Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 47: Chích dữ ly nhân chiếu đoạn trường




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

(Chiếu rọi người xa ánh thê lương)

Ba ngày liên tiếp, Lôi Vô Kiệt chỉ luyện tập thuật rút kiếm.

Sáng sớm mỗi ngày, Lý Hàn Y đều ra khỏi nhà tranh, đánh một chiêu kiếm với Lôi Vô Kiệt. Nhưng bất luận kiếm của Lý Hàn Y có uy thế ra sao, Lôi Vô Kiệt vẫn không cách nào rút kiếm ra. Nhưng sau vài lần Lý Hàn Y rõ ràng không nể tình nữa, sau vài kiếm trên người Lôi Vô Kiệt đã chồng chất những vết thương.

Lý Hàn Y đánh một kiếm xong lại quay người bỏ đi, có khi vào trong nhà tranh cả ngày không buồn ra cửa, có lúc lại nhảy vào trong núi sâu luyện kiếm. Việc Lôi Vô Kiệt có thể làm hàng ngày là suy nghĩ lý do rút kiếm của mình cùng với phụ trách mỗi ngày ba bữa cơm cho Lý Hàn Y. Thật ra vốn mỗi ngày đều có đệ tử từ dưới chân núi đưa cơm lên, nhưng Lôi Vô Kiệt chỉ ăn một miếng rồi đuổi thẳng cổ, sau đó tự mình dựng một cái bếp, bắt đầu nấu cơm. Thương Sơn có tới mười chín ngọn núi, vô số rau dại nấm rừng, chim bay cá nhảy, vừa vặn từ nhỏ sở thích của Lôi Vô Kiệt ngoại trừ tập võ chính là nấu cơm, cho nên hắn xung phong nhận việc này. Lý Hàn Y thấy vậy không nói được cũng không nói không được, thế nhưng vẫn không dạy một chiêu kiếm thuật nào.

Sáng sớm ngày thứ tư, Lôi Vô Kiệt đang làm bữa sáng, Lý Hàn Y đi từ trong gian nhà tranh ra.

Lôi Vô Kiệt vội vàng chào: “Sư phụ, hôm nay dậy sớm thế?”

Lý Hàn Y ngửi mùi, giọng nói mang theo ý cười khá hiếm thấy: “Nếu thiên phú tập võ của ngươi bằng được một hai phần của nấu ăn thì tốt.”

Lôi Vô Kiệt lập tức vui mừng khôn xiết: “Sư phụ, hôm nay tâm trạng người có vẻ rất tốt.”

Lý Hàn Y vẫy ống tay áo: “Ngươi xuống núi đi.”

Lôi Vô Kiệt ngây ra tại chỗ, cái nồi đất trên tay rơi xuống: “Sư... sư phụ, tuy ta hơi ngốc nhưng xin người đừng đuổi ta đi.”

Lý Hàn Y lắc đầu: “Không phải ta đuổi ngươi đi. Ta muốn bế quan ba ngày, ba ngày tới ngươi xuống núi đi, đừng để ai vào núi.”

Lôi Vô Kiệt từ buồn chuyển vui, gật đầu nói: “Không vội, ta làm bữa sáng cho sư phụ xong rồi sẽ đi.”

Lý Hàn Y không nói gì, chỉ lẳng lặng quay đầu, nhảy lên ngồi trên nóc nhà, nhìn về phương bắc thở dài: “Giống quá.” Hắn giơ tay ra, bắt lấy một chiếc lá bay qua rồi đặt lên môi thổi. Khúc nhạc lạnh lẽo cô đơn như một bầy én lẻ loi bay qua bầu trời, Lôi Vô Kiệt cảm thấy quen quen, đột nhiên nhớ ra ngay trước Tiêu Sắt cũng ngồi trên nóc quán rượu thổi khúc nhạc này. Lôi Vô Kiệt quay sang nhìn theo thân hình của Lý Hàn Y, đột nhiên cảm thấy quen thuộc.

Lý Hàn Y buông chiếc lá xuống, nhẹ nhàng ngâm nga: "Xuân đình nguyệt ngọ, diêu đãng hương lao quang dục vũ. Bộ chuyển hồi lang, bán lạc mai hoa uyển vãn hương. Khinh vân bạc vụ, tổng thị thiểu niên hành nhạc xử. Bất tự thu quang, chích dữ ly nhân chiếu đoạn tràng."

