“Vân Toa, Khinh Sương, Phượng Tiêu, Hồng Diệp, Hồ Điệp.” Vô Song vung ngón tay, năm thanh phi kiếm xếp thành hàng trước mặt hắn. Hắn gõ nhẹ ngón tay lên từng thanh tiếng làm phát ra tiếng vang leng keng. Hắn cười một tiếng, búng ngón tay một cái. “Đi thôi.” Năm thanh phi kiếm lập tức bay về phía Lạc Minh Hiên.
“Lần trước lúc mới gặp ta cũng dùng năm thanh, lần này vẫn vậy? Coi thường người khác quá đấy.” Lạc Minh Hiên cắm trọng kiếm xuống đất, thanh kiếm Phượng Hoàng cực dài rời vỏ, chém văng năm phi kiếm về.
“Vậy cho ngươi thêm một thanh. TuyỆt Ảo.” Vô Song vung ống tay áo, lại một thanh phi kiếm đánh ra, kết hợp với năm thanh trước đó, thế nhưng cả
tốc độ và thứ tự đều thay đổi rất nhiều.
Mười hai thanh phi kiếm, mỗi thanh đều có đặc tính và ưu thế bất đồng, mỗi loại tổ hợp cũng là một kiếm trận. Những kiếm trận khác cần có nhiều người mới xây dựng được, còn Vô Song bây giờ chỉ cần một mình đã có thể
kết thành kiếm trận. Hơn nữa trong tay Vô Song có vô số kiếm trận.
Nếu điều động năm thanh phi kiếm, có một trăm hai mươi cách sắp xếp kiếm trận.
Nếu điều động sáu thanh phi kiếm, lại tăng lên tới bảy trăm hai mươi loại kiếm trận!
Nhưng bảy thanh kiếm của Lạc Minh Hiên thay nhau phát động, mạnh mẽ
ngăn cản kiếm thế của Vô Song. Tuy cũng dùng nhiều kiếm nhưng kiếm thuật của Lạc Minh Hiên lại hoàn toàn bất đồng, hầu như mỗi lần xuất kiếm hắn lại đổi một thanh, bảy thanh kiếm trong thay nhau xuất chiến trong tay hắn, nhưng đều chặn từng thanh phi kiếm ở nơi thích hợp nhất.
Trong số những người đứng đây, chỉ có Vô Song nhìn ra chút manh mối. Hắn khẽ cau mày: “Hắn ta đang... chơi cờ?”
Cho dù ngươi có sắp xếp kiếm trận bao nhiêu lần nữa, có bằng bàn cờ thiên biến vạn hóa không?
Cái bóng của hoàng đế Đại Huyền cũng học tập một môn kiếm thuật biến hóa vô cùng vô tận như vậy. Khác với phi kiếm, mỗi thanh kiếm của hắn đều thật sự là kiếm, ngay cả Nhất Mục và Bàn Nhược ngắn nhất cũng dài tới ba thước. Sau đó hắn giấu bộ kiếm thuật tuyỆt thế này trong bàn cờ Lục Bác, dùng bàn cờ Lục Bác thiên biến vạn hóa ẩn giấu muôn vàn biến hóa của kiếm thuật này, lại đem cờ Lục Bác khó học kia đơn giản hóa đi truyền cho hậu thế, chỉ để lại tượng đất Tiên Nhân Lục Bác. Cho nên thế nhân không cách nào nhìn thấu ảo diệu trong đó nhưng lại không đến mức thất truyền, dẫu sao cũng có người hữu duyên tái hiện được kiếm thuật của tiên nhân này!
“Được, được lắm!” Vô Song gặp được đối thủ, ánh mắt đầy phấn chấn.
Tuy lần trước giao chiến với Lạc Minh Hiên hắn chỉ hơi thăng một bậc, nhưng lúc đó hắn vẫn lưu thủ. Hôm nay, lại khác! “Phá Kiếp! Lên đi!”
Lại một phi kiếm trong hộp bay ra.
Biến hóa phi kiếm trận của Vô Song lại tăng lên tới năm ngàn không trăm bốn mươi loại.
“Ngọc Như Ý! Lên!”
Lại một thanh kiếm tinh thuần như ngọc, trong suốt óng ánh bay ra. Bốn vạn ba trăm hai mươi loại kiếm trận.
Lúc này rất nhiều người ở đây đã không còn thấy rõ trận tỷ thí này.
Chỉ có thể nhìn những thanh phi kiếm không ngừng tấn công đi tấn công lại như cuồng phong vũ bão. Hình như chỉ như vậy nhưng cũng hình như
có biến hóa, vừa nhanh chóng vừa lẫm liệt. Còn Lạc Minh Hiên như tạo ra một vòng tròn quanh nơi mình đứng, lấy mình làm trung tâm, còn kiếm trong tay hắn không ngừng biến hóa, tạo thành một vòng tròn hoàn hảo.
Không thanh phi kiếm nào đâm thủng được vòng tròn hoàn hảo đó.
Bất luận nó biến hóa bao nhiêu lần, Lạc Minh Hiên vẫn có thể dùng bảy thanh kiếm trong tay tìm ra phương pháp đối phó hoàn hảo.
“Thú vị, thật quá thú vị.” Vô Song từng gặp một số đối thủ, đúng là có kẻ
đủ thực lực đối đầu với phi kiếm của mình nhưng đều là dùng mạnh khắc mạnh. Nhưng tỷ thí như hiện giờ, từng kiếm nối tiếp nhau hết sức thứ tự, đây lại là lần đầu tiên.
