Nếu bàn về thiên hạ, đương nhiên Tiêu Sắt là người lĩnh ngộ nhiều nhất.
Từ nhỏ hắn đã được dạy trước khi giải quyết mọi việc phải nhìn thiên hạ
rồi mới xem bản thân, cho nên hắn nhanh chóng ngộ ra kiếm ý trên tấn biển kia.
Nhưng Lôi Vô Kiệt và Lý Phàm Tùng không giống. Bọn họ hành tẩu trên giang hồ, tuy tính cách hào hiệp, làm việc không nghĩ tới lợi ích riêng của bản thân, nhưng tầm mắt bọn họ vẫn không rộng rãi bằng Tiêu Sắt. Tuy vậy sau khi chứng kiến một kiếm này, thấy được thiên hạ, cảnh giới sau này sẽ khác.
Thiên Hạ ĐỆ Nhất các, quả không hổ là Thiên Hạ ĐỆ Nhất các, chỉ một tấm biển đã tăng cường rõ rỆt như vậy.
Hai người cùng đi lên tầng thứ hai, nhưng trên tầng hai không thấy bóng dáng của Tiêu Sắt.
“Leo lên tầng ba nhanh tới vậy à?” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc nói. Không ai trả lời hắn.
Lôi Vô Kiệt sửng sốt, quay đầu sang hỏi: “Phàm Tùng huynh đỆ... ngươi ở đâu?”
Bên cạnh hắn không có một bóng người, Lý Phàm Tùng vừa rồi còn đứng đó đã biến mất từ lúc nào không hay.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía trước, chỉ thấy không biết từ bao giờ nơi đó đã xuất hiện một bức tranh. Trong tranh là một đạo nhân mặc đạo bào màu tím như cười như không, đang nhìn hắn có phần quỷ dị. Bên cạnh bức tranh là hai câu đối.
Nhất sinh nhị nhị sinh tam tam sinh vạn vật.
Địa pháp thiên thiên pháp đạo đạo pháp tự nhiên. Bên trên đề bốn chữ, thái thượng vô vi.
Trong lòng Lôi Vô Kiệt hơi động, hắn đã nghĩ ra thân phận của bức tranh này.
Ở nơi hắn không nhìn thấy, Tiêu Sắt nắm chặt Vô Cực côn trong tay, trên Vô Cực côn lấp lánh ánh đỏ.
“Thấy chủ nhân ngày trước nên kích động à?” Tiêu Sắt lau mồ hôi trên trán: “Đúng là đã quấy rầy, hóa ra nơi này thờ phụng giam chính đời đầu của Khâm Thiên giám, đại quốc sư Lý Phong Liên.”
Chủ nhân đầu tiên của Khâm Thiên giám, đại quốc sư đầu tiên và cũng là cuối cùng của Bắc Ly từ khi khai quốc tới giờ, nhân vật truyền thuyết năm xưa từng bày Thiên Môn Liên Tỏa trận giúp Bắc Ly phá Thiết Phạt trận của Tây Sở. Hắn cứ thế lẳng lặng ngồi trong bức tranh nhìn ra ngoài như cười như không.
Đúng là đại quốc sư Lý Phong Liên có tư cách xếp cao hơn Bạch Vũ Kiếm Tiên một tầng.
“Đại quốc sư có gì chỉ giáo?” Lý Phàm Tùng nâng Thanh Tiêu kiếm, chậm rãi nói với bức tranh.
Bên ngoài Thiên Hạ ĐỆ Nhất các.
Quốc sư Tề Thiên Trần buông phất trần, ngẩng đầu lên: “Ngươi đã tới.”
“Sư phụ.” Một giọng nói ôn nhu vang lên, một bộ áo lục hạ xuống trong sân.
“Đã nói bao lần rồi, tuy ta dạy con chút bản lĩnh nhưng chưa hành lễ bái sư, thân phận của con cũng không thể vào Khâm Thiên giám làm đỆ tử, cho nên không thể gọi sư phụ.” Tề Thiên Trần khẽ lắc đầu một cái.
“Phụ thân con không còn là đại tướng quân, bây giờ con có thể vào Khâm Thiên giám được không?” Diệp Nhược Y hỏi.
“Bây giờ ta không còn gì để dạy con nữa.” Tề Thiên Trần nhìn bảy sát thủ sát khí lẫm liệt kia: “Con tới đây một mình à?”
“Còn có mấy người bạn, bọn họ về Vĩnh An Vương phủ, con tới Khâm Thiên giám một chuyến nhưng lại nhận được tin nói ngài đang ở bên này nên chạy tới. Con đã đưa tin cho họ, họ sẽ đến đây nhanh thôi.” Diệp Nhược Y quay đầu nhìn lại: “Tiêu Sắt đâu rồi ạ?”
“Vào trong các rồi.” Tề Thiên Trần đáp. “Bao giờ ra?” Diệp Nhược Y hỏi.
“Có thể một ngày, cũng có thể hai ngày, nhiều nhất là năm ngày. Đại Long Tượng Lực không chống đỡ được quá lâu.” Tề Thiên Trần nói.
Diệp Nhược Y gật đầu một cái: “Vậy cứ để bọn họ ở lại, tuy mấy tên sát thủ này trông có vẻ không dễ đối phó nhưng có quốc sư ngài và Tạ tiên sinh, chắc chắn không thành vấn đề.”
