Thiếu Niên Có Bệnh Cố Chấp Thích Tôi

Chương 15: Muốn chết quá! Muốn chết quá!




Mọi việc xảy ra quá nhanh, khi Chu Cẩn Đồng kịp hoàn hồn, máu mũi Phương Hội Thanh đã chảy đến không thể lau nổi, máu chảy dọc xuống khoé miệng, bàn tay che mũi cũng be bét máu, vì đau nên trong mắt toàn là nước, trông vừa đáng thương vừa buồn cuời. Việc xảy ra rất đột ngột, mọi người đều vây lại đây.

Chu Cẩn Đồng thấy cô ấy như vậy, khó có được một lần vứt bỏ tính dịu dàng, ôn hoà, thô bạo quát:

“Con mẹ nó ai đá bóng không có mắt!”

Đầu sỏ gây tội – quả bóng đá nằm cách đó không xa.

Văn Triều ung dung chạy đến, lách đến trước mặt đám người, liên tục chắp tay xin lỗi:

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là do em đá mạnh quá. Đàn chị thế nào rồi, có thể cử động không? Để em đưa chị đến phòng y tế.”

Thái độ của cậu ta khá tốt, mặt đầy vẻ áy náy.

Nói xong không đợi ai phản ứng, liền bế Phương Hội Thanh lên chạy qua sân thể dục, chạy về phía phòng y tế. Chu Cẩn Đồng ngây người vài giây, nhận ra có người đang bế Phương Hội Thanh chạy về phía sân thể dục, liền vội vàng đuổi theo. Chạy được một lúc, phát hiện đằng sau có tiếng bước chân.

Quay đầu lại nhìn, là Phó Trì.

Nhìn thấy hắn, Chu Cẩn Đồng nhớ tới không lâu trước đây thấy không thoải mái khi bị hắn nhìn, bất quá không có thời gian cho cô nghĩ kĩ hơn, bây giờ Phương Hội Thanh vẫn là quan trọng nhất. Dọc đường đi, Phương Hội Thanh bị Văn Triều ôm hấp tấp chạy tới phòng y tế, hơi thở đặc thù trên người nam sinh quanh quẩn tại chóp mũi cô, mùi mồ hôi cũng không khó ngửi.

Phòng y tế.

Bác sĩ Lương nhìn Văn Triều một thân toàn mồ hôi luống cuống ôm Phương Hội Thanh đầy máu trên mặt chạy vào, nhíu mày hỏi:

“Làm sao vậy?”

Văn Triều: “Em đá bóng không cẩn thận đá vào người đàn chị, đá bay vào mũi chị ấy, máu mũi liền chảy.”

“À, em đặt em ấy lên ghế đi.”

Bác sĩ Lương nói.

Văn Triều không nghe, vẫn ôm người như cũ:

“Bác sĩ, vẫn là nên đặt lên giường bệnh đi, em sợ đàn chị bị đá vào đầu, đi đứng không tiện.”

Phương Hội Thanh: “…”

Bác sĩ Lương cạn lời nhìn hắn một lúc, đáp:

“Được rồi, em đặt em ấy lên chiếc giường trống đối diện.”

Văn Triều cười cười, lồng ngực phập phồng, Phương Hội Thanh có thể cảm nhận rõ ràng, cô nhìn yết hầu Văn Triều chuyển động, hình cung duyên dáng trên cằm có dính một chút mồ hôi, sinh ra cảm xúc kì lạ. Thân thể được đặt xuống trên giường bệnh, phía trên là khuôn mặt của Văn Triều đang nhìn xuống, cùng với thần tượng của cô có vài phần giống.

“Này! Bác sĩ thầy mau tới đây, đàn chị mặt rất đỏ, còn nóng lên!”

Văn Triều thấy khuôn mặt của cô đột nhiên ửng hồng, vội vàng kêu.

Bác sĩ Lương chạy lại.

Phương Hội Thanh nhịn không được che mặt.

