Chu Cẩn Đồng cũng nhìn thấy Bách Vũ, lịch sự gật đầu chào.
Đầu ngón tay thon dài của Bách Vũ chống dưới cằm, đôi mắt dõi theo động tác của cô, nhìn thấy cô chào hỏi, gật nhẹ đầu.
Phương Hội Thanh ghét bỏ nhìn Bách Vũ, nhỏ giọng nói:
“Tớ còn tưởng rằng cậu muốn tìm nam thần của tớ ăn cơm.”
Vốn là định như thế.
Chu Cẩn Đồng không nói gì.
Cô tiếp tục ăn cơm, tâm tư lại đặt trên người Phó Trì, theo đạo lý mà nói có người ăn cơm cùng hắn là chuyện tốt, Chu Cẩn Đồng lại cảm thấy một chút không thoải mái. Nữ sinh kia vẫn đang nói chuyện, ngữ điệu không hề thấp, nhẹ nhàng chậm chạp, cách mấy bàn vẫn có thể nghe rõ, kỳ quái lại không nghe được âm thanh của Phó Trì.
“Phó Trì thực xin lỗi, tớ không biết là anh trai sẽ tìm cậu gây phiền toái, tối hôm qua cậu có bị thương hay không?”
“…”
“Nếu cậu cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, tớ sẽ dẫn cậu lên phòng y tế, tớ thay anh trai tớ xin lỗi cậu, cậu đừng giận tớ được không?”
Nữ sinh nói không ngừng.
Phó Trì trước sau vẫn cúi đầu ăn cơm, cả ánh mắt cũng không buồn cho cô ấy.
Chu Cẩn Đồng nghe xong bảy, tám phần liền hiểu đây là cô em gái của Bĩ Tử Đầu nói hôm qua, cô nhớ mang máng Bĩ Tử Đầu nói:
“Được em gái tao thích là phúc của mày.”
Nữ sinh vẫn lải nhải không ngừng.
Phương Hội Thanh liền nhỏ giọng nói bên tai Chu Cẩn Đồng:
“Nam thần của tớ thật lợi hại, chỉ ăn cơm thôi cũng có em gái đến gần.”
Chu Cẩn Đồng cười cười.
Bách Vũ ăn cơm xong, đem khay cơm để lại bàn ăn, đi đến dừng trước mặt Chu Cẩn Đồng, nhìn cô từ trên xuống dưới, trên đôi đồng tử màu nâu phản chiếu bộ dáng khó hiểu của cô. Hắn cười nhạt, quay đầu đi có chút ngượng ngùng nói:
“Tớ có đề không biết cách giải, trưa nay cậu có rảnh giúp tớ xem được không?”
“Có thế.”
Chu Cẩn Đồng cười, đôi mắt cong cong.
Trong lòng Bách Vũ nhảy nhót nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, làm bộ bình tĩnh cảm ơn, bước chân nhẹ nhàng rời đi. Chu Cẩn Đồng cắn xương sườn, Phương Hội Thanh nhìn chằm chằm bóng dáng của Bách Vũ rời đi, cho đến khi không thấy người mới quay nhanh đầu lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng:
“Cậu ta học giỏi nhất lớp mà lại cần cậu trong top 5 xem đề giúp?”
“Có vấn đề gì sao?”
Chu Cẩn Đồng không hiểu, học bá cũng có những đề không bình thường, dù sao cũng chỉ là người chứ không phải là thần. Thật ra cô đã sớm muốn thảo luận một số đề với Bách Vũ, nhưng tính tình cậu ta lạnh nhạt, lại không thích cô lắm, cô cũng không dám tự tiện đi làm phiền người ta, việc lần này làm cô cảm thấy ngoài ý muốn.
“Cậu ta có vấn đề.” Phương Hội Thanh nhận định.
“Cậu mới hiểu lầm cậu ấy, tớ thấy Bách Vũ khá tốt.”