“Có thành vấn đề.” Tề Thiên Trần lắc đầu. Tạ Tuyên cười khổ: “Vấn đề còn rất lớn.”
“Bây giờ tất cả sức lực của Tạ tiên sinh đều dùng vào việc trấn áp sát khí của Thiên Hạ ĐỆ Nhất các, trong thời gian này không thể phân tâm. Còn ta
đèn đã cạn dầu, đã chết tới một nửa.” Tề Thiên Trần lấy một tấm bùa màu vàng ra, niết nhẹ ngón tay. Tấm bùa vàng lập tức bốc cháy, ngọn lửa rực rỡ
soi rọi toàn bộ khoảng sân.
Bảy tên sát thủ kia có vẻ rất sợ ánh sáng, lập tức tránh né.
“Năm xưa dược nhân Tây Sở luôn hoạt động về đêm hoặc mặc quần áo đen đeo mũ rộng vành giữa ban ngày. Theo như lời đồn, bọn họ sợ ánh sáng mạnh, xem ra không sai.” Tạ Tuyên nhỏ giọng nió: “Quốc sư còn mấy tấm Thiên Phù?”
“Còn hai tấm.” Tề Thiên Trần trầm giọng nói.
Diệp Nhược Y nhíu mày: “Cho nên con chỉ có thể ngăn cản đám người này một mình?”
“Có lẽ thế.” Tề Thiên Trần đảo mắt nhìn xung quanh: “Cũng có thể là tìm ra kẻ đang âm thầm điều khiển bọn họ. Những dược nhân này dường như
bị hạ thuốc rất nặng trong thời gian ngắn, không phải dược nhân hoàn mỹ.
Thần chí của họ quá thấp, cần có người đứng sau lưng điều khiển. Tiếng rít vừa rồi chắc do người điều khiển phát ra.”
“Vừa rồi quốc sư đã ép lui bọn chúng, bọn chúng còn dám tới không?” Diệp Nhược Y hỏi.
“Vừa rồi hắn phái bảy người này là để thăm dò ta. Nếu mấy người bên chúng ta đều có thể ra tay, vậy ta và Tạ Tuyên tiên sinh liên thủ, bảy tên vừa rồi đều không đi được. Nhưng ta chỉ dùng nhược điểm đẩy lùi bọn chúng, chỉ cần đối thủ có đầu óc một chút là phát hiện ra có vấn đề. Huống hồ, ta đoán đối phương không chỉ có bảy dược nhân, có thể có dược nhân hoàn hảo hơn, lợi hại hơn.” Tề Thiên Trần hạ giọng nói: “Hai tấm thiên phù của ta còn có thể ép lui bọn chúng hai lần. Trong hai lần này bằng hữu của con có chạy tới được không?”
Diệp Nhược Y rút thanh kiếm gỗ đào bên hông ra, mỉm cười nói: “Bọn họ
không tới, chẳng phải còn có con à? Quốc sư, ngài đừng vội dùng hai tấm Thiên Phù kia. Để con kéo dài thời gian đã.”
“Đây là?” Tề Thiên Trần kinh ngạc.
“Vừa rồi tới Khâm Thiên giám thấy Thiên Đạo phù kiếm mà mình dùng trước đây nên thuận tay mang về, không ngờ lại có đất dụng võ.” Diệp Nhược Y nói.
“Nhanh!”
Lại một tiếng rít vang lên.
Tề Thiên Trần đột nhiên xoay người, tiếng rít này không còn ở chỗ cũ, xem ra tên chỉ huy ngoài tường đã đoán được thân phận mình bại lộ.
Bảy tên sát thủ lại nhảy vào trong tường.
Diệp Nhược Y xoay kiếm gỗ đào trong tay, quét khẽ: “Quốc sư, mượn Thiên Phù dùng một chút.”
Tề Thiên Trần vung ống tay áo, một tấm Thiên Phù bay ra, Diệp Nhược Y
nhận lấy Thiên Phù, đột nhiên quét một cái lên thân kiếm. Thiên Phù lập tức tan biến, kiếm gỗ đào hóa thành một thanh hỏa kiếm. Diệp Nhược Y
nhảy vào trong sân, vung phù kiếm trong tay về phía bảy tên sát thủ, chỉ thấy đám người đều sợ hãi ngọn lửa trên phù kiếm, không ngừng lui lại phía
sau. Diệp Nhược Y chém một kiếm ra, có ba người trúng phù kiếm ngã xuống
đất không đứng dậy nổi nữa.
Diệp Nhược Y lập tức xác nhận một chuyỆn, đám dược nhân này tuyỆt đối không phải Ám Hà. Cho dù là sát thủ thấp kém nhất của Ám Hà, thậm chí trước khi biến thành dược nhân cũng không đến nỗi không đỡ nổi một đòn như vậy.
Là mồi nhử. “Mau lên!”
Tiếng rít lại vang lên.
Ba tên sát thủ áo đen nhảy lên, trường kiếm trong tay tỏa sáng lạnh lẽo giữa ánh trăng.
Diệp Nhược Y giơ phù kiếm, miễn cưỡng ngăn cản đòn này, nhưng lui liền ba bước.
Lại thấy ba tên sát thủ giơ kiếm đánh tới. “Lùi!”
Một tiếng quát dài vang lên.
Mặt trăng treo giữa trời cao, nhưng ánh trăng lại lấp loáng bên dưới.