Hồng Lư tự.
Một người khách đang ngồi trong sảnh chính.
Một vị khách không được hoan nghênh nhất tại Thiên Khải thành.
Hắn mặc quan phục đỏ như máu. Trong Thiên Khải thành có lời đồn ly kỳ
nói quan phục của hắn được nhuộm bằng máu. Lời đồn này là do hắn trông coi ngục giam kinh khủng nhất thế gian - Thiên Ngục.
Đại Lý tự khanh - Trầm Hi Đoạt
“Trầm đại nhân đột nhiên đến chơi, chẳng hay có chuyỆn gì?” Cẩn Tiên công công rót một chén trà cho hắn.
Trầm Hi Đoạt nhận chén trà, nhấp một ngụm, không trả lời câu hỏi của Cẩn Tiên mà nói: “Toàn bộ Thiên Khải thành, không đâu có trà ngon hơn chỗ Cẩn
Tiên công công.”
“Trầm đại nhân tới đây không phải là để uống trà đấy chứ.” Cẩn Tiên công công nói đầy ẩn ý.
“Đâu đâu trong Thiên Khải thành cũng chẳng hoan nghênh ta, nói ta là ác quỷ tới từ Địa Ngục, Cẩn Tiên công công cũng e ngại ta ư?” Trầm Hi Đoạt mỉm cười: “Ta cứ nghĩ Cẩn Tiên công công sẽ không như những kẻ thô tục kia chứ?”
“Trầm đại nhân quản lý Thiên Ngục, bao nhiêu vương tôn quý tộc đã chết ở đó. Bất luận lúc trước vinh hoa phú quý nhường nào, đã vào Thiên Ngục là không ai còn đường ra. Mọi người trong Thiên Khải thành có sợ ngươi cũng là lẽ thường tình, ta cũng không ngoại lỆ.” Cẩn Tiên công công cũng nhấp một ngụm trà, thần sắc dửng dưng.
“Ta đến tìm công công đúng là có chuyỆn.” Trầm Hi Đoạt đặt chén trà xuống. “Nói đi.” Cẩn Tiên công công cầm bình trà lên, lại rót một chén.
“Công công có biết tung tích của tên phản tặc Cẩn Ngôn không?” Trầm Hi Đoạt hỏi.
“Không biết.” Cẩn Tiên công công lại rót một chén trà cho mình, không nhanh không chậm.
“Ngươi là người thân thiết với hắn nhất trong số những người ở Thiên Khải thành này, hơn nữa mấy ngày trước có người của ta báo cáo, vài ngày trước có kẻ lén lút vào Hồng Lư tự.” Trầm Hi Đoạt cười một tiếng.
“Đúng là có kẻ lén lút vào Hồng Lư tự, hắn tới cũng là để tìm sư đỆ của ta, bị ta đuổi đi. Chỗ ta không có Cẩn Ngôn, nếu bàn về thân thiết, chẳng phải trong hoàng cung còn đại tổng quản à? Sao ngươi không tới tra xét?” Cẩn Tiên công công cũng mỉm cười đáp.
Trầm Hi Đoạt nhìn Cẩn Tiên một cái, tiếp đó đứng dậy, phủi ống tay áo, hắng giọng một cái nói: “Đã như vậy, đành đắc tội với công công.”
“Đắc tội?” Cẩn Tiên công công cười lạnh.
“Lục soát!” Trầm Hi Đoạt đột nhiên ném chén trà xuống đất.
Vài chục người đồng thời lao vào Hồng Lư tự, ai nấy mặc quan phục, tay cầm trường đao.
“To gan!” Linh Quân hầu bên cạnh rút trường kiếm bên hông ra: “Hồng Lư tự là trọng địa, các ngươi nói xông vào là xông vào được à?”
Trầm Hi Đoạt quay người, giơ một tấm thư lỆnh ra trước mặt Linh Quân:
“Thủ dụ của hoàng thượng toàn bộ Thiên Khải thành này, trừ tẩm cung của bỆ hạ, đâu mà ta chẳng tra được!”
Xích Vương phủ.
“Trầm Hi Đoạt tới Hồng Lư tự?” Tiêu Vũ âm u xoay chén rượu trong tay, nhìn vị khách vừa tới thư phòng - đại tổng quản Cẩn Tuyên.
“Đúng vậy, ngay sáng sớm nay, bây giờ còn chưa ra.” Cẩn Tuyên nói: “Trầm Hi Đoạt tới Hồng Lư tự vào lúc này, chắc chắn chỉ vì một chuyỆn.”
“Ngươi nói xem, liệu Trầm Hi Đoạt có thể trở thành... người của Tiêu Sắt không? Mấy năm nay ta cũng tốn không ít tâm tư lên người Trầm Hi Đoạt, nhưng hắn chưa hề lay động.” Tiêu Vũ nói.
“Nếu trong Thiên Khải thành còn một người không bị thu mua, như vậy chỉ có thể là Trầm Hi Đoạt. Hắn là Đại Lý tự khanh, chuyên xử lý trọng án trong quan trường. Nếu hắn cũng nhận hối lộ, như vậy quốc gia cũng chẳng yên ổn được nữa. Cho dù sau này ngươi lên làm hoàng đế cũng sẽ
không tin tưởng một Đại Lý tự khanh như vậy, hắn cũng chẳng giữ nổi chức quan.” Cẩn Tuyên đứng dậy.
