Từ khi Bách Hiểu đường đưa ra Bách Binh bảng, liệt kê năm vị Kiếm Tiên trong thiên hạ cho đến bây giờ, chưa ai chứng kiến giao chiến giữa bọn họ.
Khi còn trẻ Lý Hàn Y và Triệu Ngọc Chân đã từng ước định một kiếm. Khi còn trẻ Tạ Tuyên đã từng thử một kiếm với Lý Hàn Y.
Khi còn trẻ Lạc Thanh Dương từng giao chiến với Nhan Chiến Thiên ba lần.
Nhưng khi đó bọn họ chỉ là những thiếu niên vừa bước chân vào giang hồ, chưa nổi danh thiên hạ, những trận chiến khi đó không được người đời hỏi tới, sau
này đều là truyền thuyết mà người ta nhắc lại trong các quán trà.
Mà hôm nay, hai vị Kiếm Tiên đứng trên đỉnh cao của giang hồ định tỷ thí ngay ngoài cửa cung của Thiên Khải thành?
Sao lại không khiến người ta say mê?
Tin tức nhanh chóng được những kiếm khách ẩn nấp xung quanh truyền ra. Những căn nhà vốn đầy những cấm quân náu mình, nhanh chóng có thêm nhiều khách xem. Mà cấm quân cũng hiểu ý, cho phép bọn họ vào.
Đương nhiên, bọn họ không cho phép cũng vô ích, bởi vì người tới là.... Hoàng đỆ cao quý, giám quốc Kim Y Lan NguyỆt Hầu.
Vĩnh An Vương Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, Diệp Nhược Y. Thanh Châu Mộc gia, Mộc Xuân Phong.
Người khách của Khâm Thiên giám, Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên và đỆ tử của hắn Lý Phàm Tùng.
Bạch Vương phủ Tiêu Sùng và thị đồng của hắn.
Xích Vương phủ Tiêu Vũ và người hầu Long Tà, người mặc áo đen thần bí. Đương nhiên đại gia trường Ám Hà Tô Xương Hà cũng đi theo.
Tổng quản chưởng hương Cẩn Tiên đã lâu không lộ diện, cũng không thích hợp lộ diện trong trường hợp hiện tại, nhưng hắn cũng xuất hiện. Có lẽ trong lòng hắn vẫn xem mình là một kiếm khách, tâm trí vẫn hướng về
quyết chiến giữa các Kiếm Tiên.
Còn có những người trong giang hồ ẩn nấp tại Thiên Khải thành, không thật sự lộ diện. Tây Quyết kiếm - La Giai, Kiếm Sát môn - Trần Trạch, Cửu Kiếm sơn trang - Lạc Thiên... Hầu như toàn bộ cao thủ ở Thiên Khải thành sau khi nhận được tin đều chạy tới chỉ trong thời gian một nén nhang.
Vô Song và Tô Mộ Vũ giấu mình giữa những người này, có vẻ chẳng hề bắt mắt. Vô Song cười một tiếng: “Có phải Thiên Khải thành mà chúng ta muốn biết hay không, chỉ cần hiểu những người ở đây là đủ.”
Tô Mộ Vũ gật đầu một cái: “Nói vậy cũng không sai.”
Vô Song ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện đám người Tiêu Sắt ngồi trên quán trà, hắn cười một tiếng: “Thấy người quen rồi.”
“Ta tưởng người quen của ngươi là Bạch Vương Tiêu Sùng?” Tô Mộ Vũ cũng thấy Tiêu Sắt.
“Đều là người quen cả.” Vô Song nhún vai một cái.
“Ngươi thấy kiếm của Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên rồi?” Tô Mộ Vũ
hỏi.
“Ngày đó bên ngoài Tuyết NguyỆt thành, vị Nộ Kiếm Tiên này một kiếm từ tây tới, xuất kiếm chém đôi thương của sư huynh ta. Có điều võ công của sư huynh ta cũng không ra gì, có chém đôi của rất bình thường. Nhưng ta vẫn nhớ khí thế khi đó. Thiên hạ này hiếm có địch thủ.” Vô Song nói.
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Nếu bàn về khí thế của kiếm, đúng là trong thiên hạ
này ta chưa từng thấy ai mạnh hơn Nhan Chiến Thiên. Nhưng là một thanh kiếm, chỉ có khí thế thôi vẫn chưa đủ.”
“Kiếm của ngươi thì chẳng có khí thế gì cả.” Vô Song nhìn cây dù nói.
Tô Mộ Vũ không phản bác nói: “Thứ của ta là thuật giết người, không tính là kiếm thuật.”
Trên quán trà.
Tâm kiếm của Lôi Vô Kiệt ngâm vang không ngừng. Tiêu Sắt không nhịn được gõ bàn một cái nói: “Lôi Vô Kiệt, ngươi có thể để nó yên tĩnh một chút không?”
Lôi Vô Kiệt cười khổ: “Có phải ta cố ý để nó làm thế đâu. Hai vị Kiếm Tiên giao chiến ở đó, thanh kiếm có kiếm tâm thuần khiết nhất này đang kích động mà.”
“Vậy bảo nó lúc nào tới phiên nó lên đánh hãng kích động.” Tiêu Sắt không nhịn được gõ một cái, thanh Tâm kiếm lập tức yên tĩnh lại.
“Ngươi nói xem, chúng ta chạy tới đây chỉ tốn thời gian một nén nhang, ngồi đây uống trà hết một nén nhang nữa, sao hai người bọn họ còn chưa đánh, đang đợi mọi người đến đủ à?” Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ nói.