(Dịch nghĩa: Buổi tuối mùa xuân trong vườn, trăng đang lên cao. Ánh trăng bạc lấp loáng trên ly rượu đong đưa như điệu nhảy mỹ lệ. Đi qua hành lang uốn khúc, hoa mai hơi rủ xuống tỏa hương thơm.

Làn gió nhẹ thổi tan ướng mù bao phủ ánh trăng xuân, chiếu xuống nơi thiếu niên đang vui chơi. Ánh trăng sáng khác hẳn trời thu rọi xuống người đi xa cô độc, càng tăng vẻ thê lương.)

“Sư phụ.” Lôi Vô Kiệt gọi một tiếng.

“Có phải hôm nay còn chưa luyện kiếm không?” Lý Hàn Y đột nhiên quay người.

“Hả?” Lôi Vô Kiệt sửng sốt.

Lý Hàn Y vung nhẹ tay phải, chiếc lá rụng kia đột nhiên làm dấy lên một cơn gió mạnh bay thẳng về phía Lôi Vô Kiệt.

Hái hoa phóng lá, vô cùng thần kỳ!

Lôi Vô Kiệt đột nhiên cầm Thính Vũ kiếm bên cạnh, rút mạnh một cái, thế nhưng thân kiếm vẫn không hề lay chuyển. Chứng kiến chiếc lá kia đã đánh tới trước mắt, hắn chỉ có thể lui lại. Nhưng thế đuổi của chiếc lá kia không hề suy giảm, Lôi Vô Kiệt lùi liền bốn bước vẫn cảm nhận được kiếm khí vô thượng trên chiếc lá, bèn quay người chạy xuống chân núi.

“Sư phụ, ba hôm sau gặp lại!” Lôi Vô Kiệt hét lớn.

Lý Hàn Y tháo chiếc khăn che mặt màu xám ra, đột nhiên mỉm cười.

Lôi Vô Kiệt chạy như điên xuống núi, mau mau chóng chóng về trong Tuyết Nguyệt thành. Hắn lên núi đã mấy ngày, thật ra đã rất nhớ Tiêu Sắt và Đường Liên từng ở chung với mình thời gian trước, vào trong thành muốn tìm tới chỗ họ ngay. Hắn nhìn xung quanh một lượt, phát hiện một bóng người quen thuộc.

Màu da tái nhợt, thân hình cao ráo, người mặc áo choàng màu trắng, phía sau viết một chữ ‘cược’ lớn, chính là người giữ các ở tầng thứ mười ba, Lạc Minh Hiên. Bên cạnh hắn là một cô gái gương mặt xinh xắn, vóc dáng yểu điệu, giữa hai hàng mi tràn ngập phong tình, dáng vẻ chỉ mới khoảng hơn hai mươi nhưng Lôi Vô Kiệt lại biết cô là Lạc Hà Tiên Tử - Doãn Lạc Hà, cũng là sư phụ của Lạc Minh Hiên. Bởi vì cô mặc một cái áo choàng màu trắng giống như đúc, chẳng qua chữ ‘cược’ trên đó to hơn một chút.

“Lôi Vô Kiệt?” Lạc Minh Hiên mỉm cười xấu xa với hắn: “Tám trăm lượng nợ ta đâu?”

Lôi Vô Kiệt gãi đầu: “Cái này...”

“Thua người ta còn không biết xấu hổ đòi tiền? Đừng làm ta mất mặt.” Doãn Lạc Hà bước tới một bước, tuy tức giận mắng mỏ nhưng giọng nói vẫn hiền dịu thánh thót, cô mỉm cười nhìn Lôi Vô Kiệt: “Ngươi là Lôi Vô Kiệt hả, ta là Doãn Lạc Hà.”

“Lạc Hà Tiên Tử, ngưỡng mộ đã lâu.” Lôi Vô Kiệt thấy vậy kinh ngạc, vội vàng ôm quyền đáp lễ.

Doãn Lạc Hà cười khanh khách: “Sao hôm nay lại xuống núi, sư phụ ngươi đâu?”

“Sư phụ nói muốn bế quan, bảo ta mấy hôm tới xuống chân núi đợi, đừng quấy rầy ông ấy.” Lôi Vô Kiệt đáp.

Doãn Lạc Hà gật đầu như đang suy nghĩ gì đó, hạ giọng nói: “Bế quan? Chẳng lẽ lại có bằng hữu cũ tới?”

Lôi Vô Kiệt không nghe rõ, nghi hoặc hỏi lại: “Tiên tử nói gì cơ?”

