Một ngọn núi nhỏ.
Một gian nhà cỏ cũ nát.
Một thiếu nữ không nói được cõng một thiếu niên không nhìn được chậm rãi lên núi, tới gian nhà cỏ.
Một thầy thuốc râu dài, hai bên tóc mai đã bạc trắng đứng đó, nhìn thiếu nữ mồ hôi đầy đầu, cười nói: “Đã bao lâu rồi ngươi chưa gặp môn nhân của ngươi.”
“Năm năm hay sáu năm ấy, quên mất rồi.” Người trung niên tóc trắng ngồi bên cạnh ho khan một tiếng: “Bây giờ bộ dáng ta như vậy, chắc bọn họ cũng chẳng nhận ra nổi.”
Rốt cuộc thiếu nữ cũng cõng được thiếu niên mù lòa tới trước gian nhà cỏ.
Cô nhìn người trung niên tóc trắng, nước mắt trào mi, nhẹ nhàng đặt thiếu niên lên mặt đất rồi quỳ sụp xuống.
Tân Bách Thảo vội vàng đi tới nói: “Làm gì vậy làm gì vậy. Ngươi đi từ xa tới, mau dậy đi, mau dậy đi.”
“Con bé không nghe được.” Cơ Nhược Phong ho khan một tiếng, đứng lên đi tới đỡ Long Nhĩ dậy, xoa đầu cô rồi thở dài nói: “Đừng khóc, đừng khóc, sao vẫn là cô nhóc thích khóc năm xưa thế.”
Tân Bách Thảo lắc đầu một cái: “Bây giờ ngươi trông như tên ma đầu tóc trắng, nhìn có chỗ nào giống người cha.”
“Ai lại không muốn làm một người cha đơn giản kia chứ?” Cơ Nhược Phong buông Long Nhĩ ra, đi tới bên cạnh Trúc, đưa tay bắt mạch cho Trúc, chân mày nhíu lại: “Bị thương nặng như vậy cơ à, chẳng trách Tư
Không Trường Phong cũng không có cách gì.”
“Tên đồ đỆ của ta chỉ là tên gà mờ, vào môn phái học có ba tháng đã bỏ đi.
Với thiên phú của hắn vốn có thể làm thiên hạ đỆ nhất thần y, nhưng hắn lại chỉ thích lưu lạc giang hồ. Y thuật của hắn dọa người ngoài nghề thì được, chứ còn chẳng bằng tên đọc sách kia.” Tân Bách Thảo đi tới bên cạnh Trúc, giơ tay bắt
mạch cho hắn. “Nhưng bị thương nặng như vậy mà vẫn sống được đến giờ, tên đỆ tử này của ta cũng không thẹn là từ Dược Vương cốc đi ra.”
Cơ Nhược Phong vẫn cau mày: “Nói vào điểm chính đi.” “Chữa được.” Tân Bách Thảo gật đầu.
Cơ Nhược Phong đứng dậy: “Mang vào thôi.”
Tân Bách Thảo cũng thu tay lại, gật đầu một cái: “Mang vào thôi.”
Nhưng một hồi lâu sau vẫn không ai động thủ, Tân Bách Thảo kinh ngạc nhìn Cơ Nhược Phong.
Cơ Nhược Phong cũng nhìn hắn: “Nơi này chỉ có một cô bé đi từ rất xa đến, đang mỆt tới không đứng dậy nổi với một phế nhân trói gà không chặt. Tân thần y, tự động thủ đi.”
Tân Bách Thảo thở dài não nề, cúi người nhấc Trúc lên. Có nằm mơ hắn cũng không ngờ thân là thiên hạ đỆ nhất thần y nhưng lại phải tự tay vác bỆnh nhân vào trong phòng. Cứ thế này thì việc gì phải vân du khắp thiên hạ, biết thế chẳng thà ngồi yên trong Dược Vương cốc chờ những người ngoài trả cả vạn lượng bạc cướp một tấm lỆnh bài vào Dược Vương cốc.
Cơ Nhược Phong thấy hai người vào nhà, nhìn về phía xa, im lặng không nói gì, mãi tới khi một con diều hâu hạ xuống bả vai hắn. Cơ Nhược Phong giơ tay tháo ống đưa tin trên chân diều hâu, lấy thư ra, đọc một hồi lâu rồi cất vào tay áo. Hắn vỗ chân con chim, ý bảo nó bay đi. Nhưng con chim kia như hiểu tiếng người, đứng yên tại chỗ kêu to vài tiếng, không muốn đi.
“Đi đi.” Cơ Nhược Phong giơ tay vẫy vẫy, cuối cùng cũng đuổi được nó đi.
Hắn nhìn bóng lưng diều hâu càng bay càng xa, khẽ thở dài: “Ta cũng nên đi thôi.”
Hai canh giờ sau, cuối cùng Tân Bách Thảo cũng ra khỏi căn nhà lá. “Sao rồi?” Cơ Nhược Phong hỏi.
“Không sao cả. Thằng bé kia tạm thời không chết được. Con bé kia cũng ngủ rồi. Ngươi ở đây làm gì? Thân thể ngươi đã như vậy rồi, còn không mau vào nghỉ ngơi đi.” Tân Bách Thảo nói.