“Ngươi cho là Kiếm Tiên giao chiến cũng như đám người các ngươi à?
Ngẩng đầu chém một kiếm, ta né một cái, bay lên xoay người tránh được rồi lại ra một kiếm, sau đó ngươi tránh, đánh lại một kiếm...” Tiêu Sắt đang nói thì bị Lôi Vô Kiệt ngắt lời: “Sau đó ta tung người nhảy lên giơ cao cự
kiếm. Khai mở một cánh cửa, chỉ thấy ngàn vạn Kiếm Tiên từ Thiên Môn rơi xuống, giơ kiếm lên trút thẳng xuống đầu!”
Diệp Nhược Y xì một tiếng: “Hai người các ngươi có thể phối hợp đi diễn bình thư đấy.”
“Ài, ai bảo Thiên Khải thành này quá nhàm chán kia chứ. Ngươi xem lúc trước khi ta xông xáo giang hồ, đầu tiên gặp được NguyỆt Cơ Minh Hầu trên Sát Thủ bảng, sau đó dính vào ân ân oán oán của thiếu chủ Ma giáo.
Tiếp đó lại đại chiến với Ám Hà, tới kết thúc trận chiến của Lôi môn và Đường môn. Sau đó ra biển thấy tiên nhân, đó là cao thủ Thần Du Huyền Cảnh chân chính, là đại nhân vật vung tay một cái là biển khơi dấy lên ngàn lớp sóng. Tới Thiên Khải thành thì sao? Ngày nào cũng gặp sát thủ
che mặt, không đánh được thì bỏ chạy, lần sau uống thêm thuốc rồi lại tới.
Không thì lại gặp quân đội mấy trăm người, mấy ngàn người hay mấy vạn người, toàn chơi trò nhiều người, có thấy chán không? Có chán không?”
Giọng điệu Lôi Vô Kiệt đầy oán giận. “Hiến lắm mới thấy hai vị Kiếm Tiên giao chiến ở đây, chúng ta kích động cũng phải thôi.”
“Là ngươi thôi, đừng tùy tiện thêm chữ ‘chúng’ vào.” Tiêu Sắt gõ bàn một cái.
Bàn bên cạnh bọn họ là Tạ Tuyên, Lý Phàm Tùng và Mộc Xuân Phong, nghe hai ngày cãi vã như vậy cũng không khỏi tức cười.
Lý Phàm Tùng cười một tiếng: “Lời này của Lôi huynh đỆ nói thẳng từ đáy lòng, đúng là rất sảng khoái.”
Mộc Xuân Phong ngáp một cái: “Ta không hứng thú mấy với kiếm, tới Thiên Khải bái được thần y, ta cảm thấy thoải mái lắm rồi. Có điều quyết chiến giữa Kiếm Tiên, đúng là thú vị. Chỉ có điều... sao vẫn chưa đánh?”
Đám người đã trò chuyỆn một hồi lâu nhưng hai Kiếm Tiên bên dưới vẫn đứng đối diện nhau.
Nhan Chiến Thiên đặt tay lên chuôi kiếm, hơi cúi người, như lúc nào cũng có thể bộc phát.
Ngón tay Lạc Thanh Dương đụng nhẹ lên chuôi kiếm, gương mặt vẫn giữ thần sắc lạnh nhạt.
“Nộ Kiếm thức chân chính của Nhan Chiến Thiên chỉ có ba thức. Nhất Nộ
Bạt Kiếm, Nhất Kiếm Nộ Trảm cùng với Nộ Kiếm Hồi.” Tạ Tuyên lạnh nhạt uống trà: “Tuy lúc gặp một số đối thủ không cần thiết hắn sẽ không tùy tiện dùng Nộ Kiêm thức, tiện tay vung mấy kiếm là giết chết đối phương. Nhưng đối phương là Lạc Thanh Dương, cho nên chắc chắn hắn chỉ dùng ba kiếm này. Nếu chỉ dùng được có ba kiếm, vậy đương nhiên phải dưỡng đủ khí thế mới được.”
“Dưỡng đủ khí thế?” Mộc Xuân Phong hỏi.
Lôi Vô Kiệt và Lý Phàm Tùng nghe vậy khẽ gật đầu, Lý Hàn Y và Triệu Ngọc Chân cũng từng dạy bọn họ đạo lý tương tự
“Mỗi kiếm khách xứng danh Kiếm Tiên đều có kiếm thế của mình. Từ danh hiệu mà Cơ Nhược Phong đặt cho bọn họ là hiểu đại khái. Kiếm thế
của ta là khí khái nho sinh, Lạc Thanh Dương là ý thê lương, còn Nhan Chiến Thiên là giận, Triệu Ngọc Chân là đạo, Tuyết NguyỆt Kiếm Tiên Lý Hàn Y là ý của sơn thủy tự nhiên, đều là kiếm ý độc nhất của riêng mỗi người. Kiếm thế càng mạnh, kiếm cũng càng mạnh.” Tạ Tuyên dứt lời, lông mày nhíu lại: “Tới rồi.”
Mọi người trên lầu chỉ cảm thấy một cơn cuồng phong đột nhiên quét qua, chén trà trên bàn cũng lắc lư một chút.
Sau đó chỉ thấy ánh bạc lóe lên.
Nhan Chiến Thiên đã rút Phá Quân kiếm. Nhất Nộ Bạt Kiếm!