Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 419: Hỏi kiếm Thiên Khải




Tấm biển Thiên Khải thành đã rơi xuống tổng cộng ba lần.

Lần đầu tiên là khi hoàng đế khai quốc của Bắc Ly, Tiêu Nghị phá cửa thành, kiếm khí quá hùng hồn, một kiếm đánh rơi tấm biển tên thành. Còn lần thứ hai là sáu mươi năm trước, Bạch Vũ Kiếm Tiên cứu đỆ tử của mình, cầm kiếm chém xuống, dùng hành động này cảnh cáo những người trong Thiên Khải thành. Lần thứ ba, là Cô Kiếm Tiên đột nhiên tới thành.

Vậy vì sao Cô Kiếm Tiên lại tới?

“Cô Kiếm Tiên - Lạc Thanh Dương, sư phụ là Tuyết U Tuyền, Tuyết U

Tuyền từng là Ảnh Mật hộ vỆ của hoàng tộc họ Tiêu, mười sáu năm trước đã tử thương trong tận chiến với Ma giáo. Bây giờ Tuyết U Tuyền còn hai đỆ tử trên cõi đời này.” Tiêu Sắt giơ ấm thuốc, rót thuốc cho Tư Không Thiên Lạc đang nằm trên giường: “ChuyỆn của Tuyết U Tuyền rất ít người biết, chỉ có hoàng tộc chúng ta mới hiểu.”

“Trừ Cô Kiếm Tiên - Lạc Thanh Dương, một người khác là ai?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“Chúng ta đã từng gặp, là mẹ đẻ của Tiêu Vũ, Tuyên Phi nương nương trong cung.” Tiêu Sắt buông bát thuốc trên bàn xuống: “Để nguội chút đã.”

Sau đó hắn đứng dậy tiếp tục nói: “Năm xưa Lạc Thanh Dương là đỆ tử

xuất sắc nhất của Tuyết U Tuyền, sau này còn làm Ảnh VỆ hầu cận bên cạnh tiên đế, đã cứu tiên đế rất nhiều lần. Tiên đế nhớ công đức của hắn, trước khi chết đã cho hắn một tòa thành. Lạc Thanh Dương chọn Mộ

Lương thành ở Tây Hoang, nghe nói là để luyỆn Thê Lương kiếm của hắn.” “Thê Lương kiếm?” Lôi Vô Kiệt khẽ cau mày.

“Đúng vậy, thê lương lạnh lẽo. Sinh không cha không mẹ, đồng môn đều chết hết, người mình thích đã gả hai lần nhưng đều không liên quan gì tới mình.

Ngươi nói xem người như vậy có thê lương hay không?” Tiêu Sắt hỏi ngược lại. “Vậy lần này hắn tới...” Lôi Vô Kiệt nói.

“Điện hạ.” Lão giải quyết đột nhiên đi vào. “Sao vậy?” Tiêu Sắt nhướn mày.

“Cô Kiếm Tiên mang theo tấm biển trước cửa thành đến bên ngoài cung.” Lão quản gia chậm rãi nói.

Mọi người trong phòng đều giật mình.

Tiêu Sắt hỏi: “Có nói gì không?”

“Đã nói bốn chữ, hỏi kiếm Thiên Khải.” Lão quản gia chậm rãi nói.

“Hỏi kiếm Thiên Khải?” Tiêu Sùng gõ nhẹ lên thanh kiếm bên hông. “Cô Kiếm Tiên đột nhiên chạy tới hoàng thành mà chỉ nó có bốn chữ?”

“Bốn chữ này là đủ rồi.” Cô Kiếm Tiên vào thành, ngay cả Nhan Chiến Thiên cũng khó kìm nổi cơn kích động trong lòng. Hắn cười lạnh nói: “Lão thất phu này trốn trong thành không chịu ra, chỉ chờ ngày đỆ nhất thiên hạ.

Bây giờ cuối cùng đã được như ý nguyỆn, chẳng lẽ không ra ngoài diễu võ giương oai.”

“Lạc Thanh Dương là người mạnh nhất trong số các Kiếm Tiên ư?” Tiêu Sùng hỏi.

“Trong số Ngũ Đại Kiếm Tiên ngày trước, Đạo Kiếm Tiên thiên tư trác tuyỆt, đạo kiếm song tu. Chỉ riêng lần giao chiến với Ám Hà, hắn một mình một kiếm đánh lui cả Tô Xương Hà, Tô Mộ Vũ, Tạ Thất Đao, lại giết chết Đường môn tam lão. Thực lực như vậy, Lý Hàn Y không làm được, ta không làm được, Tạ Tuyên không làm được. Lạc Thanh Dương mà ta từng gặp cũng không làm được. Nếu tính theo lúc đó, Triệu Ngọc Chân hẳn là mạnh nhất. Nhưng bây giờ Lạc Thanh Dương đã ra khỏi thành, hắn từng nói không luyỆn kiếm thành công thì không ra khỏi thành, chắc chỉ mạnh hơn Triệu Ngọc Chân ngày trước chứ không yếu hơn.”

“Nhưng hắn đi tới ngoài cung, lại xuất kiếm chém đôi tấm biển Thiên Khải thành, ta thật sự không nghĩ ra mục đích thật sự của hắn, cảm thấy hắn hình như đang...” Tiêu Sùng suy nghĩ một chút: “Đòi người?”

“Chiêu kiếm này là lời khiêu khích đối với tất cả kiếm khách trong Thiên Khải thành, cũng là lời khiêu khích đối với hoàng tộc họ Tiêu. Hỏi kiếm Thiên Khải. Ngay cả cả loại lười biếng như ta cũng không nhịn được muốn tới hỏi một câu.” Tạ Tuyên nằm trên sân thượng của Khâm Thiên giám, một tay cầm sách, một tay gõ kiếm.