Doãn Lạc Hà khôi phục tinh thần, mỉm cười lắc đầu: “Không có gì, giờ ngươi định đi đâu?”

Lôi Vô Kiệt hơi nhíu mày: “Ta muốn tìm một bằng hữu của ta, là vị bằng hữu cùng ta vào thành ấy.”

“Tiêu Sắt à?” Lạc Minh Hiên cười khẽ một tiếng.

“Lạc huynh đệ cũng biết hắn à?” Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.

“Không riêng gì ta.” Lạc Minh Hiên ngẩng đầu nhìn về phía xa; “Tất cả mọi người trong Tuyết Nguyệt thành đều biết hắn. Sư phụ, người đoán xem hôm nay mất bao lâu mới đến Lạc Hà điện của chúng ta? Ta cược tốn thời gian một khắc.”

Doãn Lạc Hà nghe tới chữ ‘cược’ là hai mắt sáng bừng lên: “Ta cược hiện tại.”

Vừa dứt lời một bóng người đã nhảy qua nóc đại điện nhanh chóng chạy về phía này. Người này mặc áo xanh, gương mặt tuấn tú, chính là Tiêu Sắt!

“Càng ngày càng nhanh.” Lạc Minh Hiên than thở.

“Tiêu Sắt!” Lôi Vô Kiệt vội vàng gọi to.

Tiêu Sắt nghe vậy sửng sốt, bước chân chậm đi đôi chút, chỉ thấy một thanh trường thương màu ô kim đã đuổi từ sau tới, hắn nghiêng người bỏ trốn nhưng ống tay áo vẫn bị đâm rách một lỗ. Hắn nổi giận nói: “Ngươi biết ngươi làm rách gì không? Là vải Vân Yên đấy! Một ngàn lượng một tấm đấy!”

“Ta mặc kệ nó là cái gì!” Vẻ mặt cô gái kia chẳng buồn để ý, vẫn xuất thương đâm tới.

Tiêu Sắt khó khăn lắm mới tránh được, tiếp tục rảo bước chạy trốn với tốc độ nhanh hơn.

“Đạp Vân quả đúng là khinh công đệ nhất thiên hạ. Thiếu niên này không hề có chút nội lực nào nhưng lại có khinh công tầm cỡ cao thủ Tự Tại cảnh.” Doãn Lạc Hà nhìn theo bóng dáng Tiêu Sắt, lên tiếng khen ngợi.

Tiêu Sắt vừa chạy vội vừa hét lớn: “Lôi Vô Kiệt!”

“Tới đây!” Lôi Vô Kiệt rất ăn ý bước tới đánh một quyền lên trời.

Đây là võ công biểu tượng của hắn, Vô Phương quyền của Lôi môn, quyền chưa tới, khí đã tới.

Lôi Vô Kiệt không mấy ấn tượng về Tư Không Thiên Lạc, ngày đó khi leo Đăng Thiên các, Tư Không Thiên Lạc tự tiện chạy ra khỏi thành, tuy nghe tin chạy về nhưng lại bị Tiêu Sắt cuốn lấy. Cuối cùng tuy gặp mặt một lần nhưng lúc đó đông người lại hỗn loạn, hai người đều không báo tên cho nhau. Thế nhưng chỉ Lôi Vô Kiệt không biết Tư Không Thiên Lạc, Tư Không Thiên Lạc tuyệt đối không quên được Lôi Vô Kiệt.

Thương của cô ngừng lại, cô cũng dừng bước, đứng trên nóc nhà nhìn Lôi Vô Kiệt bên dưới, ngạo nghễ nói: “Được. Hôm nay ta thu thập cả hai tên các người.”

“Ngày đó Lôi Vô Kiệt leo các, trên tầng mười sáu nhị thành chủ chỉ dùng một kiếm đã đánh bay hắn, Lôi Vân Hạc ở tầng mười lăm còn gọi sấm sét chín tầng trời, nếu hắn không hạ thủ lưu tình khéo Lôi Vô Kiệt đã chẳng còn mạng sống. Đại sư huynh ở tầng mười bốn lại nương tay, nói trắng ra Lôi Vô Kiệt chỉ xông qua mười ba tầng các. Gặp người thật sự giữ các tầng mười bốn, hắn thắng được không?” Lạc Minh Hiên quay sang nhìn sư phụ.

Hai hàng mi như thiên thần của Doãn Lạc Hà hơi nhíu lại, vung vẩy viên xúc xắc trên tay: “Hay là cược cái nhỉ?”