Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Lập tức ‘giết’ tới.
Tô Xương Ly nhấc thanh kiếm lớn nhảy lên, Tô Hồng Tức và Tô Tử Y phía sau cũng tung người nhảy tới.
Lao nhanh như tia chớp, chỉ trong chớp mắt đã tới nơi.
“Thối lui!” Lôi Vô Kiệt gầm lên một tiếng, tung người nhảy lên phía trước, hai tay vung về phía trước, cũng nhảy lui lại.
Tô Xương Ly vung thanh kiếm lớn xuống làm dấy lên một cơn cuồng phong. Lôi Vô Kiệt đứng dậy cầm song kiếm chặn thanh kiếm lớn này lại.
“Kiếm tốt! Xin hỏi tên kiếm là?” Lôi Vô Kiệt lớn tiếng khen.
“Cự kiếm Đằng Không.” Tô Xương Ly tăng thêm sức trên tay, đánh văng Lôi Vô Kiệt ra, thân hình rơi trên mặt đất, lại tung người nâng kiếm chém tới.
Lúc căng lúc lỏng, tung hoành khắp nơi. Kiếm trong tay Tô Xương Ly tuy lớn tới đáng sợ nhưng kiếm pháp lại lưu loát liền mạch như nước chảy mây trôi.
Còn sau lưng hắn là hai cô gái thân hình yểu điệu.
Một người áo đỏ, một người áo tím.
Một mũi thương bạc ngăn trước người bọn họ, Tư Không Thiên Lạc giành trước Lý Phàm Tùng, trường thương trong tay như giao long bay vút tới.
Mũi chân Tô Hồng Tức giẫm nhẹ lên thanh thương, nhoẻn miệng cười: “Ngân Nguyệt thương?”
“Khốc đoạn trường!” Tư Không Thiên Lạc vung thương hất văng Tô Hồng Tức ra ngoài, sau đó cánh tay rung lên, nện thẳng thanh thương vào đầu Tô Tử Y. Tô Tử Y vươn song kiếm lên muốn ngăn lại nhưng chỉ ngăn một chút lại nhíu mày, mũi chân điểm xuống, vội vàng thối lui.
“Không đơn giản.” Giọng nói của Tô Tử y toát lên vẻ trịnh trọng hiếm thấy.
“Đây là thương pháp do Thương Tiên truyền lại ư?” Tô Hồng Tức cười nói, hai tay áo khép lại, chỉ thấy sáu đóa hoa đẹp đẽ yêu mị được cô ta nắm trong tay. Tô Hồng Tức nhẹ nhàng nhảy lên, ống tay áo như hóa thành gợn sóng. Cô vung ống tay áo, sáu đóa hoa hồng bay thẳng tới.
“Đẹp lắm!” Tiêu Sắt khen.
Tư Không Thiên Lạc quay đầu lại trừng mắt với Tiêu Sắt một cái, nâng thanh trường thương lên bổ ngang, lập tức đập sáu bông hoa rơi xuống đất. Thương hạ như sấm, hoa rơi tứ tán, Tư Không Thiên Lạc hung dữ nói: “Này thì đẹp này!”
Lý Phàm Tùng nhìn mà trợn tròn hai mắt, hai hốc mồm: “Hóa ra con gái Thương Tiên bá đạo như vậy, đúng là khiến ta mở mang tầm mắt!”
“Mở với mang cái gì, mau tới giúp Lôi Vô Kiệt. Cái tên cầm kiếm lớn kia khó đối phó, nơi này giao cho ta.” Tư Không Thiên Lạc cầm trường thương ngăn trước mặt Tô Hồng Tức và Tô Tử Y.
Lý Phàm Tùng do dự một chút: “Nhưng nơi này...”
Tô Tử Y mỉm cười yêu kiều: “Một mình ngươi ngăn được hai chúng ta sao?”
Tô Hồng Tức vung tay áo, lại mười hai đó hoa hồng yêu mị bay ra.
Tiêu Sắt chậm rãi bước lên trước một bước: “Ai bảo một mình, ngươi mù à? Rõ ràng ở đây còn có ta cơ mà?”
“Ngươi?” Tô Hồng Tức nhẹ nhàng vung ống tay áo.
Bên kia cũng đã hỗn loạn.
Trong phạm vi mấy chục trượng hầu như bị san thành bình địa, vài gốc cây lớn đã bị chém thành hai nửa ngã trên mặt đất.
Bởi vì thanh kiếm lớn bá đạo có tên Đằng Không này.
Tô Xương Ly mỉm cười vác thanh kiếm lớn lên vai nhìn Lôi Vô Kiệt dựa vào thân cây thở hổn hển: “Sao nào?”
Lôi Vô Kiệt cũng mỉm cười, xé ống tay áo đã rách toang: “Không tệ.”
Tô Xương Ly lại nâng kiếm, nhưng đột nhiên cảm thấy một cơn gió mạnh đánh tới phía sau. Hắn vội vàng xoay người, lại thấy một thanh kiếm gỗ đào đánh úp lại.
Rồi đột nhiên hóa thành mười thanh, trăm thanh, ngàn thanh.
Hư hư ảo ảo, không thể miêu tả.
Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh vi phường danh.
Một thanh kiếm gỗ đào đến từ núi Thanh Thành.
Nhưng cho dù ngươi có trăm thanh ngàn thanh, thậm chí cả vạn thanh đi nữa, ta dùng một kiếm chặt đứt thì đã sao?
Tô Xương Ly vung thanh kiếm lớn lên, xoay một vòng, phá tan hết hư ảnh.