–––

Khi Chu Cẩn Đồng tới phòng y tế thì thấy bác sĩ Lương một bên xử lý vết máu cho Phương Hội Thanh, một bên nói:

“Em ấy bởi vì bị va chạm mạnh làm cho niêm mạc mũi bị kích thích, trước mắt có vẻ vấn đề không lớn, bất quá nếu muốn đảm bảo, vẫn là nên mang em ấy đi bệnh viện chụp CT thì tốt hơn.”

“Được, được!”

Văn Triều liên tục đáp ứng, cúi đầu nhìn cô ấy, nhẹ giọng hỏi:

“Đàn chị chị có đau không?”

Bị một người có vài phần tương tự với thần tượng của mình quan tâm, trái tim nhỏ của Phương Hội Thanh đập bùm bùm, nhiệt độ trên mặt thật lâu cũng không giảm xuống, lắc đầu nguầy nguậy. Văn Triều không yên tâm, đối với việc cậu ta không cẩn thận làm cho cô bị thương thực băn khoăn, gãi gãi đầu nói:

“Thực xin lỗi đàn chị, để đền bù, em muốn bao chị bữa sáng trong một tháng.”

“A! Không cần không cần.”

“Đồng ý đi, nếu không trong lòng em rất khó chịu.”

Phương Hội Thanh ngày thường rất biết ăn nói, bây giờ lại nghẹn nửa ngày không ra một chữ, mắt thấy sự tình phát triển có vẻ hơi kỳ quái, đang không biết làm sao thì nhìn thấy Chu Cẩn Đồng tiến vào, biểu tình vui vẻ:

“Đồng Đồng, cậu tới rồi.”

Ơ? Còn có Phó Trì?

Chu Cẩn Đồng tiến vào, thấy cô vẫn tốt, cảm xúc lo lắng giảm đi vài phần, nhưng khi nhìn về phía Văn Triều ánh mắt lại tuyệt đối không tốt.

Văn Triều hướng Phó Trì nhướn mày.

Phó Trì cười cười.

Vết máu trên mặt Phương Hội Thanh xử lý xong, chuông tan học cũng vang lên, Văn Triều muốn đưa cô ấy đến bệnh viện chụp CT. Chu Cẩn Đồng cũng muốn đi theo, Văn Triều liếc nhìn Phó Trì, thoái thác nói:

“Em đi xe đạp chỉ có thể chở một người, đàn chị vẫn nên về nhà trước đi.”

“Không được, tôi không yên tâm.”

Chu Cẩn Đồng lắc đầu. Phương Hội Thanh biết cô mỗi ngày về nhà còn phải giúp Cố Cầm Nam trông coi cửa hàng, cũng tán đồng ý kiến của Văn Triều:

“Đồng Đồng, cậu về trước đi, dì ở nhà còn chờ cậu giúp. Tớ cũng không phải là cái việc gì lớn, chụp một cái thực sự rất nhanh, về đến nhà nhà tớ gọi điện thoại cho cậu.”

Chu Cẩn Đồng vẫn còn đang do dự, Phó Trì vốn im miệng không nói gì lại mở miệng:

“Đàn chị, tôi có việc muốn tìm chị.”

Văn Triều cũng theo đà nói:

“Vậy đi, hai người có việc cứ từ từ nói, tôi mang đàn chị đi bệnh viện.”

Cậu ta nói xong, đỡ Phương Hội Thanh lên, nhìn động tác chậm rì rì của cô, khom người bế cô lên, sống như tư thế lúc nãy bước ra ngoài. Phương Hội Thanh bị dọa ôm lấy cổ hắn, hai người chợt dựa sát vào nhau, hơi thở hòa quyện lẫn nhau, cô từ trước đến nay da mặt dày lại một lần nữa phiếm hồng, đỏ đến không thể đỏ hơn, đến nỗi có thể chiên trứng gà.

Muốn chết quá muốn chết quá!!

Nam sắc thật là tai hoạ!!

