Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 405: Đằng sau sử sách




Kẻ vô lại rất đáng hận, bởi vì hắn không làm theo quy tắc của ngươi. Hắn tự có nguyên tắc xử sự của mình, vĩnh viễn chỉ tuân theo bản thân, không có đường thương lượng, không cách nào kéo lại. Cho nên khi một người trở nên vô lại, biện pháp duy nhất là... còn vô lại hơn hắn.

“Ngươi không nói với ta, ta cũng không cho ngươi đi lên.” Người áo đen đứng bên, cản đường Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt cầm Vô Cực côn: “Vậy thì đánh đi.”

Người áo đen vung ống tay áo: “Nếu ngươi muốn đánh, vậy ta sẽ kéo ngươi vào trong chiến trường kia, không cho ngươi về nữa.”

Tiêu Sắt khẽ lắc đầu một cái: “Tuy ta không tu luyỆn những kỳ môn dị thuật nhưng sư phụ ta Cơ Nhược Phong dẫu sao cũng là người có kiến thức

uyên bác nhất thiên hạ này. Ít nhất ta đã từng nghe nói. Vừa rồi ngươi kéo ta vào

trong chiến trường chắc chắn đã hao phí rất nhiều lực lượng tinh thần. Ngươi không thể sử dụng nhiều được.”

“Rất thông minh.” Người áo đen cười lạnh, tiếng đó bóng người lóe lên, biến mất tại chỗ.

Còn lúc này, trong tầng hai, rốt cuộc Lôi Mộng Thần đứng dậy vỗ vai Lôi Vô Kiệt: “Bao nhiêu lời mà nhiều năm rồi không nói, hôm nay đã nói hết rồi. Con đi đi.”

“Thúc thúc, yên tâm đi. Con sẽ không để Lôi gia chúng ta mất mặt, sau này con sẽ trở thành Kiếm Tiên.” Lôi Vô Kiệt nhún vai một cái: “Vốn con nghĩ

lên lầu này sẽ nắm chắc tám chín phần mười, xem ra vẫn kém một chút.”

“Không vội. Cho dù cha con và sư phụ con năm xưa cũng chẳng sánh nổi con bây giờ.” Lôi Mộng Thần mỉm cười hiếm thấy, sau đó xoay người:

“Chắc sẽ không gặp lại. Trân trọng con đường phía trước, đừng quay đầu lại.” “Xin nghe lời thúc thúc.” Lôi Vô Kiệt cúi đầu nói.

Lôi Mộng Thần biến mất tại đó, căn phòng lại trở về hình dáng ban đầu.

Lôi Vô Kiệt nhìn bức tranh vị tổ sư như cười như không, cảm thấy khóe miệng của tổ sư dường như cong lên một chút. Sau đó sàn nhà lập tức vỡ

mất một khối, hắn rơi thẳng xuống.

Còn bên kia, Thanh Tiêu kiếm của Lý Phàm Tùng rốt cuộc cũng rời tay, bị Túy Ca kiếm trong tay Triệu Ngọc Chân hất lên, cắm vào xà ngang.

Lý Phàm Tùng đã đổ mồ hôi đầy đầu, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Kiếm thuật của sư phụ thông thần, con không phải đối thủ.”

“Đã nói rồi mà, ta do trong lòng con hóa thành. Con nghĩ ta mạnh đến đâu, ta sẽ mạnh đến đó! Con không thua do ta, là thua do chính con!” Triệu Ngọc Chân nhảy lên rút Thanh Tiêu kiếm trên xà nhà xuống, sau đó đưa trả cả hai thanh cho Lý Phàm Tùng.

Lý Phàm Tùng mỉm cười nhận lại hai thanh kiếm: “Thua thì thua, có gì đâu.” “Con đúng là phóng khoáng.” Triệu Ngọc Chân thở dài.

“Được gặp lại sư phụ lần nữa, được thử kiếm với sư phụ một lần, không thiệt, không thiệt. Không lên tầng trên cũng được, một bước lên trời dẫu sao cũng chẳng bằng từng kiếm từng kiếm đánh ra. Con tên là Phàm Tùng, nên không muốn làm chuyỆn một bước lên trời.” Lý Phàm Tùng chắp tay cúi đầu nói: “Sư phụ, đỆ tử sẽ không phụ kỳ vọng của người.”

“Ta không kỳ vọng gì, con cứ sống vui vẻ là được.” Triệu Ngọc Chân mỉm cười, xoay người, biến mất tại đó.

Khi Lý Phàm Tùng ngẩng đầu lên, trước mặt hắn đã không còn Triệu Ngọc Chân, chỉ còn lại bức tranh tổ sư gia như cười như không. Hắn đang định mở miệng nói lại cảm thấy dưới chân trống rỗng, đã rơi thẳng xuống.

Trong Thiên Hạ ĐỆ Nhất các này rất kỳ quái, cũng rơi xuống nhưng Tiêu Sắt hạ xuống cửa tầng ba, còn Lôi Vô Kiệt lại rơi xuống chỗ cũ.

“Ai u, Lý huynh cũng không qua được à.” Lôi Vô Kiệt nhìn Lý Phàm Tùng rơi từ trên xuống, mỉm cười trêu ghẹo.

