Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 424: Đại Minh Chu Tước




Lạc Thanh Dương còn chưa nói xong, Cửu Ca kiếm đã rời vỏ.

Đối mặt với mười hai thanh phi kiếm, kiếm pháp của Lạc Thanh Dương không đơn giản một chiêu một thức như lúc trước, kiếm pháp trở nên hỗn loạn phức tạp, nhất là bước chân hắn vừa rải rác nhưng vừa nhanh chóng, mang một cảm giác kỳ quái.

Ban đầu kiếm thế của hắn dâng trào mãnh liệt, tiếp đó lại trở nên mờ mịt phiêu hốt, tiếp đó lại thành mềm mại đa tình...

“Đây là... kiếm vũ?” Lôi Vô Kiệt nhìn ra chút môn đạo nhưng không dám chắc. “Đúng là kiếm vũ.” Lý Phàm Tùng gật đầu nói.

“Nhưng đây là kiếm vũ gì?” Lôi Vô Kiệt lại hỏi.

Lý Phàm Tùng suy nghĩ một hồi lâu rồi lắc đầu nói: “Chưa từng thấy.” Vậy là, ánh mắt tất cả mọi người đổ sang phía Tạ Tuyên.

Tạ Tuyên lắc đầu bất đắc dĩ: “Hóa ra bên dưới là hai vị thần tiên giao chiến, bên trên là một tiên sinh ta đây kể chuyỆn. Được rồi, ta biết nó. Kiếm vũ của Lạc Thanh Dương là mười một thức kiếm vũ tự nghĩ ra, đánh từ

đầu đến cuối cần hơn nửa canh giờ. Bộ kiếm vũ này tên đầy đủ là Cửu Ca, cùng tên với kiếm của hắn. Chín thức đầu tiên trong mười một thức kiếm vũ mang tên thần linh trong thần thoại thượng cổ, căn cứ theo tên thần linh mà đặc tính của kiếm vũ cũng bất đồng. Nó bao gồm Đông Hoàng Thái Nhất, Vân Trung Quân, Tương Quân, Tương Phu Nhân, Đại Tư MỆnh, Thiếu Tư MỆnh, Đông Quân, Hà Bá, Sơn Quỷ. Bây giờ hắn đang nhảy tới thức kiếm vũ Tương Quân. Hai thức cuối cùng là Quốc Thương mang khí thế bi thương, kiếm thế mênh mông, có thể xưng là tuyỆt thế; cùng với Lễ

Hồn tụ tập tất cả kiếm khí vào một kiếm.”

“Tiên sinh thật uyên bác.” Mộc Xuân Phong cảm thán.

Những người khác cũng chắp tay thở dài nói theo: “Tiên sinh thật uyên bác.”

Tạ Tuyên thở dài, thần sắc thoáng vẻ buồn rầu. Lúc này hắn vô cùng tán thưởng thiếu niên bên dưới, nhưng liệu thiếu niên này chịu được tới thức thứ mấy?

Phi kiếm của Vô Song vừa bị đánh về lại bay ra. Mười hai thanh phi kiếm tạo thành thế công chằng chịt dồn dập, nhưng lại bị kiếm vũ của Lạc Thanh Dương ung dung đánh lui. Mà Lạc Thanh Dương càng ngày càng cách hắn gần hơn.

“Đã nhảy tới thức thứ năm, Đại Tư MỆnh.” Tạ Tuyên thở dài. Lý Phàm Tùng nói: “Sao tiên sinh lại thở dài?”

“Vì từ thức này trở đi là kiếm giết người.” Tạ Tuyên chậm rãi nói, cánh tay từ từ đặt lên chuôi kiếm.

Trong đám người, Tô Mộ Vũ vừa giấu mình cũng đặt tay lên cán dù. Hắn mới quen Vô Song vài ngày nhưng vị sát thủ vô tình với nội tâm lạnh lùng

khốc liệt này với Vô Song lại có cảm giác tán thưởng lẫn nhau hết sức kỳ quái. Cho nên Tô Mộ Vũ không muốn Vô Song chết ở đây.

Nhưng Thập Bát kiếm trận của Chấp Tán Quỷ, liệu có mạnh hơn mười hai phi kiếm của Vô Song Kiếm Hạp hay không?

“Đại sư phụ, Vô Song còn chống đỡ được bao lâu?” Tiêu Sùng cũng nhìn ra lúc này Vô Song đang hoàn toàn rơi xuống hạ phong.

“Hắn rất mạnh, ít nhất cũng chống được tới Đông Quân.” Nhan Chiến Thiên trả lời.

“Người có cứu được hắn không?” Tiêu Sùng dứt khoát hỏi.

Nhan Chiến Thiên lắc đầu một cái: “Ta bị thương, không cứu được hắn. Trong số những người ở đây chỉ có Tạ Tuyên mới cứu được hắn.”

Tiêu Sùng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Sắt, cũng vừa đúng lúc Tiêu Sắt nhìn về phía hắn.

“Tạ tiên sinh.” Tiêu Sắt mở miệng hỏi. “Hiểu rồi.” Tạ Tuyên trầm giọng nói.

“Phi Kiếm thuật đúng là một môn kiếm thuật tuyỆt diệu, nhưng thân là kiếm khách, dùng máu nuôi kiếm, dẫu sao vẫn không phải chính đạo. Nếu trong tay không thật sự cầm kiếm, cuối cùng vẫn kém chút hỏa hầu.” Lạc Thanh Dương đã nhảy tới thức thứ sáu Thiếu Tư MỆnh, lạnh nhạt nói: “Có lẽ nếu ngươi mượn thanh Đoạn Thủy kiếm của sư phụ ngươi tới đây, sẽ

kiên trì được lâu hơn một chút.”