Chu Cẩn Đồng cùng Phò Trì cũng lần lượt ra khỏi phòng y tế.

Hiện tại cô thực sự không muốn cùng Phó Trì đơn độc ở chung, gần nhất là việc Phó Trì làm tối hôm qua, thứ hai là sự ngượng ngùng đột ngột trên sân thể dục kia.

Phó Trì nhìn cô một lúc lâu sau, mở miệng nói:

“Đàn chị, tối hôm qua sau khi trở về tay của tôi thực không thoải mái, chị có thể xem giúp tôi được không.”

Hắn vươn tay phải bị thương ra, mảnh vải trắng đã không được chỉnh tề như hôm qua, nhăn nhúm, nhàu nát, một bên còn bị bung ra. Phó Trì quét mắt nhìn cô một cái, khóe miệng mang ý cười xé băng dính phía trên băng gạc ra, vừa nói vừa chỉ nên vết thương đột nhiên xuất hiện trước mắt Chu Cẩn Đồng, màu của Povidone-iodine bị nhạt đi, màu da xung quanh trở nên trắng bệch.

Chu Cẩn Đồng nheo mắt:

“Em chạm vào nước!”

Phó Trì chớp mắt, vô tội nói:

“Ừ, tôi quên không được chạm vào nước.”

“Không được, em phải đi sát trùng lại, chị đưa em đến phòng y tế nhờ bác sĩ Lương làm cho em.”

Chu Cẩn Đồng không rảnh lo việc nam nữ có khoảng cách, lôi kéo tay Phó Trì:

“Sao em không nói ngay từ đầu, không biết bác sĩ Lương đã tan tầm hay chưa.”

Phó Trì không nhúc nhích, nắm lấy đầu ngón tay ấm áp của cô, ôn hòa nói:

“Không sao.”

“Không sao là thế nào, đây là tay phải, khi bị thương làm việc sẽ không tiện, viết chữ cũng không tiện, đến cầm đũa ăn cơm cũng sẽ đau.”

Chu Cẩn Đồng đối với thái độ không sao cả của hắn cảm thấy rất bất mãn, nghiễm nhiên tự coi mình trở thành trưởng bối:

“Mẹ nói, thân thể của mình thì phải yêu quý, em không thể như vậy.”

Làn da dưới lòng bàn tay của cô thật mềm mại và nhẹ nhàng, đôi môi đóng mở tạo nên độ cong tuyệt đẹp, thật muốn được bắt lấy nó, nếm thử xem có ngọt hay không.

Đôi mắt Phó Trì tối lại, nghe cô nói, đối với những lời nói quan tâm của cô cảm thấy thật hưởng thụ, xen lẫn cảm xúc vui mừng.

Ý cười nhiễm đuôi lông mày, Phó Trì nói:

“Đàn chị, chị đừng kích động, tôi chỉ cảm thấy nó không cần bác sĩ Lương sát trùng.”

“Vậy nó cần gì?”

“Cần băng keo cá nhân của chị.”

Đuôi lông mày Phó Trì nhếch lên, cười đến hai gò mà trên gương mặt đều phùng ra, viên lệ chí cũng giơ lên.

Có đôi khi Chu Cẩn Đồng thật sự cũng không biết đầu óc Phó Trì suy nghĩ cái gì nữa, nói chuyện kỳ quái, làm việc cũng kỳ quái, khó có thể nắm bắt.

Trong lúc nhất thời ai cũng không nói chuyện.

“Chu Cẩn Đồng.”

Bầu không khí yên tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc, Bách Vũ từ phía trước chạy tới, bước chân dồn dập, ánh mắt chạm đến hai bàn tay đang nắm lấy nhau, trong lòng hơi nhảy lên, tiến lên không chút dấu vết kéo Chu Cẩn Đồng ra xa Phó Trì.

“Tớ nghe bạn học nói, Phương Hội Thanh thế nào rồi?”