Lý Phàm Tùng cảm nhận được kiếm kình với uy thế bất phàm, vội vàng thu hồi kiếm gỗ đào, tung người lướt qua Tô Xương Ly, hạ xuống bên cạnh Lôi Vô Kiệt.
“Kiếm của ngươi rất tốt, có tên chưa?” Tô Xương Ly quay người lại, chống thanh kiếm lớn trên tay xuống đất.
Lý Phàm Tùng vẽ một đóa kiếm hoa: “Không có tên gì, tự mình gọt lấy. Trước có một thanh khác bị Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên bẻ gãy, thanh này chiều qua vừa gọt, chưa có tên. Lôi huynh, chúng ta rất có duyên với nhau, chẳng bằng ngươi đặt tên đi.”
Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, gãi đầu: “Ta không đọc sách nhiều như Tiêu Sắt, đáng lẽ phải để hắn đặt tên. Nhưng nếu ngươi đã hỏi, ta đặt bừa một cái tên vậy, ngươi thấy gọi ‘Túy Ca’ thì sao?”
“Có ý gì?” Lý Phàm Tùng hỏi.
“Túy tửu ca lâu, thiếu niên anh hùng. Lý huynh, nếu lần này thoát khỏi nguy hiểm, có cơ hội cùng liên thủ xông xáo giang hồ nhé.” Lôi Vô Kiệt vẻ mặt thành khẩn.
Lý Phàm Tùng đánh giá thanh kiếm gỗ đào trong tay: “Túy Ca? Lôi huynh này, nói thật nhé, ta hơi hối hận rồi đấy. Ngươi đặt tên đúng là chẳng ra sao. Còn cái câu ‘túy tửu ca lâu, thiếu niên anh hùng’. Xì, có ai tự nhận mình là anh hùng hả.”
Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ: “Chẳng phải ngươi bảo ta đặt à?”
Tô Xương Ly đột nhiên rút thanh kiếm lớn trên mặt đất ra, khóe miệng mỉm cười nhưng ánh mắt lạnh lẽo: “Thật hâm mộ các ngươi.”
“Hả?” Lôi Vô Kiệt và Lý Phàm Tùng đều kinh ngạc.
“Trẻ tuổi vô tri, nghĩ chuyện hoang đường như ‘túy tửu ca lâu’.” Tô Xương Ly vung thanh kiếm lớn về phía bọn họ: “Nhưng lại rất hâm mộ các ngươi, có thể chết trong tuổi vô tri nhất này.”
“Bảo chúng ta chết ư?” Lôi Vô Kiệt tay trái cầm Thính Vũ kiếm cắm trên mặt đất, tay phải nắm chặt lấy Sát Phố kiếm.
Lý Phàm Tùng thở dài: “Người vô tri rõ ràng là ngươi.”
Lôi Vô Kiệt đột nhiên vung Sát Phố kiếm trong tay lên, ánh đỏ lóe lên.
“Ta có một chiêu kiếm, mời các hạ thử kiếm, kiếm tên Liệt Hỏa Oanh Lôi.”
Lý Phàm Tùng khẽ nhấc tay, kiếm gỗ đào đâm về phía trước, tạo thành vài chục bóng kiếm hư hư ảo ảo.
“Ta có một chiêu kiếm, mời các hạ thử kiếm, kiếm tên Vô Lượng Thiên Cương.”
Nói tới chuyện đặt tên, thật ra cả hai người đều chẳng có thiên phú.
Tô Xương Ly cau mày, lại thấy một luồng sáng tím, một luồng sáng đỏ giao hòa giữa không trung, kiếm khí hùng hồn, cuốn theo cuồng phong khắp núi.
Song kiếm hợp bích này từng xuất hiện tại Đăng Thiên các Tuyết Nguyệt thành, ép cho Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y cầm danh kiếm hạng ba thiên hạ Thiết Mã Băng Hà sử dụng chiêu kiếm có thể vang danh thiên cổ. Chiêu kiếm này, Tô Xương Ly liệu có đỡ nổi không?
Trong nguyên tắc phiêu bạt giang hồ của Tiêu Sắt có châm ngôn bốn chữ -- đánh không lại, chạy.
Lôi Vô Kiệt và Lý Phàm Tùng có châm ngôn sáu chữ còn lợi hại hơn -- đánh không lại, thì cùng đánh!
Khi đó tu vi bọn họ không tới nhất phẩm còn có thể liên thủ ép cho kiếm tiên thi triển chiêu kiếm kia. Giờ hai người đều đã bước vào Kim Cương Phàm Cảnh, uy lực chiêu kiếm liên thủ này đâu chỉ như ngày trước?
Tô Xương Ly nhíu mày, đôi tay cầm kiếm lớn nâng lên cao, đột nhiên chém thẳng xuống, gầm lên như sấm: “Ta cũng có một chiêu kiếm, mời các hạ thử kiếm.”
“Kiếm tên, Bàn Cổ Khai Thiên!”
Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, xì một tiếng bật cười, Sát Phố kiếm trong tay run run khiến kiếm thế đột nhiên tiết ra. Lý Phàm Tùng sau lưng toát mồ hôi lạnh, vội vàng la lên: “Ngươi làm gì thế?”
Lôi Vô Kiệt vội vàng ổn định lại tâm thần, ánh đỏ lại hiện lên trên Sát Phố kiếm, hắn cố gắng nhịn cười nói:
“Nhưng tên chiêu kiếm này của hắn khó nghe quá mà?”