Lý Phàm Tùng gãi đầu một cái: “Lôi huynh cũng ở đây à? Tiêu Sắt huynh đỆ đâu?”

“Hắn á, không biết hắn gặp ai nữa. Dù sao ta cảm thấy hắn là người ngay bản thân cũng giết, muốn leo tiếp chắc không khó.” Lôi Vô Kiệt nhíu mày.

“Vậy ở đây chờ hắn xuống nhé.” Lý Phàm Tùng nói.

Tiêu Sắt và người áo đen chớp mắt đã giao chiến ba chiêu. Từng chiêu của Tiêu Sắt đều nhắm chỗ hiểm, không lưu lại đường sống. Người áo đen lại có thân pháp rất nhanh, đa phần là né tránh chứ không tấn công.

“Được, ta hỏi ngươi. Ngươi nói mình chiến đấu vì mình, thế nào mới thật là chiến đấu vì mình?” Người áo đen nghiêm nghị quát.

“Bảo vỆ mình, bảo vỆ người mình yêu, người thân, bằng hữu, không để kẻ

khác hãm hại. Đây chính là chiến đấu vì mình. Thiên hạ rộng lớn, không ai thật sự chiến đấu vì thiên hạ, bởi vì khi ngươi chiến đấu vì thiên hạ, luôn có người chết đi. Những người đó không phải kẻ địch của ngươi, thậm chí không quen biết với ngươi nhưng lại chết đi vì ngươi. Bọn họ không làm điều ác, cũng không căm ghét ngươi nhưng lại không thể không chết.

Cũng như Thiên Vũ Đế Tiêu Nghị nhất thống thiên hạ, chắc chắn có vô số

người vô tội mất mạng. Bất luận sau này công lao lớn đến mức nào cũng không thể phủ nhận chuyỆn này. Cho nên trên thế gian này vốn không có chiến đấu vì thiên hạ thật sự!” Tiêu Sắt vung côn đập xuống.

Người áo đen giơ tay tiếp đòn, hắn bỗng cười lớn: “Nói hay lắm! Đúng! Ngươi nói rất đúng!”

Tiêu Sắt thu trường côn về, chỉ cảm thấy đau đầu với người giữ các điên điên khùng khùng này.

Người áo đen thu ống tay áo: “Sách sử là do ta viết. Tiêu Nghị bỆ hạ vươn lên từ nhỏ yếu, muốn cứu vớt muôn dân khỏi cảnh khổ đau cũng là do ta

viết. Thực ra lúc đáy tuy Tiêu Nghị là tổng binh, nhưng hắn tự tiện điều binh điều lính đi ngăn cản lũ giặc cướp đã là vượt quyền. Đám quan viên đào tẩu nghe nói loạn giặc cướp đã được dẹp nên trở lại. Bọn chúng định gán tội cho Tiêu Nghị, cho nên Tiêu Nghị mới giết chết bọn chúng. Lúc đó ta là bằng hữu tốt nhất của Tiêu Nghị, ta đưa mười ba thanh kiếm cho hắn.

Đó là vật báu của nhà ta. Giết mỆnh quan triều đình là tội chết, cho nên chúng ta chỉ có thể tạo phản. Sách sử viết Tiêu Nghị nhìn thấy loạn trong thiên hạ, thực ra là ta viết bừa. Trước khi giặc cướp tới Tiêu Nghị sống rất vui vẻ, ngày ngày nhậu nhẹt, cảm thấy thiên hạ đẹp đến không thể đẹp hơn. Sau đó khi chúng ta bắt đầu bước lên con đường chinh phạt mới phát hiện dân chúng trong thiên hạ đã sớm lầm than.”

“Vậy trận chiến cuối cùng ở Thiên Khải thì sao?” Tiêu Sắt hỏi.

“Khi đó Tiêu Nghị đã mắc bỆnh nan y, ta xem bỆnh, hắn không sống được qua tháng sau. Cuối cùng Tiêu Nghị lên ngôi được một năm rồi chết, đây đã là nhờ ta dùng hết những dược liệu quý hiếm trong thiên hạ. Lúc đó thiên hạ còn chưa định nhưng hắn lại sắp chết. Hắn sợ Đại Tần đế quốc liên hợp với những quốc gia đã bị tiêu diệt khác. Tuy hắn sắp chết nhưng chúng ta vẫn còn sống, hắn muốn cứu huynh đỆ của hắn nên cường công Thiên Khải thành. Sách sử thật ra là một cô gái nơi khuê phòng, mặc trang phục và trang điểm theo ý chúng ta phơi bày trước mặt thế nhân. Nhưng lịch sử chân thực, cuối cùng sẽ biến mất.” Người áo đen tháo mũ xuống, gương mặt bên dưới vẫn rất trẻ trung, chính là Tạ Chi Tắc mà Tiêu Sắt thấy trên chiến trường, nhưng mái tóc đã trắng như tuyết.

Tiêu Sắt cau mày: “Ngươi có thật là Tạ Chi Tắc?”

Tạ Chi Tắc lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta nói rồi, ta từng là Tạ Chi Tắc.”