Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 429: Mắng kiếm quyết




Tạ Tuyên nhìn Lý Phàm Tùng, Lý Phàm Tùng nhìn Tiêu Sắt, Tiêu Sắt ngẩng đầu lên nhìn trời, ra vẻ không nghe thấy gì.

Lôi Vô Kiệt vẫn hưng phấn nói: “Kiếm thế của Thê Lương kiếm chú trọng hai chữ Thê Lương. Ngươi nói hắn dùng kiếm thức Quốc Thương, khiến

gió rít vang lên khắp bốn phương, tráng sĩ cao giọng hát, bầu không khí nghiêm túc. Sau đó ngay lúc này ta đột nhiên gầm lên!”

“Mẹ! Lão già khốn kiếp nhà ngươi!”

Lý Phàm Tùng thiếu chút nữa phun thẳng ngụm nước trà ra.

“Lão già khốn kiếp nhà ngươi, ăn no rảnh mỡ hay sao mà chạy tới Thiên Khải gây sự, chỗ này có chuyỆn đéo gì của ngươi? Sớm không tới, muộn không tới, lại tới ngay lúc này, còn hỏi kiếm Thiên Khải, Thiên Khải có đồng ý không?

Còn đập biển tên phủ của chúng ta, ngươi có biết cái biển ấy quý tới mức nào không? Mau mau cút cho ta! Nếu không ta lột sạch quần áo cho ngươi mặc váy đấy, ngươi có tin không?” Lôi Vô Kiệt nói liền một lèo, cầm chén trà trên bàn lên uống một hơi cạn sạch. “Tạ tiên sinh, ngài nói xem ta mắng như vậy...”

“Liệu hắn có thê lương được nữa không? Có thê lương nổi không?”

Cho dù Tạ Tuyên đọc cả ngàn cuốn sách, đi cả ngàn dặm đường nhưng chưa từng nghe được lý luận kinh thế hãi tục như vậy. Hắn cũng trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời ra sao.

Lôi Vô Kiệt nhìn hắn với vẻ mặt đầy kỳ vọng: “Tạ tiên sinh? Tạ tiên sinh?”

Tạ Tuyên trầm ngâm trong chốc lát rồi chậm rãi gật đầu một cái: “Thật ra mấy lời này của Lôi huynh đỆ cũng có chút đạo lý.”

Tiêu Sắt lắc đầu: “Tạ tiên sinh, ngươi không cần lo cho tâm trạng cái thằng ngốc này, có gì xin cứ nói thẳng.”

“Không phải an ủi đâu, nếu làm theo lời Lôi huynh đỆ vừa nói... như vậy đúng là luồng kiếm ý thê lương kia sẽ rất dễ bị đánh bại. Nhưng mắng như

thế nào, mắng lúc nào, mắng cái gì, phải suy nghĩ thật cẩn thận mới được.”

Tạ Tuyên cau mày nói: “Đương nhiên, mắng thì mắng nhưng chỉ tạo được tác dụng phụ trợ, không thể nào mắng chửi mà thắng Kiếm Tiên được. Về

mặt kiếm pháp cũng phải tính toán kỹ lưỡng một phen.”

“Tiên sinh nói đúng, cái này ta cũng có suy xét!” Lôi Vô Kiệt đứng dậy chắp tay nói: “Như vậy ta xin cáo từ, hai ngày sau kính mong tiên sinh tới xem kiếm.”

“Đó là đương nhiên.” Tạ Tuyên gật đầu nói: “Lần giao chiến này cực kỳ

nguy hiểm, cũng mong Lôi huynh đỆ chuẩn bị vẹn toàn. Còn về Vĩnh An Vương điện hạ, bất luận Lôi huynh đỆ thắng hay thua, Lạc Thanh Dương đều

phải rời khỏi Thiên Khải thành, ta đề nghị ngươi gửi thư cho Tư

Không Trường Phong. Trên thế gian này, người có cơ hội thắng Lạc Thanh Dương nhất chính là hai người trong nhóm thứ hai của Quan TuyỆt bảng, Tư Không Trường Phong và Đường Liên NguyỆt.”

