Bác sĩ ——”
 
Bác sĩ cũng bị dọa cho giật mình, đi từ buồng trong ra, xem này tư thế, xem ra bệnh của nữ sinh kia cũng không nhẹ nhỉ? Ông cũng khẩn trương, “Mau, mau ngồi vào chỗ này, làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái?”

 
Lục Phong Châu: “Cô ấy chảy máu mũi.”
 
Bác sĩ: “......”
 
Chảy máu mũi mà cần phải ôm tới đây à?
 
Làm ông còn tưởng rằng nữ sinh này bị bệnh gì nặng lắm cớ.
 
Bác sĩ ngồi xuống, dò hỏi theo lệ, “Gần đây ăn uống thế nào? Thời gian nghỉ ngơi ra sao? Có uống đủ nước không?”
 
Hỏi chuyện một hồi xong, bác sĩ lấy ống nghe ra nghe nghe, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, chỉ bị nóng trong thôi.”
 
Lục Phong Châu: “Chỉ như vậy thôi?”
 
Giáo y: “Vậy em còn muốn gì nữa?”
 
Lục Phong Châu trưng ra vẻ mặt không tin được, dắt tay Đường Uyển Tâm đi ra ngoài, “Chúng ta đi bệnh viện.”
 
“Cảm ơn bác sĩ.” Đường Uyển Tâm bị Lục Phong Châu kéo cánh tay lôi đi, chỉ kịp nói những lời này.
 
Lục Phong Châu thật sự thuộc phái hành động, làm việc sấm rền gió cuốn. Cậu không quay đầu lại, lôi kéo Đường Uyển Tâm đi ra cổng trường, bảo vệ trường hỏi giấy phép ra công của bọn họ, cậu trực tiếp cho người ta một ánh mắt sắc bén.
 
“Tôi là Lục Phong Châu.”
 
“......” Bác bảo vệ không còn ngăn cản nữa.
 
Đường Uyển Tâm thầm phỉ nhổ: Chẳng lẽ mặt Lục Phong Châu chính là giấy thông hành? Như này cũng quá......
 
Sự thật chứng minh là do cô suy nghĩ nhiều rồi, sở dĩ bác bảo vệ thả người là bởi vì vừa rồi chủ nhiệm lớp đã thông báo trước.
 
Được rồi, là do cô suy nghĩ nhiều.
 
-
 
Tới bệnh viện, lại bắt đầu một hồi kiểm tra, Đường Uyển Tâm không trâu bắt chó đi cày, hết đi đến phòng này kiểm tra xong lại tới phòng khác, bị lăn lộn đến kiệt sức.
 
Toàn bộ hành trình Lục Phong Châu đều đi theo giám sát, gương mặt đen lại, xị xuống, kéo dài. Đến tận khi có kết quả khám bệnh, xác định là chỉ đơn giản là vì không nghỉ ngơi tốt mới dẫn đến việc chảy máu mũi, sắc mặt cậu mới hơi tốt lên.
 
Chuyện vừa rồi suýt hù chết cậu.
 
Đường Uyển Tâm chủ động nắm tay cậu, “Đừng lo lắng, bác sĩ đã nói không có việc gì mà.”
 
Ánh mắt Lục Phong Châu rơi xuống gương mặt cô, không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, sau đó đem gắt gao ôm cô vào ngực, chậm rãi thở phào một hơi.
 
Khoảng thời gian sau đó, mỗi ngày ngoại trừ việc phải lên lớp đúng giờ, Lục Phong Châu còn có một nhiệm vụ quan trọng khác ——
 
Giám sát Đường Uyển Tâm ăn uống nghỉ ngơi.
 
Cũng không biết cậu lấy đâu ra nhiều món ngon đồ uống dinh dưỡng như vậy, mỗi ngày mang theo cứ như không thấy nặng, hoàn toàn mở ra nhật kí nuôi heo hằng ngày.
 
Làm chú “Heo” được quan tâm trọng điểm, Đường Uyển Tâm đã uống canh dưỡng thân đến sắp hộc máu. Cô bưng chén, sử dụng mỹ nhân kế với Lục Phong Châu, đây là Tiểu Đào dạy cô, giờ cô không cần biết nó có dùng được hay không.
 
Thử đã nói sau.
 
Đường Uyển Tâm nũng nịu nói: “Em đút anh.”
 
Lục Phong Châu lắc đầu, “Cái này cho em uống.”
 
Đường Uyển Tâm nở nụ cười, đôi mắt cong thành hình trăng non, “A ——”
 
Lục Phong Châu phối hợp hé miệng.
 
