Sau khi nghỉ ngơi một canh giờ, quan chủ sự cao giọng nói: “Vòng thứ hai của đại hội đạo thống, Võ Đang Lạc Phi đấu với Bất Hưu lâm Tạ Thiên Hiên!”
Bất Hưu lâm Tạ Thiên Hiên vừa trải qua một trận chiến gian khổ, sau khi nghỉ ngơi một canh giờ tuy thể lực đã khôi phục một chút nhưng sắc mặt vẫn hết sức mỆt mỏi. Lạc Phi lại hoàn toàn ngược lại, vẻ mặt chẳng hề để ý, đi vài bước lại ngáp một cái, lười nhác vươn vai như ngủ trưa mới dậy.
“Chẳng qua là núi Võ Đang mà thôi, đừng khinh thường người khác!” Tạ Thiên Hiên gầm lên.
Lạc Phi chớp mắt, mỉm cười với hắn: “Ta khinh thường ngươi đấy, làm gì được nhau?”
“Ngươi tưởng ngươi thắng chắc rồi à?” Tạ Thiên Hiên cười lạnh: “Ngươi nghĩ Bất Hưu lâm chúng ta thật sự không bằng núi Võ Đang các ngươi à?”
“E rằng trận tiếp theo sẽ rất mất thời gian, mau mau chóng chóng đánh ngươi cho xong còn có thể ngủ trưa tiếp. Đừng dông dài, nhanh tay lên.”
Lạc Phi lười biếng nói, có vẻ hắn cảm thấy nói nhiều như vậy cũng hơi mỆt, thần sắc không vui.
“Hây!” Tạ Thiên Hiên quát lớn một tiếng, chân khí trên người lập tức bùng lên!
“Đây là...” Lão thiên sư Đàm Trạch nhíu mày nói: “Nhất Khí Thành Long của Bất Hưu lâm?”
Hoàng Côn Luân thở dài: “Trong chớp mắt vận chân khí toàn thân, dùng một đòn đánh gục đối phương giành thắng lợi. TuyỆt học bất truyền của Bất Hưu lâm, dùng tốt có thể lập tức chiến thắng, dùng không tốt chân khí cắn trả, có chết thế nào cũng không biết.”
“Điên rồi, thằng nhóc này điên rồi à?” Trưởng lão Bất Hưu lâm ở bên dưới gầm lên.
Lạc Phi gãi đầu: “Chân khí rất mạnh, không tỆ lắm!”
“Còn chưa đủ!” tinh thần lực lại gầm lên, chân khí lại bùng phát, cát bay đá chạy, khiến mọi người xung quanh đều nheo mắt, hoặc trốn vào góc, hoặc dùng chân khí hộ thể.
Phi Hiên đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn hạ giọng nói với Tạ Tuyên: “Tạ tiên sinh, ta... sợ là không giữ được nữa.”
Tạ Tuyên gật đầu, bế Phi Hiên lên đi ra ngoài cửa: “Không sao, chúng ta ra ngoài nói chuyỆn.”
“Chân khí thật cường đại, rất có thể thằng nhóc Bất Hưu lâm này sẽ đánh bại tên đỆ tử núi Võ Đang!” Có đỆ tử Long Hổ sơn nói: “Nhưng dùng xong chiêu đấy, e rằng thằng nhóc này không đánh nổi trận tiếp theo. Cho nên sư huynh chỉ cần thắng thằng bé kia là được rồi.”
Nhưng Huyền Trạch chỉ cười lạnh: “Chút chân khí này cũng đòi đánh với Thuần Dương Vô Cực công?”
“Xong chưa?” Lạc Phi nhún vai.
Tạ Thiên Hiên đã không thể trả lời, đôi mắt hắn đã hóa thành màu đỏ lửa, quần áo trên người đã bị chính chân khí của bản thân cuốn tới nát tan.
Người ngoài nhìn vào thấy lúc này chân khí của hắn bộc phát, khí thế bất phàm, nhưng người sáng suốt sẽ lập tức nhìn ra, hắn đã mất đi thần trí.
Trưởng lão Bất Hưu lâm ở bên dưới nổi giận: “Thằng nhóc này đang làm cái gì vậy?”
Còn chưa dứt lời, thân thể Tạ Thiên Hiên đột nhiên xoay tròn, lao thẳng về
phía Lạc Phi. Lạc Phi hai mắt sáng rực, không còn vẻ lười nhác lúc trước, tung người nhảy tới. Hai tay hắn nhẹ nhàng xoay tròn trên không trung, biến thành hình dáng một đóa hoa.
Lại xoay tròn, lại thành một đóa hoa. Xoay tròn lần cuối, thêm một đóa hoa. Tiếp đó đập thẳng xuống đầu.
“Đây là Tam Hoa Tụ Đỉnh!” Đàm Trạch đứng dậy hét lớn. “Hắn giết chết thằng nhóc kia mất!”
Quan phán quyết lập tức hành động.
Ầm một tiếng, mặt đất bị đánh nổ thành một hố to, bụi mù tràn ngập trong sân, mọi người đứng xem đều dụi mắt, các trưởng lão của Bất Hưu lâm hết sức căng thẳng.
Lôi Vô Kiệt ngồi trên đài xem cũng kinh hồn bạt vía: “Chiêu Tam Hoa Tụ
Đỉnh này thật lợi hại, e rằng ta có ra tay cũng chưa chắc đã là đối thủ.”