Chu Cẩn Đồng nói, ngừng một chút lại cảm thấy không thích hợp, ánh sáng trên người cô bị che khuất hơn phân nửa, có một bóng đen phủ xuống thân hình nhỏ nhắn của cô. Cô vừa nhắc đầu liền nhìn thấy, Phó Trì từ khi nào đã đứng đằng sau cô, dùng đôi mắt đạm mạc đen nháy nhìn cô.
Phương Hội Thanh chú ý tới Phó Trì, nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy ái mộ.
Chu Cẩn Đồng cũng thích đôi mắt của hắn, đen nhánh như một cái hố sâu không thấy đáy, cô cười:
“Em ăn ngon chứ?”
“Không có.” Phó Trì nhăn nhăn mày “Hai người quá ồn ào.”
Chu Cẩn Đồng nhìn về trước chỗ ngồi của hắn, nữ sinh đó đã đi rồi, cô nghĩ đại khái là do nữ sinh nói quá nhiều. Phó Trì chăm chú nhìn theo phương hướng của cô, con ngươi động đậy, hắn khẽ mím môi, hận vô cùng để ý lời nói vừa nghe được.
Nhờ giải đề hộ?
Thành tích tốt thật sẽ tìm lý do.
Hắn ôn hòa nói:
“Tôi muốn cùng ăn cơm trưa với chị.”
Chu Cẩn Đồng lập tức đáp ứng:
“Được.”
Phó Trì cười cười, bê khay cơm của mình ngồi đối diện cô, ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên trên người hắn, hài hòa đến mức đôi mắt của Chu Cẩn Đồng không nhịn được nheo lại, trong chốc lát lại nghe thấy thanh âm của Phó Trì:
“Đàn chị, thầy giáo của tôi có giao đề, buổi chiều sẽ gọi lên bảng làm, nhưng tôi không biết làm bài nào cả.”
“A? Trên lớp em không nghe giảng à?”
Chu Cẩn Đồng nhớ lúc trước Phương Hội Thanh có nói, thành tích cuối năm của Phó Trì đều đứng thứ nhất từ dưới lên, thành tích tụt cực nhanh khiến cho người ta phải chậc lưỡi thổn thức.
“Nghe không hiểu.”
Phương Hội Thanh hỏi:
“Không hiểu một môn nào sao?”
Phó Trì liếc cô một cái, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Chu Cẩn Đồng, mặt không đổi sắc gật đầu:
“Ừ.”
Ca này thì khó đây.
Chu Cẩn Đồng không biết nói gì, cô đã từng gặp qua thành tích kém, nhưng chưa bao giờ thấy kém như vậy, quả thực có thể dùng từ thảm không nỡ nhìn để hình dung, chăm chỉ với việc hắn làm như thế nào để thi đỗ cả Nam thành đều hoang mang theo, nguyên nhân gì làm thành tích của hắn trượt xuống? Thấy Phó Trì đang dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm mình, đầu óc Chu Cẩn Đồng nhanh chóng hoạt động.
Không lẽ là do mình?
Thư tình, kẹo… Chu Cẩn Đồng không nhịn được nghĩ, chắc không phải là do thích cô nên mới không học tập nghiêm túc đi?
Nhận thức được điều này, Chu Cẩn Đồng chun mũi, trịnh trọng nói:
“Em còn nhớ chị đã nói gì không? Bánh mì có, tình yêu cũng sẽ có, việc quan trọng bây giờ là học tập.”
Phó Trì: “…”
Phương Hội Thanh nhìn cô: “Sâu sắc.”
Khuôn mặt Phó Trì cứng đờ, không biết tại sao cô lại nói đến chủ đề này, trầm mặc chậm rãi nói:
“Ý tôi là muốn chị dạy kèm cho tôi.”
Ngữ khí của hắn mang theo mấy phần bất đắc dĩ, Chu Cẩn Đồng nghe xong sắc mặt đỏ lên, có vẻ là do cô nghĩ miên man quá nhiều, nói không chừng cũng không phải do cô đâu, dò hỏi như vậy quá mức tự luyến.