Đường Uyển Tâm nắm chặt thời gian, đút cho cậu một ngụm, sau đó lại đút tiếp thìa thứ hai, nhưng khi đút đến thìa thứ ba thì Lục Phong Châu đã ngăn cô lại, “Em uống đi.”
 
Đường Uyển Tâm bưng bát lên, tượng trưng ngẩng đầu giả vờ uống, cái bát che đi ý cười trên môi cô, xem ra cách này cũng có hiệu quả.
 
Cần không ngừng cố gắng.
 
Nhưng mà, Lục Phong Châu thông minh cỡ nào chứ? Khi Đường Uyển Tâm định dùng lại chiêu này thì nó đã hoàn toàn mất hiệu lực.
 
Lục Phong Châu bưng chén, tự mình đút Đường Uyển Tâm uống hết.
 
Tiểu Đào: “......”
 
Đúng là đạo cao một thước, ma cao một trượng.
 
Thật đáng buồn.
 
-
 
Thấy Đường Uyển Tâm được chăm sóc đến mập lên một vòng, Lục Phong Châu mới vừa lòng, buông tha cho cô.
 
Đường Uyển Tâm cảm động đến rơi nước mắt, chỉ kém ôm Tiểu Đào khóc một hồi, một tháng liên tục uống canh bổ khiến cô tăng lên hẳn một cân.
 
Má ơi, thiếu chút nữa hù chết cô.
 
-
 
Lại qua khoảng một tuần, ba người hẹn nhau đi thăm Lưu Môn Đình. Bây giờ khí sắc của Lưu Môn Đình đã tốt hơn, còn biết tự học, trên đầu giường bày biện rất nhiều sách vở, xem tình trạng thì hình như cậu ta đều đã xem qua.
 
Mỗi lần Tiểu Đào gặp Lưu Môn Đình thì đôi mắt đều sẽ đỏ lên, cô ấy vẫn luôn áy náy, nếu không phải vì cứu cô, cậu ta cũng sẽ không bị thương......
 
Lưu Môn Đình hiểu ý nghĩ của Tiểu Đào, cho nên mỗi khi bọn họ tới, cậu đều cực lực che giấu, dùng nụ cười trên mặt nói với bọn họ, cậu ta rất tốt.
 
Cậu ta đã từng hỏi bác sĩ xem liệu cậu có thể tham gia kì thi đại học năm nay không?
 
Đáp án của bác sĩ là, vết thương trên chân cậu rất nặng, không phải chỉ đơn giản là gãy chân thông thường. Lưu Môn Đình bị chôn vùi trong tuyết quá lâu, dây thần kinh bị tổn thương nghiêm trọng, nếu không tĩnh dưỡng cẩn thận, sợ là...... Sẽ tàn tật.
 
Cho nên, kiến nghị tốt nhất hiện giờ đó là, phối hợp trị liệu, ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng.
 

Lưu Môn Đình không thể chấp nhận chuyện mình sẽ trở thành người què. Không chỉ mình cậu không chấp nhận nổi, mà ba Lưu cũng không thể chấp nhận, ông đang liên hệ với các bệnh viện ở nước ngoài, muốn nhanh chóng đưa con trai xuất ngoại trị liệu.
 
Lục Phong Châu dựa vào bàn, ôm ngực nói: “Khí sắc không tồi.”
 
Lưu Môn Đình gãi gãi đầu, “Anh Châu, nghe nói thành tích mấy lần thi gần đây của anh cực kì lợi hại, anh là niềm kiêu ngạo của anh em.”
 
Lục Phong Châu cầm lấy một quyển sách ném vào trong lòng Lưu Môn Đình, “Ít nghĩ linh tinh đi, mày nhanh khỏe lại cho tao, sau đó lăn đi làm bài thi.”
 
Lưu Môn Đình ôm sách, “Cái này thì là đương nhiên, dạo này em cũng rất nỗ lực, sang năm em còn định thi cùng trường đại học với mọi người mà.”
 
Đường Uyển Tâm đến gần, “Chân cậu dạo này thế nào rồi?”
 
Lưu Môn Đình: “Khá hơn nhiều rồi, nếu không mình đi vài bước cho các cậu xem?”
 
Tiểu Đào đè cậu lại, “Không được làm bậy.”
 
Lưu Môn Đình vừa mới nhấc người lên lại ngồi xuống, “Được rồi, nghe Tiểu Đào.”
 
Gương mặt Tiểu Đào ửng đỏ, khóe mắt hơi hơi trùng xuống, câu “Nghe Tiểu Đào” khiến lòng cô ấy ấm áp, Tiểu Đào nhìn Lưu Môn Đình, ánh mắt tràn đầy tình cảm yêu thương.
 