Lan NguyỆt Hầu uống một ngụm trà: “Làm cái chuyỆn không tốt lành này đúng là chẳng dễ dàng gì, xem thôi mà cũng kinh hồn bạt vía.”
Đàm Trạch thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống: “Hóa ra là vậy.”
Bụi đất trong sân tan đi, một quyền của Lạc Phi giơ về phía quan phán quyết, một quyền đặt trên đỉnh đầu Tạ Thiên Hiên. Hắn bực bội quay đầu sang chỗ khác. “Đại ca, nắm tay của ngươi cứng thật đấy.”
Quan phán quyết thu quyền, hơi nghiêng đầu: “Là ta hiểu lầm.”
Tuyên Phi thu hồi bàn tay đặt trên đầu Tạ Thiên Hiên, nhấc Tạ Thiên Hiên đã ngất xỉu lên ném sang cho người của Bất Hưu lâm: “Coi như người từng chết một lần, để sau này hắn không hành động lỗ mãng như vậy nữa.”
Trưởng lão Bất Hưu lâm vội vàng nhận lấy Tạ Thiên Hiên, cúi đầu nói: “Đa tạ tiểu sư phụ!”
Hóa ra vừa rồi Tạ Thiên Hiên cưỡng ép vận hành Nhất Khí Thành Long, chân khí trong cơ thể đã bộc phát, sau này cho dù không chết cũng là nửa phế nhân. Còn chiêu Tam Hoa Tụ Đỉnh đánh xuống không phải là để giết hắn mà là chế ngự chân khí bộc phát trong cơ thể hắn, kiềm hãm chân khí đó, thật sự cứu hắn một mạng.
“Ài, dùng cả công phu ép đáy hòm rồi, đúng là phiền toái.” Lạc Phi nhún vai, không kiên nhẫn đi xuống, chỉ có ánh mắt như có như không liếc sang một góc.
Nhưng, Phi Hiên vốn đang đứng đó đã không thấy đâu.
Bên ngoài, Phi Hiên che trán, thần sắc đau đớn, mồ hôi đầm đìa, không ngờ gương mặt lại bị mồ hôi hòa tan.
Từng giọt nước bùn rơi xuống mặt đất.
Khi hắn ngẩng đầu lên đã hóa thành một người khác.
Chính là đạo đồng mà quốc sư Tề Thiên Trần thương yêu nhất - Tử Đồng.
“Ngươi bỆnh nặng mới khỏi, không khống chế được Đại Long Tượng Lực cũng bình thường thôi.” Tạ Tuyên xoa đầu hắn. “Đừng tự trách mình.”
Tử Đồng lau nước mắt: “Thật uổng công tiên sinh tạo gương mặt này cho ta.”
“Tu vi của đạo sĩ Long Hổ sơn kia khác hẳn những người còn lại. Cho dù ngươi thật sự xuất chiến cũng không đánh lại hắn. ChuyỆn đã đến nước này cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể cầu cho Phi Hiên chạy tới kịp.” Tạ
Tuyên thở dài.
Nhưng vừa dứt lời, chỉ thấy trong viện vang lên một âm thanh: “Núi Võ Đang, Lạc Phi, tháng!”
Tạ Tuyên bất đắc dĩ: “Trận thắng này nhanh quá.”
“Trận thứ hai, Long Hổ sơn Huyền Trạch đấu với núi Thanh Thành, Phi Hiên.”
Quan chủ quản cao giọng hô xong, chỉ có một mình Huyền Trạch đứng đó, hắn hô lại ba lần nhưng không ai đáp. Hắn nhíu mày nhìn lên đài.
Lan NguyỆt Hầu nhướn mày: “Các vị thiên sư, nên xử lý chuyỆn này ra sao?” Đàm Trạch hắng giọng một cái: “Hay là chờ thêm chút nữa?”
“Thế thì... chờ thêm chút đi.” Lan NguyỆt Hầu gật đầu, nói với quan chủ quản: “Đốt ba cây hương, cháy hết mới thôi.”
Hoàng cung Thiên Khải.
Một màn sương đen bao phủ trong lanh cũng không ai hiỏ đến.
Cô Hư trận bị phá, đạo sĩ trẻ tuổi được gọi là ‘Vũ Y Khanh Tướng’ miệng phun máu tươi, bộ áo lông trên người đã tan thành từng mảnh. Hắn hoảng sợ nhìn người trước mặt rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Cặp mắt vàng kim như đồng bị đốt cháy từ từ ảm đạm. Phi Hiên thở hổn hển: “Đạo sĩ này thật lợi hại.”
Lý Phàm Tùng kinh ngạc: “Đây là Đại Long Tượng Lực tầng thứ sáu?” “Không nói nhiều nữa, chúng ta mau chạy đi.” Phi Hiên quay đầu.
“Đúng vậy, tới đạo tràng!” Lý Phàm Tùng gật đầu: “E rằng không kịp nữa rồi.”
“Không, tới tìm hoàng đế!” Phi Hiên như chỉ chớp mắt đã thành thục hơn vài tuổi, giọng nói cũng trở nên trịnh trọng. “Tới hỏi hắn thế nào là thầy của một quốc gia!”