Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 443: Giết giết giết




Chín năm trước, Ám Hà cũng có một đêm tanh máu.

Sau đêm hôm đó, Tô Xương Hà đeo một tấm mặt nạ bằng bạc, che đi vết thương lưu lại đêm hôm đó, phủ chiếc áo choàng đen lên người, trở thành đại gia trường mới của Ám Hà.

Còn Tô Mộ Vũ thì tháo mặt nạ ‘Khôi’ của mình xuống, trở thành gia chủ của Ám Hà Tô gia.

Tất cả các sư phụ, gia chủ thế hỆ trước của Ám Hà đều biến mất khỏi nhân gian, chỉ để lại mình gia chủ Tạ gia Tạ Thất Đao. Bọn họ hợp thành Ám Hà mới, một Ám Hà trẻ trung và đáng sợ hơn.

Tô Mộ Vũ bước từng bước một về phía trước, hắc khí trên tay Tô Xương Hà càng ngày càng đậm.

Cho dù bọn họ có rất nhiều điều để nói, bởi vì bọn họ từng là huynh đỆ.

Nhưng bọn họ đều hiểu, không cần nói thêm bất cứ điều gì. Bất cứ ai trong hai người bọn họ, một khi đã quyết định, sẽ không dễ dàng thay đổi.

Tô Mộ Vũ tung người nhảy lên, xoay nhẹ thanh kiếm trong tay, mũi chân giẫm nhẹ, lập tức hóa thành một luồng gió xoáy lao tới trước mặt Tô Xương Hà.

Tô Xương Hà chợt xuất quyền, trực tiếp đánh lên mũi kiếm.

Toàn bộ thanh kiếm nhỏ tạo thành một đường cong, thân thể Tô Mộ Vũ

ngừng lại một chốc rồi nhảy lên không trung, tay trái kéo một cái, mười bảy lưỡi đao lướt về, đánh sang phía Tô Xương Hà.

Tô Xương Hà hiểu rõ sự lợi hại của kiếm trận hơn ai hết, thân hình nhanh chóng lui lại né tránh những lưỡi kiếm sắc bén đó.

Không có kiếm thế, thậm chí cũng không có kiếm khí khó tả, mỗi kiếm của Tô Mộ Vũ đều là kiếm thực sự.

Kiếm giết người.

Đây mới là Tô Mộ Vũ, là sát thủ máu lạnh nắm giữ kỹ thuật giết người tuyỆt đỉnh, dựa vào đôi tay cùng với tài nghỆ tuyỆt điệu. Đao Ti và thuật

điều khiển rối đều không phải kỹ thuật cao thâm trong Ám Hà, có ít nhất ba phần mười số sát thủ của Tô gia tinh thông. Nhưng trăm năm qua chỉ có hai người đạt tới cảnh giới của Tô Mộ Vũ. Một người lấy kiếm làm tên, Tô Thập Bát, một người khác chính là Tô Mộ Vũ.

Mười tám lưỡi kiếm sắc bén bay lượn trên không trung, loé lên ánh sáng lạnh lẽo. Ngay cả Tô Xương Hà cũng không khỏi bái phục kỹ thuật tuyỆt diệu này. Tô Mộ Vũ đã lùi lại phía sau mười mấy bước, hắn cầm thanh kiếm mỏng cắm xuống đất, mười bảy lưỡi kiếm còn lại bắt đầu bay lượn trên không trung không

theo quy tắc nào, như được thần nhân điều động, múa lượn điên cuồng. Nhưng thực tế kẻ khống chế chúng vẫn là hai tay Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ đã luyỆn thành kiếm trận hai tay, đây là thứ mà cả Tô Thập Bát năm xưa cũng chưa từng luyỆn thành.

Tô Xương Hà khẽ cau mày, ngay cả hắn cũng không biết chuyỆn này, mấy năm qua kể cả hắn cũng không biết thực lực chân chính của Tô Mộ Vũ.

Nhưng Tô Mộ Vũ nhìn điệu kiếm vũ lạnh lẽo giữa không trung, cảm thụ

sát ý càng lúc càng mãnh liệt, những phi kiếm kia chỉ xoay tròn quanh hắn, không thật sự phát động công kích.

Mãi tới tận khi bàn tay Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng nắm lại.

Lúc này, một thanh kiếm nhỏ đâm về phía Tô Xương Hà. Tô Xương Hà cũng hành động, hắn vung ống tay áo, chân khí trên người bùng lên. Hắn đứng yên tại chỗ, xuất từng quyền một đấm xuống đất.

Chỉ trong chốc lát, tiếng kim loại lanh lảnh vang lên, từng mảnh kiếm gãy bay ra.

Tô Xương Hà cười nhạt: “Tô Mộ Vũ, ngươi không biết rồi. Trước lực lượng tuyỆt đối, thứ kỹ thuật giết người mà ngươi vẫn tự hào chỉ là trò tạp kỹ!”

Khoảnh khắc đó, Tô Mộ Vũ như thấy được Tô Xương Hà năm xưa.

Khi đó Tô Xương Hà còn là một thiếu niên quật cường, không biết bao nhiêu lần ngã xuống trước mặt sư phụ. Sư phụ nói: “Ngươi là tên rác rưởi không có thiên phú.” Tô Xương Hà lắc đầu nhìn sư phụ của mình, ánh mắt đầy hung dữ: “Bây giờ ngươi mạnh hơn ta, có tư cách gọi ta là rác rưởi.