“Xảy ra chuyỆn lại mời trưởng bối sau lưng ra gánh vác. ChuyỆn như vậy Tiêu Vũ làm được, ta không làm được.” Tiêu Sắt lắc đầu.

“Vì sao?” Tạ Tuyên cười hỏi.

Tiêu Sắt giơ một cánh tay, ra hiệu xoay tròn: “Bởi vì hắn là Tiêu Vũ, còn ta là Tiêu Sắt.”

Tạ Tuyên gật đầu: “Điện hạ rất kiêu hãnh.”

Tiêu Sắt thu tay lại: “Thứ ta có, không chỉ là kiêu hãnh.”

Tiếp đó hai người lập tức đi khỏi, Lý Phàm Tùng nhìn bóng lưng bọn họ hỏi: “Sư phụ, chúng ta không giúp họ à?”

Tạ Tuyên lắc đầu thở dài: “Có một số việc, cuối cùng vẫn phải do họ tự làm.”

“Tiêu Sắt, ngươi nói ta nên đặt tên cho bộ kiếm pháp ấy không? Gọi là Mắng kiếm quyết nhé? Ngươi nói mắng thắng Kiếm Tiên, có phải ngầu lắm không?” Lôi Vô Kiệt vừa đi vừa hưng phấn nói: “Ngươi nói xem ta mắng thế đã đủ bá đạo chưa, văn chương của ngươi tốt, có thể trau chuốt thêm không?”

“Lôi Vô Kiệt, ngươi có biết mình sắp đối mặt với đối thủ ra sao không? Đó là người đứng đầu Quan TuyỆt bảng, cao thủ tuyỆt thế không kém gì Bách Lý Đông Quân.” Tiêu Sắt nghiêm túc nói.

“Đến nhà rồi.” Lôi Vô Kiệt đi tới trước cửa gian nhà của mình: “Hai ngày tới ta cần bế quan dưỡng kiếm, hôm qua đã hẹn hắn ba ngày sau gặp nhưng không nói canh giờ nào. Như vậy chập tối ngày mai ta sẽ tới, dưỡng kiếm thêm một chút.”

“Lôi Vô Kiệt, ngươi có nghe ta nói không đấy?” Tiêu Sắt cả giận.

Lôi Vô Kiệt mỉm cười giơ tay với Tiêu Sắt: “Yên tâm đi, ta không điên, ta cũng có kiếm của ta, cũng có niềm kiêu hãnh của ta.”

Tiêu Sắt thở dài một tiếng, hất tay Lôi Vô Kiệt sang bên: “Đi thôi.” “Tạm biệt.” Lôi Vô Kiệt vẫy tay, đi vào trong gian nhà của mình.

Trong gian nhà tối om, trước khi lên đường Lôi Vô Kiệt đã bảo quản gia dán kín cửa sổ phòng mình, sau khi đóng cánh cửa này lại sẽ không thấy chút ánh sáng nào nữa.

Vẻ mặt của Lôi Vô Kiệt đột nhiên thay đổi, trở nên vô cùng tĩnh lặng, lạnh nhạt, khác hẳn vẻ hưng phấn cười đùa lúc vừa rồi. Hắn đặt Tâm kiếm bên cạnh, ngồi

khoanh chân, ngắm hai mắt lại. Vào kiếm tâm.

Đây là ảo diệu của Kiếm Tâm quyết, để bản thân nhập kiếm tâm, khi bế

quan ra kiếm tâm sẽ cực kỳ thuần khiết, trong thời gian ngắn có thể nhận được chiến lực cực mạnh. Ngày trước Lý Tâm NguyỆt dưỡng kiếm bảy ngày, xuất kiếm đánh ra, đả bại bảy cao thủ Thiên Cảnh, bị Ngũ Đại Tổng Quản vây công vẫn giơ kiếm bất bại.