Hắn hỏi: “Đàn chị có thời gian không?”
Chu Cẩn Đồng: “Bây giờ?”
Phó Trì gật đầu.
Lời đáp ứng đã đến miệng, bỗng nhiên Chu Cẩn Đồng nhớ ra lúc nãy đã đồng ý với Bách Vũ, không thể nói không giữ lời, cho nên cô lắc đầu, ngượng ngùng nói:
“Trưa nay chị có việc không thể giúp em, hay là…”
Cô đảo mắt loạn xạ, cuối cùng dùng trên người Phương Hội Thanh, nhanh trí nói:
“Hay em hỏi chị ấy đi, thành tích của chị ấy cũng không tồi.”
Phương Hội Thanh mở to mắt, chỉ tay và mình, không thể tượng tượng nói:
“Cậu bảo tớ giúp nam thần của tớ làm đề?”
Chu Cẩn Đồng gật đầu.
Phương Hội Thanh theo bản năng nhìn Phó Trì.
Phó Trì căn bản cũng chưa nhìn cô ấy, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Chu Cẩn Đồng, khoé miệng bằng phẳng, mặt không biểu tình, nhưng Phương Hội Thanh vẫn nhận ra là hắn không vui. Cô nàng nuốt nước miếng, lên tiếng ngăn cản:
“Tớ không được, tớ có việc rồi, sáng nay Quản Huyên tìm tớ nói trưa nay đi mua đồ ăn vặt với cô ấy.”
“Ủa, sao tớ không biết?”
Chu Cẩn Đồng nói.
“Lúc đấy cậu không có trong lớp.”
Phương Hội Thanh kiếm đại cái cớ.
“Cho nên nhiệm vụ gian khổ này giao cho cậu.”
Chu Cẩn Đồng khó xử.
Phó Trì nhận ra, tri kỷ nói:
“Không sao, nếu đàn chị không có thời gian, tôi có thể tìm người khác.”
Vậy là tốt nhất.
Chu Cẩn Đồng yên lòng cười cười, Phó Trì cũng cười, chỉ là ý cười xa cách, đôi mắt cũng không ôn hoà. Ăn cơm xong, Chu Cẩn Đồng và Phương Hội Thanh đặt khay cơm không lên bàn rồi chào Phó Trì. Ánh mắt Phó Trì dõi theo cô, nhìn cô cười hi hi ha ha với bạn, đặt khay cơm xuống, dắt tay nhau ra khỏi nhà ăn.
Rèm cửa đong đưa, Phó Trì thu hồi ánh mắt.
Chiếc đũa trong tay hắn bị siết chặt lại, sự không vui cứ dâng lên trong lòng hắn, mà người gây ra cảm xúc này cho hắn đã đi rồi. Rõ ràng hôm qua còn đánh nhau giúp hắn, mời hắn ăn cơm mời Hà ăn cơm, mua quả Thánh Nữ cho hắn, từng giây từng phút đều ôn hòa tràn ngập thiện ý, tại sao bây giờ chỉ có một yêu cầu nhỏ cũng không đồng ý, ngược lại lại thấy khó xử.
Cô nói chuyện với nam sinh kia hắn đều nghe thấy được, trong lòng rất để ý, bởi vì cậu ta, Chu Cẩn Đồng mới cự tuyệt hắn.
Phó Trì buông đũa.
Cách đó không xa, Văn Triều từ nơi bán đồ ăn vặt đến bàn Phó Trì, đưa cho hắn một lon Coca, cười nói:
“Thực sự là cậu! Không chỉ Hoa khôi của ban tự mình tới tìm cậu, cậu lại còn có thể dễ dàng nói chuyện với tiểu mỹ nữ khác.”
Phó Trì vặn nắp Coca, uống một ngụm.