“Thiên Hạ Ngũ Đại Kiếm Tiên, hôm nay có ba vị ở Thiên Khải thành. Sư phụ, người có định tới gặp Cô Kiếm Tiên không?” Lý Phàm Tùng hỏi. “Ngươi muốn ta đi?” Tạ Tuyên hỏi ngược lại.

“Tỷ thí giữa hai Kiếm Tiên, đương nhiên là muốn xem rồi.” Lý Phàm Tùng gãi đầu một cái.

Tạ Tuyên cười một tiếng, lắc đầu nói: “Ta không đánh nổi tên Lạc Thanh Dương đó. Năm xưa kiếm của tên đó đã rất lợi hại rồi, bây giờ chắc chỉ

cách Thần Du Huyền Cảnh có nửa bước thôi, lúc nào cũng có thể phá cảnh.

Chắc Nhan Chiến Thiên sẽ đi, yên tâm, chắc chắn ngươi sẽ được xem tỷ thí giữa Kiếm Tiên.”

Trong hoàng cung.

Lê Trường Thanh gấp tới mức đi vòng quanh tẩm cung. Bên trong, từ sau lần triệu kiến các hoàng tử Minh Đức Đế đã mê man bất tỉnh, hắn cũng không dám vào thông báo chuyỆn vừa xảy ra, mặt mày ủ dột ở đó, không biết nên làm thế nào. Một lúc lâu sau, Lan NguyỆt Hầu mà hắn muốn tìm mới chạy tới. Lê Trường Thanh trực tiếp hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Ngươi là thống lĩnh cấm quân, ngươi nói xem nếu tháo tấm biển tên Thiên Khải thành xuống thì phải làm gì?”

Lê Trường Thanh vội vàng la lên: “Đương nhiên là chém đầu, một đao giết chết!”

“Vậy ngươi còn do dự cái gì?” Lan NguyỆt Hầu hỏi ngược lại.

“Xì.” Lê Trường Thanh bất chấp lễ nghi, nhổ thẳng một ngụm đờm xuống đất: “Ngươi chưa từng thấy Lạc Thanh Dương? Ngươi có biết Lạc Thanh Dương không? Ta quen biết hắn đã mười năm rồi, hắn là người thế nào?

Không, hắn không phải người, hắn là tên quái vật! Ta đã lỆnh cho cấm quân và Hổ Bí lang vây vài chục vòng quanh hắn, chặt như nêm cối rồi.

Nhưng có lợi ích gì? Hắn mà muốn đi, ta ngăn được à? Hắn mà muốn vào cửa cung, ta ngăn được chắc?”

“Nếu một người một kiếm là giết chết được quân vương của Bắc Ly, như vậy thiên hạ này đã rồi loạn từ lâu rồi.” Lan NguyỆt Hầu nói.

“Xì, trước kia không giết được là vì có Tuyết U Tuyền, tiên đế bị hành thích nhiều lần như vậy đều có người cản lại. Ai ngăn cản? Lạc Thanh Dương ngăn cản! Nhưng bây giờ là Lạc Thanh Dương tới giết hoàng đế, ai đến ngăn?” Lê Trường Thanh vội vàng la lên.

“Lê thống lĩnh nói vậy là coi thường lão đạo ư?” Một giọng nói bông đùa đột nhiên vang lên.

Lê Trường Thanh vội vàng khom người hành lễ: “Quốc sư, ngài tới rồi. Ngài tới ta cũng an tâm.”

“Đúng là chẳng có tiền đồ, một tên Lạc Thanh Dương thôi đã khiến ngươi gấp đến vậy rồi.” Lan NguyỆt Hầu cười nói.

“Năm xưa Lạc Thanh Dương đã mạnh đến đáng sợ, bây giờ hắn còn đứng đầu trên Quan TuyỆt bảng nữa. Ta sợ hắn chẳng lẽ không bình thường?”

Lê Trường Thanh lau mồ hôi.

“Yên tâm đi, nếu Lạc Thanh Dương thật sự tới để giết người, vậy cần gì chém biển tên thành, cần gì đứng ngoài nói hỏi kiếm Thiên Khải? Cho dù lui một vạn bước, hắn thật sự tới để giết hoàng huynh, nhưng thế thì đã sao? Hoàng tộc họ Tiêu hôm nay không có Tuyết U Tuyền nhưng trong Thiên Khải thành hiện giờ đang có hai vị Kiếm Tiên, một vị đại gia trường Ám Hà, vô số thiếu niên anh hùng, còn cả đại tổng quản nửa bước Thần Du. Ngươi nghĩ bọn họ sẽ coi Lạc Thanh Dương như người mình chắc?”

“Hỏi kiếm Thiên Khải, hàm nghĩa trong lời này thật không đơn giản. Lần này Lạc Thanh Dương tới, một mục đích trong đó chính là để hỏi kiếm.

Hắn là người đứng đầu Quan TuyỆt bảng, nhưng chưa từng đánh, ai biết có phải người đứng đầu thật không? Người trong giang hồ muốn biết, kiếm khách trong thiên hạ cũng muốn biết, chính hắn cũng muốn biết. Hắn làm vậy là đưa chiến thư, đưa cho kiếm khách trong thiên hạ. Hắn đứng ngoài cửa là muốn chờ khiêu chiến, chờ bọn họ tới khiêu chiến hắn.”

“Vậy những mục đích khác thì sao?” Lê Trường Thanh ngây ra hỏi.

Quốc sư Tề Thiên Trần và Lan NguyỆt Hầu nhìn nhau, cùng mỉm cười, không trả lời.