Xích Vương phủ.
Tiêu Vũ ném chén trà trong tay xuống đất, tức giận chửi: “Con mẹ nó, tên khốn kiếp Ngao Ngọc, ai cho phép hắn phát binh ngay lúc này!”
“Điện hạ, đây là tin tức bọn họ đưa tới hôm nay!” Long Tà đi từ ngoài cửa vào, đưa thư tới.
Tiêu Vũ nhận thư, đọc qua vài lượt rồi lập tức xé tan: “Đồ khốn kiếp!” Biên giới Bắc Ly.
Đại quân Nam Quyết xếp hàng chỉnh tề, không ngừng tiến quân vào Bắc Ly. Lần này bọn họ đột nhiên đánh chiếm, đã vơ vét bảy tòa thành, đến mấy hôm nay mới gặp chút chống cự ra dáng.
Thái tử Ngao Ngọc để xõa tóc, mặc giáp mềm màu đen, bên hông dắt một vũ khí trông như lưỡi hái và có một sợi xích sắt được quấn vài vòng bên hông. Hắn giơ chén rượu ngồi sau xe ngựa, bên cạnh là hai mỹ nữ yêu kiều bầu bạn. Ngao Ngọc uống một hớp rượu rồi cười nói: “Trên đời này, hắn là người duy nhất thắng được ta. Tên rác rưởi Tiêu Vũ làm sao là đối thủ của hắn được.”
“Điện hạ, ngài đang nói tới ai vậy?” Một cô gái rót rượu cho Ngao Ngọc.
“Hắn tên là Tiêu Sở Hà, từng thắng một tòa thành trong tay ta ở Thiên Khải thành Thiên Kim Thai. Nghe nói bây giờ hắn đổi tên thành Tiêu Sắt.
Ta rất mong đợi được gặp lại hắn, thắng lại thứ mình đã thua năm xưa.
Ngươi ngàn vạn lần đừng khiến ta thất vọng.” Ngao Ngọc buông chén rượu xuống: “Cũng đừng chết trên tay Tiêu Vũ.”
Trong Xích Vương phủ, Tiêu Vũ đi tới sân sau.
“Dạ Nha tiên sinh, e rằng không còn bao nhiêu thời gian cho ngươi rồi.” Tiêu Vũ lạnh lùng nói.
Gương mặt tái nhợt của Dạ Nha nở nụ cười lạnh lẽo âm độc: “Xin điện hạ chậm rãi đợi cho.”
Chỉ một ngày qua đi, hôm trước còn mặc đồ trắng từ trên xuống dưới, xách trường kiếm chuẩn bị xông xáo giang hồ, hôm sau Tiêu Lăng Trần đã đổi lại bộ áo giáp đỏ tươi, cầm Huyết Long THương, dẫn đại quân rời khỏi Thiên Khải thành.
Diệp Nhược Y cưỡi ngựa đến tiễn: “Chúc các vị chiến thắng trở về.”
Một trong tam thần tướng Vương Phách Xuyên cười khổ một cái: “Diệp tướng quân cáo lão về quê, hoàng đế bỆ hạ bỆnh nặng khó chữa. Đám khốn kiếp Nam Quyết thật biết chọn thời điểm. Bây giờ lòng quân không yên, trận chiến này không dễ đánh!”
“Đừng oán trách, không dễ đánh nhưng vẫn phải đánh. Trước kia tam thần tướng các ngươi sợ bọn chúng à?” Tiêu Lăng Trần hỏi.
“Năm xưa là năm xưa, bây giờ là bây giờ. Năm xưa trên xa trường, ta thúc ngựa phóng như bay, chỉ vài lượt đã xé tan bọn chúng. Mấy tháng trước, nếu là trên biển ta cũng có thể đánh cho chúng chạy trối chết. Còn bây giờ, ta cưỡi ngựa cũng thấy choáng váng. Tiểu vương gia ngài có tin không?”
Vương Phách Xuyên trêu ghẹo.
“Được rồi. Đánh xong trận lần này chúng ta lại đi làm cướp biển!” Tiêu Lăng Trần thản nhiên nói.
Đây chắc là tướng quân đầu tiên trước khi xuất chinh lại nói đánh giặc xong sẽ đi làm cướp.
“Không nói chuyỆn nữa. Chúng ta nói chuyỆn một câu có lẽ sẽ có thêm một người lính mất mạng, Đi!” Tiêu Lăng Trần vung mạnh roi ngựa, phóng thẳng đi.
“Diệp cô nương, tạm biệt.” Vương Phách Xuyên cũng từ biệt. “Ta luôn cảm thấy chuyỆn ở Thiên Khải thành còn chưa kết thúc. Chúng ta ra chiến trường, các ngươi ở đây phải cẩn thận.”
“Yên tâm đi. Chúng ta sẽ ở đây chờ các ngươi chiến thắng trở về!” Diệp Nhược Y chắp tay nói.
Diệp Nhược Y nhìn bọn họ đi khỏi, đang định xoay người trở về lại thấy hai người ăn mặc kỳ lạ bước vào Thiên Khải thành.