“Ngươi chuẩn bị xong thứ ta bảo lần trước chưa?” Cơ Nhược Phong hỏi. Tân Bách Thảo sửng sốt: “Ngươi định đi?”
“Đúng.” Cơ Nhược Phong gật đầu nói.
“Đừng có gật đầu hời hợt như thế, ngươi biết ngươi hạ sơn mang ý nghĩa thế nào mà?” Tân Bách Thảo cả giận nói: “Ngươi khó khăn lắm mới nhặt được cái mạng về, lại định đem ném đi à?”
“Mạng như giờ, có ai muốn cơ chứ?” Cơ Nhược Phong xoay người, giơ tay:
“Ta biết ngươi đã làm xong, đưa ta đi.”
“Ài.” Tân Bách Thảo thở dài, lấy một cái bình sứ từ trong lòng ra, đặt vào tay Cơ Nhược Phong: “Uống một hơi cạn sạch, có thể kéo dài tính mạng của ngươi một canh giờ, công lực của ngươi khôi phục như lúc ban đầu,.
Sau đó... chết.”
“Rất tốt.” Cơ Nhược Phong nhận chai thuốc: “Tạm biệt. Không, nên là kiếp sau có duyên gặp lại.”
Tân Bách Thảo ‘xì’ một tiếng: “Đại cát đại lợi!”
“Yên tâm đi. Nếu có thể, ta vẫn sẽ sống sót trở về.” Cơ Nhược Phong phất tay rồi rảo bước xuống núi.
Thấy bóng lưng Cơ Nhược Phong càng ngày càng xa, cuối cùng Tân Bách Thảo không nhịn được hét lớn: “Tên tóc trắng kia, tuyỆt đối đừng có chết!
Đã nói trước dưỡng thương xong sẽ uống rượu với nhau rồi đấy!” Cơ Nhược Phong cười một tiếng, không quay đầu lại.
Cơ Nhược Phong, người đánh giá võ học trong thiên hạ, ngày hôm đó tái nhập giang hồ!
Mộ Lương thành.
Cửa thành từ từ mở ra, một nam tử mặc trường bào màu xám, bên hông dắt một thanh kiếm rất dài chậm rãi đi từ trong ra. Bước chân của hắn rất chậm nhưng tốc độ đi lại rất nhanh. Hắn đi khoảng một dặm, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
“Cuối cùng cũng bước ra khỏi tòa thành này.” Hắn quay đầu, không do dự nữa, đi tiếp về phía trước.
Đã rất nhiều năm rồi hắn không ra khỏi tòa thành đó, một mình sống trong một tòa thành, dùng khí cô lương của nơi này luyỆn cô kiếm của mình. Có người nói kiếm thuật của hắn đã là thiên hạ vô song, có người nói thật ra
hắn đã bị người khác phế bỏ võ công, căn bản không cầm nổi kiếm. Rất nhiều người tới tòa thành này hỏi kiếm nhưng chưa được thấy thanh kiếm Cửu Ca rời vỏ thì đã bị đánh lui. Đến lúc này, không còn ai nghi ngờ kiếm thuật của Lạc Thanh Dương.
Chỉ có điều Lạc Thanh Dương mạnh hơn hay Bách Lý Đông Quân mạnh hơn vẫn luôn là câu hỏi lưu lại trong chốn giang hồ, tới nay vẫn không có câu trả lời chân chính. Bách Lý Đông Quân đột nhiên biến mất khỏi giang hồ như đã bốc hơi. Lạc Thanh Dương vẫn ở lại trong tòa thành này, chưa bao giờ đi khỏi.
Còn ngày hôm đó, người đứng đầu Quan TuyỆt bảng, có thể nói là thiên hạ đỆ nhất, Cô Kiếm Tiên - Lạc Thanh Dương rốt cuộc đã trở lại giang hồ.
Nhưng tuy hắn trở lại giang hồ, hướng hắn đi đầu tiên lại là Thiên Khải thành đỆ nhất thiên hạ.
Thành chủ Vô Song cầm theo hộp kiếm, tuổi còn trẻ đã bước vào cảnh giới Kiếm Tiên.
Sát thủ cô độc luôn cầm cây dù, khiến cho người khác nghe tên đã sợ vỡ mật.
Cường giả ngày trước hai tay trống trơn, tiện tay vớ một cây côn ven đường.
Kiếm Tiên tuyỆt thế xách theo thanh kiếm dài nhất kỳ quái nhất Cửu Ca, giữa hai hàng mi mang theo vẻ thê lương
Bọn họ cùng đi tới Thiên Khải thành.
Truyền thuyết mới vẫn bay lên, còn truyền thuyết xưa vẫn chưa định hạ
xuống. Bọn họ đã mở màn trận đấu cuối cùng, còn khi kết thúc ai là người thắng, không ai biết!
Thời điểm đó, rất nhiều người cho rằng mưa gió ở Thiên Khải thành đã qua, nhưng thực chất mưa gió của Thiên Khải thành chỉ vừa tới.