“Cầm kiếm trong tay, ta có mà.” Vô Song miễn cưỡng mỉm cười.

“Hả?” Lạc Thanh Dương khẽ cau mày.

“Đi!” Vô Song vung ống tay áo, mười hai thanh phi kiếm đâm nghiêng, cản Lạc Thanh Dương lại.

Kiếm vũ của Lạc Thanh Dương ngưng lại trong chớp mắt!

Nhưng ngay lúc này Vô Song giơ chân đá thanh kiếm thứ mười ba trong Vô Song Kiếm Hạp bay ra.

Đó là một thanh trường kiếm toàn thân đỏ rực, mũi kiếm trạm trổ hình một con phượng hỏa tắm lửa bay lên...

Đại Minh Chu Tước!

Lôi Vô Kiệt kinh hãi: “Sao thanh kiếm này giống Sát Phố kiếm của sư phụ Lôi Oanh vậy?”

“Đúng vậy, Sát Phố kiếm của Lôi Oanh vốn được rèn phỏng theo thanh kiếm này. Đây là Đại Minh Chu Tước đứng hạng hai trong kiếm phổ!” Tạ

Tuyên cao giọng nói.

Vô Song giơ tay phải nắm chặt lấy Đại Minh Chu Tước, sau đó giơ tay trái ra quỆt lên lưỡi kiếm một cái. Máu tươi lập tức chảy ròng ròng, nhuộm lên lưỡi kiếm.

“Sao hắn lại làm vậy?” Lý Phàm Tùng hỏi.

“Đại Minh Chu Tước và mười hai thanh phi kiếm đều do Quỷ Kiếm sư chế

tạo, phải dùng máu nuôi nấng. Hơn nữa kiếm có linh tính, nhưng khác với kiếm tâm của Kiếm Tâm trủng các ngươi, kiếm tâm của những thanh kiếm này đều là tà ác quỷ dị, lỆ khí giết chóc rất nặng! Cho nên Đại Minh Chu Tước còn có một cái tên!” Tạ Tuyên trầm giọng nói.

Tiêu Sắt của không nhịn được yhđi tới, nói tiếp: “Ma kiếm!”

Ánh mắt Xích Vương Tiêu Vũ sáng bừng lên: “Đây là danh kiếm đứng thứ

hai trong thiên hạ, Đại Minh Chu Tước ư? Đúng là kiếm tốt, giết tên Vô Song, ta muốn thanh kiếm này. Cướp nó đến đây cho ta!”

Tô Xương Hà lắc đầu thở dài nói: “Ta khuyên điện hạ không nên có ý đồ

với thanh kiếm này. Cho dù là ta cũng chẳng tùy tiện đến gần nó. Đây còn là... Ma kiếm đấy.”

Ngay khi nắm lấy Đại Minh Chu Tước, ánh mắt Vô Song lập tức đỏ rực như lửa. Hắn cảm thấy tinh thần của mình lập tức bị hút ra, như đang từ từ

bay vào hư vô mịt mờ.

Hộp kiếm có mười ba thanh, thanh dễ cầm lên nhất chính là Đại Minh Chu Tước. Vô Song vẫn luôn biết chuyỆn này, nhưng khi cầm Đại Minh Chu Tước

lên, liệu là người khống chế kiếm hay kiếm khống chế người, vậy phải xem tâm trí của người cầm kiếm.

“Đông Quân.” Lạc Thanh Dương xuất kiếm đánh rơi mười hai thanh phi kiếm xuống đất, chém về phía Vô Song.

Vô Song cười lạnh một tiếng, vung ống tay áo, mười hai thanh phi kiếm bay lên, kết hợp cùng thanh Đại Minh Chu Tước cuối cùng, đâm về phía Lạc Thanh Dương!

Lạc Thanh Dương khẽ thở dài một tiếng, rõ ràng lúc này Vô Song đã mạnh hơn vừa rồi, nhưng một kiếm khách bị kiếm khống chế, cho dù trong thời gian ngắn công lực tăng nhiều nhưng tới cuối cũng chẳng còn sức, không đáng e ngại.

“Kết thúc thôi.” Lạc Thanh Dương xuất ra một kiếm, một kiếm này rất đẹp, rất ấm áp, tựa như mặt trời lặn vào mùa đông, dòng suối trong trên hoang mạc, khói bếp lượn lờ trong ánh nắng chiều.

Đây là Đông Quân, vị thần mùa xuân tôn quý, ung dung, uy nghiêm, oai hùng.

Màu đỏ lửa trong mắt Vô Song lập tức biến mất, nụ cười lạnh lẽo bên khóe miệng lại hóa thành cái nhếch môi cười trong sáng thuần túy. Mười hai thanh phi kiếm gầm thét lướt qua bên cạnh Lạc Thanh Dương, thanh Đại Minh Chu Tước và Cửu Ca kiếm đánh thẳng vào nhau.

Hai người lướt qua đối phương, ống tay áo bên trái của Lạc Thanh Dương đã bị chém đứt một đoạn, rơi xuống dưới đất.

Mọi ngươi xung quanh đều kinh ngạc.

Không ngờ Vô Song chỉ thiếu một chút nữa thôi là làm thương tổn được tới vị Kiếm Tiên tuyỆt thế Lạc Thanh Dương.

Vô Song ngoắc tay một cái, mười hai thanh phi kiếm lơ lửng trước mặt hắn. Hắn giơ Đại Minh Chu Tước, vạch qua mười hai thanh phi kiếm, tạo ra âm thanh lanh lảnh.

“Vô Song ta, sao lại bị một thanh kiếm khống chế cơ chứ?”