“Mẫu thân, người có thể rút kiếm quyết sinh tử vì bằng hữu, con trai cũng muốn thử xem.”

Đương nhiên Tiêu Sắt biết Lôi Vô Kiệt đang nghĩ điều gì. Hắn xoay người lại, phát hiện Diệp Nhược Y đang đứng đó.

“Cứ để hắn đi như vậy ư?” Hai người đi sóng vai, Diệp Nhược Y âm u hỏi.

Tiêu Sắt giơ tay ra, bắt lấy một chiếc lá rụng: “Còn kéo hắn lại không cho đi được à?”

“Có bao nhiêu phần thắng?” Diệp Nhược Y hỏi. ‘‘Một phần.’‘ Tiêu Sắt nói.

Diệp Nhược Y lắc đầu cười một tiếng: “Còn tốt hơn ta tưởng.” “Cũng không có.” Tiêu Sắt chậm rãi nói nốt nửa câu sau.

Diệp Nhược Y kinh ngạc: “Ngươi không thể nói hết cả câu trong một lần được à?”

“Buổi chiều ta hẹn một người khác tới phủ.” Tiêu Sắt đột nhiên nói. “Khách nào mà khiến ngươi phải hẹn tới đây?” Diệp Nhược Y nói.

“Ngươi cũng biết mà, là tiểu thập nhất.” Tiêu Sắt mỉm cười, giọng nói lộ vẻ ôn nhu hiếm có.

“Là Khanh công chúa à.” Diệp Nhược Y cười nói: “Ngươi tới Thiên Khải lâu vậy rồi mà không tới tìm cô ấy.”

Tiêu Sắt lắc đầu một cái: “Cô ấy dính người quá.”

“Ai đang nói xấu bổn công chúa đấy!” Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên sau lưng bọn họ. Tiêu Sắt xoay người, chỉ thấy một thiếu nữ mặc váy hoa đột nhiên nhào vào lòng hắn.

Tiêu Sắt xoa đầu vị tiểu công chúa trong lòng: “Sao thoắt ẩn thoắt hiện vậy?”

“Lục ca mới là thoắt ẩn thoắt hiện ấy, về Thiên Khải bao lâu rồi mà muội chẳng bắt được ca lần nào, còn phải chờ ca tới tìm mới gặp được.” Khanh

công chúa nhảy khỏi lòng Tiêu Sắt, gương mặt xinh xắn như khắc từ ngọc làm bộ trêu chọc: “Đúng là ca ca cáo già.”

Tiêu Sắt không biết làm sao: “Có ai nói ca ca như muội không?”

Khanh công chúa cả giận nói: “Có ca ca nào như ca không? Về lâu vậy rồi mới đến tìm muội muội?”

“Ta mang cho muội một món quà.” Tiêu Sắt lấy từ trong tay áo ra một vật, là một con sử tử nhỏ khắc bằng ngọc, trông rất sống động. “Cho muội.”

“Đây là quái vật gì?” Khanh công chúa nhận con sư tử nhỏ, tò mò quan sát. “Là sư tử, thánh thú của Nam Quyết.” Tiêu Sắt nói.

“Nói đi, có chuyỆn gì cần muội hỗ trợ?” Khanh công chúa bĩu môi. “Chẳng lẽ chỉ lúc nào cần giúp ta mới tới tìm muội à?” Tiêu Sắt bất đắc dĩ nói.

Khanh công chúa lườm hắn: “Đúng rồi còn gì. Còn nữa, Lục ca, muội đã trưởng thành, không còn là trẻ con nữa rồi. Muội là thập nhất công chúa của Bắc Ly, muội biết nhà mình lắm tiền. Con sư tử ngọc này, ngài tự giữ

lại đi!”