Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 391: Thiên Nhân kiếm trận




Vân Toa, Khinh Sương, Phượng Tiêu, Hồng Diệp, Hồ Điệp, TuyỆt Ảnh, Sát Sinh, Phá Kiếp, Ngọc Như Ý, Nhiễu Chỉ Nhu, Thương, Mang.

Mười hai thanh phi kiếm trong Vô Song Kiếm Hạp, rốt cuộc sau hàng trăm năm cũng đã hiện thế.

Nhưng chiêu kiếm cuối cùng của Lạc Minh Hiên đã chém xuống, hắn đã chẳng còn đường lui.

“Lui!” Vô Song gầm lên một tiếng. “Chém!” Lạc Minh Hiên cũng gầm lên.

Trọng kiếm Vô Vọng chém xuống, mười hai thanh phi kiếm đồng thời bay về hộp kiếm. Vô Song ôm hộp kiếm trượt về phía sau ba trượng.

Bộ áo trắng trên người Vô Song đã bị máu tươi nhuộm đỏ, Vô Vọng kiếm của Lạc Minh Hiên rơi dưới đất, bản thân hắn cũng quỳ sụp xuống.

“Không ngờ lại hòa.” Lô Ngọc Địch cả kinh.

Hoàng Phủ TuyỆt lắc đầu một cái: “Không phải hòa.”

Lạc Minh Hiên phun ra một ngụm máu tươi: “Là ngươi thắng.”

Vô Song cười khổ lắc đầu một cái: “Ngươi bị trọng thương, ta cũng chẳng khá hơn, không coi là thắng.”

“Vừa rồi nếu ngươi không tránh, kiếm của ta sẽ làm ngươi trọng thương còn hai thanh phi kiếm của ngươi sẽ cướp luôn tính mạng ta. Nhưng ngươi đã tránh, ta nên cám ơn ngươi giữ mạng cho ta.” Lạc Minh Hiên nhìn Vô Song: “Vì sao?”

“Bởi vì ngươi không nên chết, chúng ta đến Tuyết NguyỆt thành không phải để giết người. Chẳng qua muốn bảo ngươi nhường lại ngôi đầu và trả

người lại cho chúng ta.” Vô Song đứng dậy lấy tay chống hộp kiếm, trầm giọng nói.

“Người của các ngươi?” Lạc Minh Hiên thần sắc hơi đổi.

Lô Ngọc Địch đi tới bên cạnh Vô Song: “Cũng xấp xỉ rồi.” Hắn nhìn bên phía Tư Không Trường Phong, năm vị trưởng lão tuy không cách nào đột phá thanh trường thương của Tư Không Trường Phong nhưng đã vây hắn trong đó.

Vô Song thở dài, hắng giọng nói: “Tư Không thành chủ, ngươi không cách nào phân thân, trong thành còn có ai nói chuyỆn được?”

“Ta.” Một giọng nói ôn nhu vang lên, Doãn Lạc Hà mặc quần áo màu trắng nhẹ nhàng từ trên tường thành hạ xuống, chẳng khác nào tiên nữ trên chín tầng trời giáng lâm. Tất cả mọi người bên phía Vô Song thành không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

“Đã nhiều năm rồi mà Lạc Hà Tiên Tử vẫn xinh đẹp như xưa.” Hoàng Phủ TuyỆt cười một tiếng.

Doãn Lạc Hà đỡ Lạc Minh Hiên dậy, gật đầu một cái: “Vừa rồi ta đã chứng kiến, rất giỏi.”

“Nhưng vẫn thua.” Lạc Minh Hiên cười khổ.

“Ngươi vừa ngộ ra Tiên Nhân Lục Bác thuật, chờ tu luyỆn thêm mấy năm nữa còn sợ không đánh nổi người ta?” Doãn Lạc Hà ngẩng đầu lên nhìn Vô Song: “Đa tạ Vô Song thành chủ, nếu không phải vừa rồi ngươi hạ thủ lưu tình, đồ đỆ của ta đã chẳng thể sống nổi.”

Vô Song nhún vai một cái: “Ta cũng rất mong chờ được đánh một trận với Lạc huynh đỆ. Có điều hôm nay ta còn chuyỆn cần làm. Ta có vài yêu cầu, chẳng hay tiên tử có đáp ứng không?”

Doãn Lạc Hà nhướn mày, mỉm cười yêu kiều: “Ồ? Chẳng hay yêu cầu ra sao?” “Thứ nhất. Tuyết NguyỆt thành giao vị trí đỆ nhất giang hồ cho Vô Song thành.”

“Thứ hai, xin giao Bạch Vương điện hạ đang bị nhốt trong thành cho Vô Song thành.”

“Thứ ba, giao sư phụ ta Tống Yến Hồi ra.”

Doãn Lạc Hà bước lên trước một bước, miệng vẫn nở nụ cười: “Thứ nhất, Tuyết NguyỆt thành ta chưa bao giờ tự xưng đỆ nhất. ĐỆ nhất là người trong giang hồ gọi, cho dù chúng ta muốn cho cũng phải qua nguyỆn vọng của người trong giang hồ. Thứ hai, Tuyết NguyỆt thành chúng ta từ trước tới nay không tham gia chuyỆn trong triều. Đúng là chúng ta phái một số

đỆ tử trẻ tuổi tới Thiên Khải thành, nhưng bọn họ chỉ phụ trách bảo vỆ an toàn cho bằng hữu của mình, cho nên Bạch Vương điện hạ, không ở đây.

Thứ ba, Tống Yến Hồi là ai?”

Lạc Minh Hiên lập tức bật cười: “Đúng vậy, Tống Yến Hồi là ai?”