Nhưng sẽ có ngày ta trả lại ngươi hai chữ này.”

Tô Mộ Vũ khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt đột nhiên thay đổi.

Vẻ lạnh nhạt đột nhiên biến mất, thay vào đó là luồng sát ý hừng hực.

Tô Mộ Vũ kéo cánh tay trái sau đó đột nhiên buông lỏng. Những thanh kiếm nhỏ bay lượn trên không trung như mất điều khiển, rơi nghiêng xuống xuống như mưa lúc hoàng hôn. Tô Mộ Vũ vung kiếm trong tay nhảy về phía Tô Xương Hà.

Trường bào của Tô Xương Hà bị cuồng phong thổi tung, hắn kinh hãi nhìn Tô Mộ Vũ.

Cơn gió đó là kiếm phong, còn luồng khí thế này, chính là kiếm thế!

Tô Xương Hà bỗng thấy hoảng hốt, cứ như đang đặt mình trong một nơi hoang vắng. Nơi đó là một khoảng không hư vô, chỉ có một gian nhà gỗ

nhỏ, một nam tử cầm dù im lặng đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn từng chuỗi nước mưa rơi xuống.

Tô Xương Hà từng nói đùa với Tô Mộ Vũ: “Vì sao mỗi lần thấy ngươi ta đều cảm thấy bốn phía hoang vu, trời như muốn mưa?”

Lúc đó Tô Mộ Vũ chỉ cười một tiếng, không nói nhiều.

Nhưng thời khắc này rốt cuộc Tô Xương Hà đã hiểu, là Tô Mộ Vũ đang tu luyỆn kiếm thế của bản thân. Tuy hắn tự xưng mình dùng thuật giết người, nhưng sâu trong nội tâm hắn, có lẽ đã từng coi mình như một... kiếm khách chân chính.

Kiếm khách Tô Mộ Vũ.

Tô Xương Hà nhắm hai mắt lại, hắn chưa từng nghĩ mình lại dùng chiêu này sớm đến vậy. Trong trận đánh ở Lôi gia bảo, hắn hấp thu nội lực của lão gia tử Đường môn nuôi dưỡng Diêm Ma chưởng của mình. Tuy cuối cùng nội lực hấp thu được mất đi tới chín phần mười, nhưng Tô Xương Hà dần dần phát hiện, thân thể mình dường như đang xảy ra một số biến hóa vi diệu.

Nhưng hắn cẩn thận từng chút một quan sát biến hóa này.

Lý Hàn Y gần như bước vào Thần Du trong lúc giao chiến với bọn hắn, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma.

Triệu Ngọc Chân xuất kiếm giết Đường môn tam lão, trọng thương hai tên sát thủ, ép lui hắn, rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Thần Du, nhưng cuối cùng lại chết vì một mũi Lê Hoa Châm.

Còn vừa rồi Lạc Thanh Dương cũng đột nhiên phá cảnh, nhanh chóng mất đi thần trí, trong lúc trọng thương còn yếu ớt hơn cả trước đây.

Thần Du Huyền Cảnh, nếu đã là đỉnh cao, như vậy trong đỉnh cao này chắn có cấm ky riêng chưa được biết tới.

Nhưng Tô Mộ Vũ đã lấy ra sát chiêu cuối cùng của hắn, như vậy Tô Xương Hà không thể không dùng chưởng pháp mạnh nhất của hắn.

“Chớp mắt nhập Thần Du, chớp mắt về Thiên Cảnh.” Tô Xương Hà lẩm nhẩm câu nói này rồi chợt mở mắt.

Một chưởng đẩy ra!

Diêm Ma chưởng mà cả đại gia trường tiền nhiệm cũng chưa từng đánh ra, chín thành công lực.

Tô Mộ Vũ bình tĩnh nhìn Trường Hồng kiếm đứt thành từng khúc trong lòng bàn tay của Tô Xương Hà, khẽ thở dài một tiếng: “Hôm nay, thua trong tay ngươi.”

Tô Xương Hà cười lạnh nói: “Ban đầu là ngươi tặng vị trí đại gia trường cho ta.”

Tô Mộ Vũ thu kiếm lùi lại, Tô Xương Hà xuất chưởng đánh văng hắn đi.

Tô Mộ Vũ ngã lăn dưới đất, trước ngực không ngừng chảy máu. Hắn cố

gắng muốn đứng dậy nhưng Tô Xương Hà giơ chân giậm nhẹ, đá bay một mảnh kiếm lên.

“Sống vì kiếm, chết cũng vì kiếm. Ngươi cởi lớp ngụy trang sát thủ, vậy thì chết như một kiếm khách đi.” Tô Xương Hà búng nhẹ ngón tay, mảnh kiếm bắn về phía Tô Xương Hà.

Lại nghe ‘keng’ một tiếng, mảnh kiếm bị một thanh phi kiếm đột nhiên lao tới đánh văng.

Tô Xương Hà ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy Vô Song ngồi trên mái hiên, bên cạnh là Vô Song Kiếm Hạp đã mở rộng đầy phóng khoáng. Hắn đung đưa đôi chân, nói một câu đầy ẩn ý với Tô Mộ Vũ ở bên dưới: “Đại thúc, ta đã nói ngươi là một kiếm khách mà.”