Lạc Minh Hiên vung trọng kiếm Vô Vọng trong tay lên, tám thanh phi kiếm bay ra lại trở về trước mặt Vô Song. Phi kiếm không lao tới tiếp, Vô Song cười một tiếng, vỗ hộp kiếm một cái, lại thêm hai thanh phi kiếm lướt tới.
Sát Sinh, Nhiễu Chi Nhu.
Vô Song nhẹ nhàng vuốt ve mười thanh phi kiếm như đang vuốt dây đàn, nơi ngón tay hắn đi qua đều có tiếng vang uyển chuyển.
“Trong đời gặp được địch thủ này, là may mắn.” Vô Song nhắm hai mắt lại. Lâu chủ Huyết Y Lâu, Hoàng Phủ TuyỆt đứng sau quan chiến cảm thán:
“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Lúc trước nghe nói Vô Song thành xuất hiện một vị thành chủ thiếu niên tuyỆt thế, ta luôn cảm thấy Vô Song thành các ngươi đang gây dựng thanh thế, ta chỉ tin năm vị trưởng lão. Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, quả nhiên thiên hạ sau này vẫn là của thiên hạ của các thiếu niên.”
Lô Ngọc Địch ôm trường thương nhún vai nói: “Có lẽ thế.”
“Ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?” Hoàng Phủ TuyỆt hỏi dò.
“Sư đỆ ta sẽ thắng. Hắn rất ít khi nghiêm túc, nhưng lần này hắn nghiêm túc.” Lô Ngọc Địch nhướn mày. Khi hắn nghiêm túc, rất đáng sợ.”
Vô Song vung ống tay áo, sắc mặt không còn lơ đãng như lúc trước mà trở nên nghiêm nghị dữ dằn. Hắn gầm lên một tiếng: “Đi ra.”
Mười thanh phi kiếm cùng bay ra.
Đến lúc này, số lượng biến hóa đã lên tới ba triệu sáu trăm hai mươi tám ngàn tám trăm loại.
Năm xưa thành chủ Vô Song thành từng dùng mười thanh phi kiếm tiêu diệt một môn phái tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, sao lại không đối phó được một Lạc Minh Hiên còn trẻ tuổi.
Kiếm thế của Lạc Minh Hiên đột nhiên thay đổi.
Lục Bác thuật, là ở chỗ sáu quân cờ có một con có thể thành kiêu, kiêu mới thực là sát chiêu.
Còn Lục Bác thuật triều đại trước, cả sáu quân cờ đều có thể thành kiêu. Lạc Minh Hiên giữ lại rất lâu chính là để chờ một cơ hội.
Khi Vô Song sử dụng mười thanh phi kiếm.
Hắn từng tỷ thí với Vô Song, biết mười thanh phi kiếm đã là cực hạn của Vô Song. Chờ đối phương không còn sức xuất thêm kiếm, đó là lúc kiêu của hắn ra trận.
“Thành kiêu.” Lạc Minh Hiên đột nhiên tung người nhảy tới, kiếm trong tay không ngừng biến đổi.
Đám người đứng xem chỉ thấy hình tròn đột nhiên chuyển động.
Hắn dùng tốc độ cực nhanh đánh văng đám phi kiếm rồi lao thẳng về phía Vô Song.
Nhưng hắn cũng phải trả giá.
Đầu tiên là kiếm ba thước Bàn Nhược, Nhất Mục, tiếp đó là song kiếm Cú Mang, Kiếp Trần, tiếp đó là khinh kiếm Biệt Ly, trường kiếm Phượng hoàng, sau thanh trường kiếm liên tục bị đánh rơi xuống đất. Lúc này Lạc
Minh Hiên đã lao tới trước mặt Vô Song, đột nhiên vung cao thanh trọng kiếm Vô Vọng.
Cờ Lục Bác, bất luận trong thời Đại Huyền hay ở Bắc Ly hiện tại, đều chỉ có sáu quân cờ.
Nhưng Lạc Minh Hiên lại có bảy thanh kiếm. Thanh còn lại, chính là chữ kiêu.
“Long!” Lạc Minh Hiên gầm lên một tiếng,chém kiếm xuống.
Vô Song, đầu không ngẩng, người không lùi, chân không tiến, chỉ có ngón tay khẽ nhấc lên.
Đột nhiên có hai thanh phi kiếm lướt qua.
Một thanh như mây trôi, trắng toát nhẹ nhàng, mang theo tiên khí mờ mờ ảo ảo.
Một thanh lại như gốc cây khô héo, mang theo cảm giác khô khốc tang thương vô tận.
Hai thanh cuối cùng trong mười hai phi kiếm rốt cuộc cũng thức tỉnh.
Lô Ngọc Địch xiết chặt trường thương, đường như đây là lần đầu tiên hắn biết chuyỆn này, hắn thở dài nói: “Mười hai... phi kiếm?”
Hoàng Phủ Tuyết híp mắt lại. Nói thẳng ra lần này hắn quy hàng Vô Song thành chẳng qua là muốn thừa cơ mở rộng thế lực bản thân. Dù sao mấy năm qua Tuyết NguyỆt thành thật sự quá lớn mạnh. Nhưng bây giờ xem ra, nếu Vô Song thành thật sự thắng, vậy vị thành chủ trẻ tuổi này không phải người dễ chung sống.
“Thiếu niên, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt.” Hắn thở dài u oán. Vô Song chỉ nhỏ giọng gọi tên hai thanh phi kiếm cuối cùng này. “Thương.”
“Mang.”