Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 392: Thế nào là giang h�? ?�ệ nhất




Đường môn chỉ phái một người tới, còn là một thiếu niên, nhưng Hoàng Phủ TuyỆt lập tức biến sắc.

Cho dù chỉ có một người tới nhưng vẫn là đại diện cho ý của Đường môn. Huống chi cái tên Đường Trạch này tuy còn chưa nổi danh trên giang hồ

nhưng Hoàng Phủ TuyỆt lại biết hắn. ĐỆ tử quan môn của Đường lão thái gia, bây giờ đã bái nhập môn hạ của Đường Liên NguyỆt. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ là người kế nhiệm của Đường môn.

“Chào Lạc Hà Tiên Tử.” Đường Trạch cúi đầu nói.

Doãn Lạc Hà cười một tiếng: “Đường Liên NguyỆt phái ngươi tới?”

“Tục danh của lão thái gia, không dám gọi thẳng.” Đường Trạch cung kính nói. Hắn là một thiếu niên không nhiều lời, thậm chí có vẻ hơi ngượng ngùng.

Thế nhưng trong đôi mắt đó lại ẩn giấu mạch nước ngầm khó lòng phát giác. “Ta nhớ ra ngươi rồi. Ngươi là tên trên Anh Hùng yến.” Một giọng nói trẻ

trung khác vang lên. Mọi người quay đầu nhìn lại chỉ thấy một nam tử áo xanh cưỡi một con lừa chậm rãi đi tới. Một con rắn màu xanh quấn trên cổ

hắn, âm u lè lưỡi.

“Ôn gia Tiểu Độc Vật, Ôn Lương.” Đường Trạch lạnh nhạt nói.

“Không sai, chính là ta.” Ôn Lương giơ tay: “Thanh Muội, trở về, đừng dọa mọi người.” Con Thanh Y xà lập tức trườn xuống chui vào trong tay áo của Ôn Lương. Ôn Lương nhìn mọi người, nhíu mày: “Vô Song thành?”

“Ôn gia Ôn Lương, đỆ tử duy nhất của Ôn Hồ Tửu.” Hoàng Phủ TuyỆt cau mày nhỏ giọng nói.

“Ôn gia ta và Tuyết NguyỆt thành có quan hỆ nhiều đời, đại thành chủ

Bách Lý Đông Quân còn là cháu ngoại của gia chủ chúng ta. Sao lại có người cho rằng Ôn gia sẽ không quan tâm kia chứ?” Ôn Lương cười nói.

Lô Ngọc Địch đưa mắt nhìn xung quanh, hỏi: “Vậy tại sao chỉ có một mình ngươi tới?”

“Ai bảo ta chỉ có một mình?” Ôn Lương vung ống tay áo: “Ta mang các bằng hữu của ta tới mà. Tiểu Hoa, A Đa, Hồng Hồng, Thanh Muội, Hạt Lão Đại.”

Cóc hoa, rết hai đầu, nhỆn đỏ, rắn xanh, bọ cạp ba đuôi. Ngũ Độc trận.

“Ngũ Luân kiếm trận lợi hại lắm à? Tư Không thúc thúc, ta giúp ngươi phá nhé.”

“Tiểu tử thối! Làm quái gì tới phiên ngươi giúp, ta ngăn đám rác rưởi đó là được rồi. Chỗ này ta tự giải quyết được.” Tư Không Trường Phong cười mắng.

“Vậy được, để ta bảo vỆ Lạc Hà tỷ xinh đẹp.” Ôn Lương nhún vai nói.

“Cút, ai cần ngươi bảo vỆ.” Doãn Lạc Hà đang định mở miệng, Lạc Minh Hiên bị trọng thương đã lên tiếng mắng trước.

Ôn Lương đang định đáp lời lại nghe tiếng vó ngựa dồn dập. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, thấy một đội nhân mã tám người đang phóng thẳng về phía này. Tám người này tuổi tác không lớn, lưng tám người đeo tám tấm thuẫn lớn.

“Là Lôi Môn Bát Tuấn.” Lô Ngọc Địch hạ giọng nói.

Đến lúc này, tam đại đồng minh trước đây của Tuyết NguyỆt thành là Lôi gia bảo, Đường môn và Ôn gia đều đã phái những đỆ tử ưu tú nhất tới trợ

giúp. Tuy thế trận không lớn nhưng thái độ lại cực kỳ rõ ràng. Cho nên, chuyỆn liên minh Tuyết NguyỆt thành tan vỡ đã không phải sự thật.

Người dẫn đầu Bát Tuấn tháo mũ ra, thổi bụi đất bên trên. Khuôn mặt người này mắt to mày rậm, trông có vẻ thật thà. Hắn dừng ngựa chắp tay nói với Doãn Lạc Hà: “Ngàn dặm đưa lông ngỗng, Lôi gia tới hỗ trợ!”

Doãn Lạc Hà có vẻ ghét bỏ nhìn bọn họ một cái: “Đúng là đưa lông ngỗng.”

“Tiên tử đừng nhìn chúng ta ít người, Thuẫn Bài trận của Lôi Môn Bát Tuấn khó đối phó lắm đấy.” Người kia quay đầu ngựa nhìn đám người của Vô Song thành: “Tại hạ Lôi Kinh bộ, được phái tới trợ giúp minh hữu Tuyết NguyỆt thành. Xem các vị tới đây với khí thế hung hăng như vậy, đúng là gặp nhau giữa đường kẻ gan dạ thắng, không phải oan gia không châu đầu.”