Sau khí Bách Vũ chống đẩy xong liền trở về lớp đọc sách, cũng không biết sự việc phát sinh phía sau trên ânn thể dục, đến khi tan học các bạn học trở về nói chuyện mới nghe thấy.

Chu Cẩn Đồng: “Cậu ấy không có việc gì.”

Bách Vũ nhìn cô: “Vậy thì tốt rồi.”

Phó Trì thất bại thu tay lại, ngước mắt lên nhìn Bách Vũ đang nhìn hắn như hồng thủy mãnh thú, cười khinh bỉ.

Bách Vũ không nhìn thấy Phương Hội Thanh, hỏi:

“Cậu ấy đâu? Vẫn còn ở phòng y tế à?”

“Không có, người đá cầu làm cậu ấy bị thương đưa cậu ấy đến bệnh viện chụp CT.”

Chu Cẩn Đồng giải thích.

Bách Vũ gật đầu, liếc mắt nhìn Phó Trì một cái, tiếp tục nói:

“Vậy cậu cũng mau về lớp thu dọn đồ đạc đi, chậm một chút liền không có xe trở về.”

“Được.”

Kể từ khi cậu ta tới, Phó Trì đều không mở miệng nói, Chu Cẩn Đồng rất để ý đến vết thương của hắn, nói:

“Phó Trì, em về cùng với chị đi, chị lấy băng keo cá nhân cho em.”

Phó Trì cười đồng ý.

Hai người biến thành ba người, ai cũng không nói gì. Tới lớp học, trên cơ bản mọi người đều đi hết rồi, Chu Cẩn Đồng dẫn Phó Trì vào lớp, từ túi nhỏ bên sườn cặp sách lấy băng keo cá nhân ra, xé vỏ, ý bảo hắn mở tay ra. Băng keo cá nhân hơi lành lạnh, lúc dán lên tay cô không cẩn thận cọ vào.

Lòng bàn tay hơi ngứa, Phó Trì không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Bách Vũ ho khụ khụ vài tiếng, để ý nói:

“Bạn học này là?”

Chu Cẩn Đồng cúi đầu nghiêm túc dán giúp hắn, sợ hắn đau còn thổi khí, nghe được câu hỏi của Bách Vũ, đầu cũng không ngẩng lên đáp:

“Đàn em năm nhất.”

Phó Trì tại nơi cô không nhìn thấy, nhìn Bách Vũ lộ ra nụ cười đạt được mục đích, tựa như cười nhạo cậu ta.

Bách Vũ trong lòng không phục.

“Được rồi.”

Dán xong, Chu Cẩn Đồng ngước mắt cười nói:

“Lần này em trở về nhưng ngàn vạn lần không được đụng vào nước.”

“Tôi biết rồi.”

Phó Trì đắc ý nhìn băng keo cá nhân dán ngay ngắn trên tay, âm thầm vui vẻ:

“Cảm ơn đàn chị.”

“Không cần khách khí.”

Trời bắt đầu tối, Chu Cẩn Đồng thu cặp sách, chờ Bách Vũ khoá kỹ cửa lớp học, ba người cùng đi xuống dưới lầu. Bách Vũ ngày thường ít nói, bây giờ dọc đường đi liền phải nghe Phó Trì không ngừng nói, Chu Cẩn Đồng tích cực đáp lại, cậu ta hoàn toàn giống như một người không tồn tại. Bách Vũ khẽ mím môi, sải bước nhanh hơn, sự kiêu ngạo không cho phép cậu ta chủ động.

Nhìn hắn càng đi càng xa, Phó Trì cười khẽ ra tiếng:

“Người cản trở rốt cuộc đi rồi.”

Nếu hắn đoán không lầm, đây mới là người tỏ tình với cô, tặng kẹo cho cô. Nghĩ cũng thật đáng tiếc, chỉ là một câu chuyện ký tên a.

––

Cáo: thích con gái nhà người ta còn bày đặt kiêu ngạo, bảo sao không được làm nam chính