“Đúng là sư phụ tới Tuyết NguyỆt thành nhưng chưa từng trở về, ta có thể xác nhận.” Vô Song nghiêm mặt nói.

Doãn Lạc Hà cau mày, nhìn Lạc Minh Hiên: “Ngươi vẫn luôn đợi trong Đăng Thiên các, ngươi có gặp hắn không?”

Lạc Minh Hiên vội vàng xua tay: “Không... không thấy.” “Cho nên.” Doãn Lạc Hà lại nhìn sang phía Vô Song.

Vô Song lui lại một bước: “Cho nên không có gì để bàn.”

“Còn lại giao cho ta.” Lô Ngọc Địch vung trường thương. “Chuẩn bị công thành!”

ĐỆ tử của Vô Song thành và các môn phái khác đồng loạt rút vũ khí, ra vẻ muốn công thành.

“Công thành!” Doãn Lạc Hà cười một tiếng: “Vậy thì công thử xem!” Cô đột nhiên vung ống tay áo quát lớn: “Bày trận!”

Tại Hạ Quan thành, dưới cửa thành đột nhiên xuất hiện một loạt đỆ tử

Tuyết NguyỆt thành. Mỗi người đều mặc áo trắng cầm trường kiếm, phong độ thanh thoát.

Vô Song thành có Ngũ Luân kiếm trận, Tuyết NguyỆt thành cũng có kiếm trận của mình.

Thiên Nhân kiếm trận.

Toàn bộ Tuyết NguyỆt thành, trên thì trưởng lão, dưới thì đỆ tử vừa nhập môn, tất cả mọi người đều xuất hiện ở cửa thành.

“Chỉ bằng các ngươi, cũng xứng vào thành?” Doãn Lạc Hà cười nhạt.

“Sao Tuyết NguyỆt thành lại có nhiều đỆ tử như vậy?” Hoàng Phủ TuyỆt từ từ bước tới, hắng giọng nói: “Đó là vì trên giang hồ có rất nhiều đỆ tử trẻ

tuổi của các môn phái nguyỆn tới nơi này học tập võ nghỆ, đó là dựa vào danh hiệu của Tuyết NguyỆt thành. Nhưng Tuyết NguyỆt thành có đáng để bọn họ trả giá bằng cả tính mạng không?”

“Hoàng Phủ cáo già.” Doãn Lạc Hà cười lạnh.

“Nơi này có các đỆ tử của Giang Nam Đoàn gia, Lĩnh Nam tứ đại kiếm phái, Thiên Sơn cửu môn. Môn phái của các ngươi cũng không muốn tham gia trận phân tranh lần này, tơi này của ta có thư tay của các chưởng môn môn phái các ngươi. Hôm nay Tuyết NguyỆt thành đã không có Lôi gia bảo và Đường môn ủng hộ, ba vị thành chủ thì hai đi mất, ngay cả đại đỆ

tử cũng đã chết. Nó đã không còn là Tuyết NguyỆt thành năm xưa, các ngươi cũng nên đi đi.” Hoàng Phủ TuyỆt nhìn các đỆ tử Tuyết NguyỆt thành, lớn tiếng nói.

Nhưng không ai đáp lại hắn.

Chỉ có tiếng từng thanh kiếm rút ra.

“Môn phái của các ngươi đang đợi các ngươi trở về. Các ngươi không nên chết ở đây!” Hoàng Phủ TuyỆt lại hô to.

Trên cửa thành đột nhiên có một giọng nói vang xuống: “Hôm nay chúng ta bái sư Tuyết NguyỆt thành, là đỆ tử của Tuyết NguyỆt thành. Ngươi hỏi ta thuộc môn phái nào? Môn phái của ta chính là Tuyết NguyỆt thành!”

Hoàng Phủ TuyỆt kinh ngạc, hạ giọng nói: “Có phải điên rồi không rồi à?” “Không phải bọn họ điên rồi mà là ngươi không hiểu. Vì sao bao năm như vậy Tuyết NguyỆt thành chúng ta vẫn luôn được gọi là giang hồ đỆ nhất thành.

Bởi vì, đây chính là khí phách của Tuyết NguyỆt thành ta.” Doãn Lạc Hà ngừng

cười, quát lớn: “Biến trận, Kiếm Thủ trận.”

“Rõ!” Ngàn người đồng thanh hét lớn, trường kiếm cùng vung ra.

Tiêu Cảnh Hà ngồi trong xe ngựa vén rèm, khẽ cau mày: “Thiên Nhân kiếm trận.”

Hoàng Phủ TuyỆt cười nhạt: “Thế thì đã sao? Dựa vào một chút đỆ tử trẻ

tuổi thì làm được gì? Huyết Y lâu ta cùng bao nhiêu môn phái như vậy đứng về phía Vô Song thành. Tuyết NguyỆt thành các ngươi có phần thắng gì? Sao phải để bọn họ đi chịu chết?”

“Huyết Y lâu, là môn phái thần kỳ lắm sao?” Một giọng nói trẻ trung vang lên, một người mặc áo đen trẻ tuổi xuất hiện bên cạnh Hoàng Phủ TuyỆt, vỗ vai hắn một cái.

Hoàng Phủ TuyỆt giật nảy mình, với công lực của hắn nhưng sao không nhận thấy người này đến gần? Hắn kinh hãi hét lên: “Ngươi là ai?”

Người trẻ tuổi mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Đường Trạch.” “Có lẽ ngươi chưa từng nghe cái tên này.”

“Nhưng ta đến từ Đường môn. Đường môn ta, vẫn ủng hộ Tuyết NguyỆt thành.”