Một người trong đó đeo một thanh đao rất lớn. Thanh đao đó lớn như cánh cửa, chỉ có người to cao như hắn mới có thể sử dụng. Hắn mặc y phục màu đen, ánh mắt hung hãn, những người đi qua xung quanh bất giác né sang một bên.
Người còn lại là một hòa thượng, trên cổ đeo một chuỗi bồ đề lớn, mắt to mày rậm, toàn thân tỏa ra chính khí lẫm liệt.
Đây đúng là một cặp rất kỳ quái, nhưng đối với Thiên Khải thành, có là người kỳ quái đến đâu cũng không kỳ quái. Nhưng Diệp Nhược Y vẫn để
ý tới họ, cô xuống ngựa, vỗ nhẹ lên cổ để nó tự về phủ tướng quân, còn bản thân lại lặng lẽ đi theo.
“Sư huynh, còn mấy ngày nữa chúng ta tới tới Tuyết NguyỆt thành?” Vô Song ngồi trên lưng ngựa hỏi Lô Ngọc Địch.
Lô Ngọc Địch không biết làm gì, đành lắc đầu: “Sư đỆ, ngươi đã hỏi câu này đến lần thứ ba rồi. Còn hai ngày nữa.”
“Lâu quá đi.” Vô Song gãi đầu một cái: “Lần trước đi xa như vậy là khi đi... khi đi...”
“Vu Điền quốc.” Lô Ngọc Địch nhắc.
“Đúng, đúng là lần đó. Nhắc lại thì hòa thượng chúng ta gặp lúc ấy thế nào rồi nhỉ? Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt, Đường Liên thì ngươi luôn nhắc tới. Ta rất mong chờ được gặp lại hòa thượng này.” Vô Song hỏi.
“Về Thiên Ngoại Thiên rồi. Ta không nghe được tin tức gì về hắn.” Lô Ngọc Địch nói.
“Ồ, chẳng trách. Trong Kim Bảng lần trước cũng không có tên hắn. Lần trước hắn và ta cùng được xếp làm hạng nhất Lương Ngọc bảng. Bây giờ
hạng nhất Lương Ngọc bảng tên là gì nhỉ...” Vô Tâm lại hỏi. “Lạc Minh Hiên.” Lô Ngọc Địch không nhịn được đáp.
“Lạc Minh Hiên... Hình như không ấn tượng gì với cái tên này.” Vô Song suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu.
“Chính là tên đi theo Lạc Hà Tiên Tử muốn tìm sư phụ ấy, ngươi còn đánh một trận với hắn.” Lô Ngọc Địch vẫn giải thích.
“À, hắn à. Ta nhớ ra hắn rồi.” Vô Song gật đầu một cái: “Hắn được lắm, ta cũng mong gặp lại hắn lần nữa. Đúng rồi, đại sư huynh, vì sao chưa từng thấy tên ngươi trong Kim Bảng?”
Sắc mặt Lô Ngọc Địch trầm xuống, tức giận nói: “Sư phụ nói khí vận đời chúng ta đều bị một mình ngươi lấy đi rồi, những người khác đều chẳng có thành tích gì. Ta chính là một trong số không nên thân đấy đây.”
“Sư huynh khiêm tốn, khiêm tốn. Tuy võ công ngươi không tốt nhưng ngươi... đầu óc tốt.” Vô Song cảm thán.
Lô Ngọc Địch kinh ngạc, sau đó lắc đầu một cái: “Ta vẫn luôn thấy nghi hoặc, một tên ngu ngốc như ngươi có thể dẫn Vô Song thành chúng ta chiến thắng
Tuyết NguyỆt thành thật sao?”
“Sư huynh nói câu này sai mất rồi.” Vô Song đột nhiên nói. Lô Ngọc Địch không hiểu: “Có ý gì?”
“Ai bảo ta nhất định sẽ thắng Tuyết NguyỆt thành?” Vô Song nhún vai một cái: “Đó là Tuyết NguyỆt thành đấy.”
“Một Tuyết NguyỆt thành đã thất thế mà thôi.” Lô Ngọc Địch nhấn mạnh.
“Nhưng vẫn là Tuyết NguyỆt thành.” Vô Song cũng nhấn mạnh: “Nếu trước khi xuất phát chúng ta nhận định mình có thể thắng. Như vậy tốt nhất bây giờ nên dẹp đường về phủ đi.”
Lô Ngọc Địch cười lạnh: “Ngươi còn biết giảng đạo lý cơ đấy.” Tuyết NguyỆt thành.
Tư Không Trường Phong gõ chuông tập kết, những trưởng lão bế quan sau thành tu hành cũng ra khỏi gian nhà của mình, tập trung trong chính điện.
“Bây giờ Bách Lý thành chủ không có mặt, Lý thành chủ trọng thương chưa khỏi, lần này chỉ có chúng ta có thể tác chiến.”
“Lần này bọn chúng phái rất nhiều người tới, rất nhiều môn phái cũng đứng về phía bọn chúng. Nhưng lần này chúng ta chỉ có chính chúng ta.”
“Nhưng có sao đâu. Chúng ta là Tuyết NguyỆt thành!”
“Vô Song thành, chắc không muốn làm giang hồ đỆ nhị thành nữa rồi!”