“Tên Cẩn Ngôn kia có ở Hồng Lư tự thật không?” Tiêu Vũ hỏi.
“Nơi hắn có thể tới nhất chính là Hồng Lư tự. Cẩn Tiên không như mấy người chúng ta, hắn càng giống một người giang hồ trọng tình trọng nghĩa.
Nếu trong Thiên Khải thành còn ai chịu giúp Cẩn Ngôn, vậy chỉ có thể là
Cẩn Tiên.” Cẩn Tuyên đi ra ngoài cửa. “Nhưng nếu Cẩn Tiên giấu Cẩn Ngôn đi, chắc Trầm Hi Đoạt sẽ không tìm ra.”
“Nhưng chúng ta nhất định phải tìm ra hắn.” Tiêu Vũ cau mày: “Danh sách trong tay hắn rất quan trọng, có nó là có thể áp chế phân nửa Thiên Khải thành.”
“Ta biết, ta sẽ đi giải quyết chuyỆn này.” Cẩn Tuyên ra khỏi sảnh chính, đi lướt qua bên cạnh Tô Xương Hà. “Đại gia trường.” Cẩn Tuyên hơi cúi đầu.
“Đại tổng quản.” Tô Xương Hà cũng lễ phép đáp lại.
Hai bên nhìn nhau một cái, bọn họ là hai người ủng hộ quan trọng nhất sau lưng Tiêu Vũ, nhưng bọn họ rất ít khi gặp nhau. Còn khi gặp nhau, bọn họ đều có một cảm giác kỳ quái.
Bọn họ là hai người tuyỆt đối không thể sống chung.
Triều đình thuộc về ngươi, giang hồ do ta định đoạt. Đây là nhận thức chung mà Tô Xương Hà và Cẩn Tuyên đã đạt thành từ lần đầu tiên gặp mặt.
“Gân đây hình như Ám Hà tổn thất hơi nặng.” Cẩn Tuyên dừng bước, nói đầy ẩn ý.
“Đúng, ta đã mất rất nhiều thuộc hạ, có lẽ sẽ còn mất nhiều hơn.” Tô Xương Hà đáp.
“Không, ta nói là Tô Mộ Vũ và Mộ Vũ Mặc. Hình như đã lâu rồi hai vị gia chủ không xuất hiện.” Cẩn Tuyên dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Ta rất tán
thưởng Tô Mộ Vũ gia chủ.”
“Sẽ nhanh thôi, Ám Hà sẽ không còn ba nhà, chỉ còn lại một đại gia trường.” Tô Xương Hà không tiếp tục nói chuyỆn với Cẩn Tuyên mà đi thẳng vào sâu trong phòng.
Vĩnh An Vương phủ.
“Trầm Hi Đoạt đến Hồng Lư tự?” Diệp Nhược Y nghe quản gia báo tin xong, kinh ngạc một hồi: “Hắn thật to gan. Cẩn Tiên ở Hồng Lư tự nổi tiếng không dễ nói chuyỆn.”
“Trầm Hi Đoạt có thủ dụ của phụ hoàng, trong Thiên Khải thành này không ai chống nổi hắn. Cũng không ai không muốn vào Thiên Ngục,đương nhiên không dám đắc tội với Trầm Hi Đoạt.” Tiêu Sắt hỏi quản gia: “Hôm nay Bách Hiểu đường có đưa tin tới không?”
“Có tin tức đưa tới.” Quản gia đáp. “Đưa thư cho ta.” Tiêu Sắt nói.
Quản gia lắc đầu: “Không có thư.”
“Chỉ chuyển lời thôi à?” Diệp Nhược Y nói. “Không.” Quản gia vẫn lắc đầu: “Chỉ có một chữ.” ‘‘Chữ gì?’‘ Tiêu Sắt hỏi.
“Chờ.’‘ Quản gia gãi đầu một cái.
“Tính cách của Cơ Tuyết hỆt như sư phụ, thích ra vẻ huyền bí.” Tiêu Sắt lắc đầu một cái: “Mấy ngày nay tình hình bên ngoài ra sao?”
“Số người theo dõi còn nhiều hơn trước đó, con đường trước cửa vương phủ chúng ta đều bị trinh thám bao vây rồi.” Quản gia không biết làm thế
nào: “Chúng ta ra ngoài đặt mua vài thứ, thấy ánh mắt những người đối diện đã biết không phải hạng tốt lành gì. Giá cả thì toàn đặt bừa, có lúc một đồng tiền là mua được một cân thịt, có lúc nửa lượng bạc chỉ được hai củ
cải trắng. Mụ Lý trong nhà bếp đã mắng khắp đường rồi. Ngài nói xem sao đám trinh thám đó không thể làm thật một chút, trước kia đâu có thế.”
Diệp Nhược Y thở dài: “Trước kia chỉ có hai nhà Bạch Vương và Xích Vương nhìn chằm chằm vào chúng ta. Bây giờ chắc cả nửa cái Thiên Khải thành này đều đang nhìn chúng ta. Kẻ địch của chúng ta đã nhiều hơn trước rồi.”
“Có lẽ không chỉ nhà chúng ta thấy hứng thú với bức thư tay đó, có lẽ bây giờ bên phía Xích Vương cũng có rất nhiều người ẩn nấp. Bây giờ kẻ địch của chúng ta cũng là kẻ địch của bọn họ.” Tiêu Sắt hạ giọng nói.