“Cẩn thận!” Vô Thiền hét lớn một tiếng, tung người lao tới, hai tay bắt chép trước ngực, thân thể bùng lên ánh vàng kim.
“Keng!” một tiếng, nắm đấm của Quỷ Y đánh vào người hắn.
Vô Thiền lùi liền ba bước, nôn ra một ngụm máu tươi, không ngờ Kim Cương Bất Hoại thần thông lại bị một quyền đột ngột này phá tan. Tạ
Tuyên xoay người giơ tay đỡ Vô Thiền, nhìn Dạ Nha đã không còn thần trí, thở dài: “Đúng là điên cuồng, luyỆn cả bản thân thành dược nhân.”
Đáng tiếc bây giờ Dạ Nha đã không cách nào trả lời hắn. Cơ thể hắn từ từ lớn lên, làn da như dần dần hiện ra vân đá, móng tay cũng dần sắc bén.
“Cũng là chấp niệm.” Tạ Tuyên thở dài nâng kiếm khẽ ngâm: "Tam thập niên sinh tử lưỡng mang, lưỡng bách lý cô phần thủ vọng. Dạ lai tàn hồn hoàn hương, thùy đối na đồng kính sơ trang?"
Vạn Quyển Thư lập tức rời tay, thân hình Tạ Tuyên loáng cái đã tới sau lưng Dạ Nha, giơ tay nắm lấy thanh kiếm, lau vết máu trên kiếm.
Thân thể Dạ Nha ngã xuống.
Vô Thiền thở dài nói: “Kiếm thuật của tiên sinh thật khiến người ta thán phục. Minh Hầu nhìn thi thể Dạ Nha hỏi: “Bài thờ tiên sinh vừa ngâm mang ý gì?”
“Đó là một bài thơ thương tiếc người vợ đã qua đời. Quỷ Y Dạ Nha từng là đỆ tử Dược Vương cốc, là sư đỆ của Dược Vương hiện tại, Tân Bách Thảo.
Khi còn trẻ y thuật của hắn nổi danh thiên hạ, không thua gì Tân Bách Thảo. Nhưng sau này vợ hắn bị bỆnh nặng, không ai chữa được, chết trong Dược Vương cốc. Từ đó trở đi hắn bắt đầu cố chấp với một số y thuật có thể nghịch
chyển sinh tử, bị Dược Vương cốc trục xuất sư môn, cuối cùng không rõ tung tích.” Tạ Tuyên thu kiếm khẽ thở dài: “Cũng là chấp niệm.
Giữa sống và chết làm sao có nghịch chuyển được. Cho dù người có đứng lên lần nữa cũng chỉ là cái xác biết đi mà thôi.”
“Vậy vì sao hắn luyỆn cả bản thân thành dược nhân?” Minh Hầu hỏi. “Ta chỉ suy đoán thôi, hắn cũng muốn biết một người chết đi sau đó trở
thành dược nhân liệu có còn chút ý thức nào không, có thể coi là còn sống hay không.” Tạ Tuyên thở dài nói: “Nhưng chết vẫn là chết, Quỷ Y Dạ Nha không phải không nghĩ tới điều này, chỉ là không cam lòng mà thôi.”
Minh Hầu cả kinh, vội vàng bước tới: “Vậy NguyỆt Cơ...”
“Yên tâm đi, mỹ nhân trong lòng ngươi là người sống bị luyỆn thành dược nhân, chỉ mất đi thần trí mà thôi. Nghe Tiêu Sắt nói trước đây ngươi cũng từng như vậy? Ngươi có thể hồi tỉnh đương nhiên cô ấy cũng có thể.
Người chết bị luyỆn thành dược cổ nhân mới thật sự là người chết, không cần lo lắng.” Tạ Tuyên đi tới, giơ một ngón tay vẫy trước mặt NguyỆt Cơ.
Con ngươi của NguyỆt Cơ nhanh chóng chuyển theo ngón tay của hắn.
Minh Hầu thở phào nhẹ nhõm, sau đó không hiểu: “Tạ tiên sinh, ngài đang làm gì vậy?”
Tạ Tuyên nhíu mày, không trả lời hắn, chỉ khẽ hỏi NguyỆt Cơ: “Ngươi có nhận ra ta là ai không?”
NguyỆt Cơ ngây ngốc nhìn Tạ Tuyên.
“Vậy ngươi có nhận ra người đang cõng ngươi là ai không?” Tạ Tuyên lại hỏi. NguyỆt Cơ vẫn ngây ngốc, không nói một lời.
Tạ Tuyên sửng sốt, thu ngón tay lại, hạ giọng nói: “Chẳng lẽ ta đoán sai rồi?”Hắn quay người, tung người một cái nhảy lên mái hiên, nhìn về phía xa. Chỉ thấy trên những con đường vẫn vang vọng tiếng kêu la thảm thiết, những người chết lần lượt bò dậy, điên cuồng lao về phía người trước mặt.
“Giết chết cổ chủ vẫn không chấm dứt được trận hỗn loạn này?” Tạ Tuyên gõ nhẹ lên kiếm, đột nhiên trong đầu lướt qua một suy nghĩ, cả kinh nói:
“Chẳng lẽ, Dạ Nha vốn không phải cổ chủ, như vậy cổ chủ là...”