Đường Uyển Tâm ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Bên ngoài nhà cậu trồng hoa gì thế?”
 
Lưu Môn Đình: “Hoa cúc.”
 
Đường Uyển Tâm đi đến bên cạnh Lục Phong Châu, túm lấy tay áo cậu, “Cùng em đi ngắm hoa nhé?”
 
Lục Phong Châu thuận thế cầm tay cô, “Ừm.”
 
Hai người họ đi rồi, phòng ngủ tức khắc trở nên yên tĩnh. Tiểu Đào rót nước cho Lưu Môn Đình xong, nhẹ giọng nói: “Cậu đừng vội, cứ từ từ dưỡng bệnh, mình ở đại học chờ cậu, cậu yên tâm, mình sẽ luôn chờ cậu.”
 
Bàn tay đang cầm cái ly của Lưu Môn Đình hơi run một chút, nhìn thẳng cô ấy, “Ừm.”
 
-
 
Một năm học nhanh chóng qua đi, tháng sáu lại tới. Đối với những người bình thường, đây cũng chỉ là tháng bình thường trong năm, nhưng đối với các học sinh vất vả ba năm, chuẩn bị tham gia kì thi đại học, đây lại là ngày quyết thắng bại.
 
Ngày mùng 7 tháng 6,  tất cả thí sinh mang theo hoài bão và kì vọng bước vào cổng lớn của trường thi.
 
Kì thi vô cùng tàn khốc, nhưng cũng là một trải nghiệm vô giá. Cảm giác lo lắng trong cả quá trình thi, những người không tham gia quá thi đại học thì không bao giờ hiểu được.
 
......
 
Sau khi kì thi kết thúc, mọi người cả người nhẹ nhàng đi ra khỏi trường thi, trên mặt ai nấy đều tràn đầy tươi cười.
 
Địa điểm thi đại học của Đường Uyển Tâm là ở trường Tam Trung, từ sáng sớm Đường Thắng đã chờ ở đây, giống như vô số các bậc phụ huynh khác, cũng đang chờ đợi đứa con của mình.
 
Điểm thi của Lục Phong Châu cũng ở tam trung, phòng thi của hai bọn họ lại khá gần nhau, sau khi kết thúc, hai người chạm mặt trong sân thể dục.
 
Lục Phong Châu muốn cầm tay Đường Uyển Tâm, lại bị cô né tránh.
 
Được rồi, con gái mà, da mặt mỏng, thôi, cậu nhịn.
 
Ra khỏi cổng trường tam trung, Đường Uyển Tâm từ xa đã nhìn thấy Đường Thắng, liền nói với Lục Phong Châu ở bên cạnh: “Ba em tới đón, anh đi trước đi.”
 
Nói xong, cô liền nhấc chân chạy về phía ba.
 
Còn chưa đi được mấy bước đã bị Lục Phong Châu kéo cánh tay lại, “Cùng đi.”
 
“......”
 
Cùng đi?
 
Đường Uyển Tâm ngăn cậu, “Không, không được. Em còn chưa nói với ba chuyện chuyện ta yêu đương đâu.”
 
Lục Phong Châu trêu ghẹo, “Vậy càng vừa vặn, hôm nay tiện gặp phụ huynh luôn.”
 
Đường Uyển Tâm: “......”
 
Đây là muốn dọa chết cô sao?
 
Cô cắn cắn môi, “Lần sau, lần sau được không?”
 
Lục Phong Châu tiến gần bên tai cô, “Chỉ sợ không được.”
 
Đường Uyển Tâm: “Vì sao?”
 
Lục Phong Châu chu môi, “Ba em đến rồi.”
 
Đường Uyển Tâm quay đầu nhìn lại, đúng là ba cô rồi. Cô đi đến trước mặt Đường Thắng, “Ba.”
 
Đường Thắng lướt qua cô, nhìn Lục Phong Châu, “Cháu là ai?”
 
Lục Phong Châu đứng thẳng tắp, sắc mặt không hề có chút khẩn trương, cậu mìm cười, “Cháu chào chú, cháu là Lục Phong Châu.”
 
Đường Thắng kéo Đường Uyển Tâm ra sau lưng, đánh giá Lục Phong Châu, “Chú không hỏi tên của cháu. Ý chú là, cháu với Tâm Tâm nhà chú có quan hệ gì?”
 
Đường Uyển Tâm: “Không có quan hệ gì.”
 