Cảm giác lạnh lẽo truyền từ đầu lưỡi đến yết hầu, dần dần xuống phía dưới, trong đầu Phó Trì hiện lên hình ảnh Chu Cẩn Đồng kéo cánh tay Phương Hội Thanh cười nói rời đi. Cổ họng căng thẳng, hân ho nhẹ một tiếng, ngước mắt nhìn Văn Triều đang ngửa đầu uống Sprite, ánh mắt nặng nề, ngữ điệu bằng phẳng nói:
“Văn Triều, tôi có việc cần cậu giúp.”
“Hử, là gì?”
Phó Trì đột nhiên nở nụ cười.
Trên đường về lớp, Phương Hội Thanh nhận ra manh mối từ việc Phó Trì yêu cầu Chu Cẩn Đồng kèm hắn, cô nàng tỏ vẻ hiểu rõ:
“Nam thần của tớ nhất định là muốn mượn việc dạy kèm để có cơ hội ở chung một chỗ với cậu.”
“Nhất định là thế!” Phương Hội Thanh vỗ tay: “Tuy rằng cậu cự tuyệt hắn, nhưng hắn sẽ không chết tâm, trưa này còn cố ý muốn ngồi chung bàn với cậu, còn muốn được dạy kèm, chắc chắn là có tâm cơ, quả thực quá tâm lý.”
Chu Cẩn Đồng nghe cô nàng lải nhải không ngừng, như tiếng ong vo ve bên tai, thật ồn ào, cô vươn ngón trỏ đè lại môi của cô nàng:
“Dừng dừng, cậu nói nhiều quá, đừng có tự suy đoán lời của người khác.”
“Tớ không phỏng đoán, mà là phân tích, giống như lý giải văn học của môn Ngữ Văn, dùng lời nói để thể hiện suy nghĩ.”
Phương Hội Thanh dí sát vào mặt cô: “Bằng không tại sao đang yên đang lành lại nhờ cậu dạy kèm,lớp học của hắn nhiều người như vậy mà cũng không tìm ai, lại cố ý tìm cậu? Cho nên Đồng Đồng à, nam thần của tớ chính là vì cậu đó!”
Chu Cẩn Đồng nghe ba chữ cuối liền đỏ mặt.
Phương Hội Thanh nhướn mày, chế nhạo:
“Ai nha ai nha, đỏ mặt cái gì, cậu không phải là đối với nam thần của tớ…ấy ấy đi?”
“Đừng nói bậy!”
“Được được, yên tâm, tớ biết cậu muốn thi vào đại học A, nam thần gì đó với cậu chỉ là mây bay.”
Phương Hội Thanh cười thoải mái.
Chu Cẩn Đồng không phản bác, từ khi nhận được bức thư kia, cô liền bắt đầu phân tâm, dường như đều liên quan đến Phó Trì, lúc trước chưa gặp bao giờ, bây giờ lại gặp liên tiếp, không biết là vô tình hay cố ý. Cô bình ổn tâm trạng, không nghĩ tới Phó Trì, mục tiêu hiện nay của cô là quyết tâm thi đỗ Đại học A.
Tới lớp học, Bách Vũ thấy cô trở lại, đã chuẩn bị sẵn đề bài ngồi tại chỗ của mình. Chu Cẩn Đồng ngồi xuống, tay theo thói quen để cặp vào ngăn bàn, lại chạm phải một đồ vật lành lạnh, cô lấy ra nhìn, là một quả táo đỏ.
Quả táo đè lên một tờ giấy.
Mặt trên tờ giấy viết: “Tặng cậu.”
“Ui, cậu mang táo à?”
Phương Hội Thanh ngửi được mùi liền cúi xuống, quả táo rất to, so với quả Chu Cẩn Đồng hay ăn thì to hơn rất nhiều.
“To như vậy cậu ăn được không? Tớ không ngại ăn giúp cậu ăn 1 nửa nha!”
“Không phải của tớ.”
“Há?”
Chu Cẩn Đồng nhét lại quả táo vào ngăn bàn, thở dài một tiếng khe khẽ gần như không nghe thấy, cau mày nói:
“Đúng là một người không nghe lời.”