Lô Ngọc Địch thở dài quay sang Vô Song hạ giọng nói: “Đầu óc tên này có thể so với ngươi đấy.”

Vô Song cau mày nói: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi. Ta chỉ có trí nhớ không tốt thôi, không phải đầu óc không tốt.”

Hoàng Phủ TuyỆt thở dài: “Không dễ đánh.”

Vô Song xuất chưởng vỗ lên Vô Song Kiếm Hạp, hộp kiếm lại mở ra, mười hai thanh phi kiếm hạ xuống trước mặt hắn. Hắn ho khan một tiếng. Lô Ngọc Địch vội vàng hỏi: “Ngươi có khỏe không?”

“Không sao. Hoàng Phủ tiên sinh nói không dễ đánh, nhưng nơi này chỉ có thêm mười người mà thôi. Thứ Hoàng Phủ tiên sinh đang sợ chắc là môn phái

sau lưng bọn họ?” Vô Song lạnh lùng nói.

Hoàng Phủ TuyỆt gật đầu: “Đường môn, Lôi gia bảo, Ôn gia, đều không dễ đối phó.”

“Vậy Vô Song thành thì sao?” Vô Song trầm giọng nói: “Hôm nay Vô Song thành ta có thể lùi, các ngươi cũng có thể lùi. Nhưng Vô Song thành ta cũng chẳng phải người hiền lành. Bất cứ ai rời đi hôm nay đèu là kẻ địch

của Vô Song thành ta. Hoàng Phủ tiên sinh nghĩ kỹ đi, các vị chưởng môn các phái cũng nghĩ kỹ đi.”

“Nếu lùi, bây giờ có thể đi!”

Vô Song nói trịnh trọng và lẫm liệt. Ở đây ngoại trừ Hoàng Phủ TuyỆt, những môn phái khác thấy Đường môn, Ôn gia, Lôi gia bảo đều tới trợ

giúp đương nhiên sinh lòng do dự. Nhưng câu nói này của Vô Song lại mang ý uy hiếp rất rõ ràng.

Lần này hai vị thành chủ của Tuyết NguyỆt thành không có mặt, chỉ dựa vào vài người trẻ tuổi tới trợ giúp, đương nhiên không muốn giao chiến.

Nếu Vô Song thành chịu rời đi, bọn họ sẽ không cự tuyỆt. Thế nhưng tác phong hành sự của Vô Song thành không giống với Tuyết NguyỆt thành, lần này nếu bọn họ rời khỏi chắc chắn Vô Song thành sẽ báo thù. Suy nghĩ

tới tương lai, mọi người trong các môn phái khác không nói gì thêm, chỉ im lặng rút vũ khí ra.

“Tiên tử, ba yêu cầu mà ta vừa nói bây giờ vẫn có tác dụng.” Vô Song nhìn Doãn Lạc Hà.

Doãn Lạc Hà bất đắc dĩ nói: “Ngươi mạnh hơn sư phụ ngươi không ít.”

“Vậy thì đánh.” Vô Song vung hai tay lên, mười hai thanh phi kiếm lại bay ra bắn thẳng về phía Doãn Lạc Hà.

“Khốn kiếp.” Lạc Minh Hiên giơ tay, trường kiếm Phượng Hoàng đã bay về tay hắn. Nhưng hắn đang định giơ kiếm lại cảm thấy trước ngực đau nhói, hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.

“Ngăn cản!” Lôi Kinh Bộ cao giọng quát một tiếng, tám tấm thuẫn lập tức xếp thành một hàng che trước mặt Lạc Minh Hiên. Mười hai thanh phi kiếm đâm vào tấm thuẫn, lập tức bay ngược lại.

“Giết!” Lô Ngọc Địch giơ trường thương, cao giọng quát.

Tất cả đỆ tử Vô Song thành và các môn phái khác đồng loạt lao về phía đám người Doãn Lạc Hà.

Trên bức tường Tuyết NguyỆt thành, đỆ tử trẻ tuổi mặc áo trắng cầm kiếm bay xuống.

Hai bên lập tức giáo chiến.

Đường Trạch thở dài: “Đã lâu lắm rồi trên giang hồ không có tranh đấu như vậy.”

“Nhưng đây mới là giang hồ.” Lô Ngọc Địch vung trường thương đánh về phía Đường Trạch.

“Ngừng!” Lại có một tiếng gầm vang lên từ phía xa. “Ngừng!” Mới tới tiếng gầm thứ hai đã như vang lên bên tai.

Lô Ngọc Địch vội vàng ngẩng đầu lên, lại thấy một thanh cự kiếm chém tới, cắt đôi trường thương của hắn. Người vừa tới đứng dậy, cầm cự kiếm trong tay vung lên. Một luồng kiếm khí ép Lô Ngọc Địch lui lại hơn mười bước, lại vung kiếm lên, ép các đỆ tử hai bên đang giao chiến bị hất văng về phía sau.

Nếu hỏi thanh kiếm nào bá đạo trên thế gian, hắn có thể xưng là đỆ nhất thiên hạ.

Người nọ cầm danh kiếm trong tay cắm xuống đất, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn mọi người.

Đường Trạch nhìn thanh kiếm kia, nhỏ giọng nói: “Phá Quân?”