“Tiên sinh, sao vậy?” Vô Thiền vừa vận khí áp chế thương thế, ngẩng đầu lên hỏi.
“Tới Vĩnh An Vương phủ!” Tạ Tuyên tung người nhảy lên, chạy về phía Vĩnh An Vương phủ.
Trong một quán trọ vô danh tại Thiên Khải thành.
Tuyên Phi nương nương người mặc áo trắng đang chữa thương cho Lạc Thanh Dương. Lạc Thanh Dương sắc mặt từ đen biến thành tím, lại từ tím biến thành trắng. Sau vài lần biến hóa, hơi thở của hắn mới dần dần thong thả.
Ngoài cửa, từng thi thể ngã xuống, chất đống từ cửa phòng tới cầu thang.
Cẩn Tuyên công công người mặc mãng bào màu tím không dính nửa vết máu, xoay người nhìn Tuyên Phi nương nương: “Nương nương, Cẩn Tuyên đã đứng đây bảo vỆ một canh giờ, e rằng chỉ có bỆ hạ mới có đãi ngộ như vậy. Ngươi đã chữa thương xong chưa?”
Tuyên Phi nương nương phất tay: “Sắp xong rồi.”
Cẩn Tuyên thở dài, lắc đầu nói: “Nương nương, ngươi đã vận ba chu thiên, cứ tiếp tục như vậy thương thế vốn đã bị áp chế của Cô Kiếm Tiên cũng sẽ
tái phát. Cần gì phải vậy? Chẳng qua định mượn tay đám dược nhân này để hao phí sức lực của ta, tiện cho lát nữa các ngươi bỏ trốn mà thôi.”
“Ngươi đúng là tên cáo già.” Tuyên Phi nương nương nhướn hai hàng mi đầy thanh tú.
“Ta có phải cáo già hay không, ta cũng chẳng biết. Ta theo bỆ hạ nhiều năm, thấy bao kẻ đa mưu quỷ quyỆt. Nương nương làm vậy chẳng qua là trò vặt, Cẩn Tuyên cũng lười vạch trần.” Cẩn Tuyên công công nói.
Tuyên Phi nương nương đứng dậy, đặt Lạc Thanh Dương sang một bên, đi tới bên cửa sổ: “Đại tổng quản tới chắc là định canh chừng chúng ta, không cho chúng ta rời khỏi Thiên Khải thành?”
“Đúng.” Cẩn Tuyên đáp rất thẳng thắn.
Tuyên Phi nương nương cũng hỏi thẳng: “Vì sao?”
Cẩn Tuyên không biết nên trả lời thế nào, một phi tử của hoàng đế, một mẫu phi của vương gia, đi cùng một kiếm khách giang hồ. Nếu mọi chuyỆn lộ ra, mặt mũi của hoàng đế vứt đâu, mặt mũi của vương gia vứt đâu? Nếu Xích Vương Tiêu Vũ muốn lên làm hoàng đế, đương nhiên không muốn đã lên làm hoàng đế còn bị người trong thiên hạ chế nhạo.
“Vũ Nhi định dùng cách thức này để lên làm hoàng đế, còn cần để ý tới chuyỆn danh dự nữa sao?” Tuyên Phi nương nương như nhìn thấu nội tâm của Cẩn Tuyên, trực tiếp hỏi.
Cẩn Tuyên suy nghĩ một hồi lâu rồi lắc đầu một cái: “Điện hạ nghĩ ra sao, ta không thể suy đoán lung tung được, ta chỉ phụng lỆnh làm việc.”
“Phụng lỆnh làm việc?” Tuyên Phi nương nương cười lạnh một tiếng:
“Nếu đúng là phụng lỆnh làm việc, vậy giờ phút này ngươi nên đứng trong Bình Thanh điện bảo vỆ bỆ hạ, đó mới là chức trách của ngươi.”
Cẩn Tuyên cười một tiếng, không đáp.
“Ngươi đúng là đỆ tử nhận chân truyền của Trọc đại tổng quản, ngay tính cách cũng giống nhau như đúc. Có thể nhẫn nhịn, lại hết sức lợi hại. So sánh ra thì Cẩn Uy đúng là ngu ngốc.” Tuyên Phi nương nương khép cửa sổ lại, xoay người nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu?” Cẩn Tuyên kinh ngạc.
“Hai con trai của ta đều ở trong tòa thành này. Một đứa nửa chết nửa sống, một đứa không phải long bào khoác lên người thì là máu nhuộm lên Thiên Khải, làm sao ta rời tòa thành này được chứ? Dẫn ta tới Vĩnh An Vương phủ.” Tuyên Phi nương nương mỉm cười yêu kiều. “Ta biết Vũ Nhi chắc chắn sẽ tới đó.”
Cẩn Tuyên thở dài một tiếng: “Nương nương ở trong thâm cung đã lâu nhưng tin tức vẫn rất nhạy bén.”
Lạc Thanh Dương ở bên cạnh đột nhiên mở mắt, xuống giường, trầm giọng nói: “Mang cả ta đi.”