Lục Phong Châu: “Bọn cháu đang yêu đương.”
 
Hai giọng nói đồng thời vang lên, nhưng mà nội dung lại không giống nhau.
 
“Hửm?” Đường Thắng hạ giọng.
 
Đường Uyển Tâm mím môi, tâm như tro tàn: “Ba, cậu ấy là bạn trai của con.”
 
Đường Thắng: “Ừ.”
 
Đường Uyển Tâm: “...... Có ý gì thế?”
 
Không tức giận sao?

 
Không phẫn nộ sao?
 
Đường Thắng chụp cánh tay Lục Phong Châu, “Nhóc con, không tồi.”
 
Lục Phong Châu: “Cảm ơn bác trai khích lệ.”
 
“......” Đường Uyển Tâm càng không hiểu ra sao.
 
Sau đó cô mới biết được, thì ra ba và Lục Phong Châu đã sớm quen biết. Hơn nữa còn chẳng phải loại quen biết sương sương mà là giao thiệp rất sâu, ba cũng đã sớm biết, quan hệ giữa cô và Lục Phong Châu không phải kiểu bạn học “trong sáng đơn thuần”.
 
Buổi tối, lúc không còn người ngoài, cô ôm cánh tay Đường Thắng, nhìn sao trời trong đêm, nhàn nhạt hỏi: “Ba, ba có thất vọng về con không?”
 
Đường Thắng cũng ngửa đầu nhìn sao trời, “Con vĩnh viễn là con ngoan của ba, vì sao ba phải thất vọng? Phong Châu là một đứa bé ngoan, hai con cũng chuẩn bị đính hôn đi.”
 
Sét đánh giữa trời quang.
 
Đánh đến mức khiến Đường Uyển Tâm đầu óc choáng váng.
 
Cô không tin tưởng hỏi lại: “Ba, ba nói thật đấy à?”
 
Đường Thắng mỉm cười, “Đã khi nào ba lừa con chưa?”
 
“Nhưng mà......”
 
“Đừng có nhưng mà, ba rất thích Phong Châu, cũng tin tưởng sau này thằng bé có thể mang lại hạnh phúc cho con.”
 
“Chỉ là...... Quá ngoài dự đoán.”
 
“Con không muốn?”
 
“Cũng không phải.”
 
“Vậy trong tháng này tổ chức lễ đính hôn luôn đi.”
 
“......”
 
Đến tận lúc nằm trên giường, Đường Uyển Tâm vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ, cô véo véo cánh tay mình, “Đau quá.”
 
Xem ra không phải nằm mơ.
 
Xem ra là sự thật.
 
Cô, cô thật sự sắp đính hôn với Lục Phong Châu??
 
Cô nằm trên giường, trằn trọc một hồi lại nhận được tin nhắn của Lục Phong Châu, 【 ngủ rồi sao? 】
 
Đường Uyển Tâm: 【 ngủ rồi. 】
 
Lục Phong Châu: 【 ngủ rồi mà còn có thể trả lời tin nhắn? 】
 
Đường Uyển Tâm: 【 em mộng du. 】
 
Lục Phong Châu: 【 vậy làm phiền em thử xem có thể bơi tới chỗ anh không? 】
 
Đường Uyển Tâm: 【 rốt cuộc anh làm cách nào thuyết phục được ba em thế, ông ấy không làm khó anh sao? 】
 
Lục Phong Châu: 【 đối phó với ba, đương nhiên cần có tuyệt chiêu. 】
 
Đường Uyển Tâm: 【......】
 
Ba cái gì mà ba?
 
Lục Phong Châu: 【 ngày mai bớt chút thời giờ đi gặp ba mẹ chồng tương lai nhé? 】
 
Đường Uyển Tâm nhất thời không phản ứng kịp: 【 cái gì? 】
 
Lục Phong Châu: 【 đi gặp ba mẹ anh. 】
 
Đường Uyển Tâm: 【...... Muốn chết. 】
 
Lục Phong Châu: 【 nhưng anh luyến tiếc, ngày mai 10 giờ anh sẽ đến đón em. 】
 
Đường Uyển Tâm: 【 có thể để lần sau không? 】
 
Lục Phong Châu: 【 không thể. 】
 
Đường Uyển Tâm: 【......】
 
Buổi tối hôm đó Đường Uyển Tâm mất ngủ. Hôm trước thi đại học cũng không khiến cô mất ngủ đâu, vậy mà chuyện gặp cha mẹ chồng tương lai lại khiến cô mất ngủ.
 
Cô khẩn trương lăn qua lăn lại trên giường, cõi lòng đầy kinh hoàng.