Nơi cư ngụ cũ của Khâm Thiên giám, ĐỆ Nhất Thiên Hạ các.
Mọi người nhìn cửa vào gian lầu các, có một con thần thú đang ngồi.
Nhìn xa xa thì như tuấn mã, nhìn kỹ lại mới phát hiện thân la đầu ngựa, đuôi lừa, móng trâu.
“Ngày đi trăm dặm thì là ngựa, ngày đi ngàn dặm lại là đặc. Đây là thần thú Bạch Đặc, vật cưỡi của Văn Xương đế quân.” Lý Phàm Tùng giải thích.
Hai người Phi Hiên và Tử Đồng cùng đi về phía trước, giơ tay đặt lên trán thần thú Bạch Đặc. Bọn họ cùng vận Đại Long Tượng Lực, ánh mắt thần thú Bạch Đặc đột nhiên sáng lên, tiếp đó chậm rãi dịch chuyển sang bên cạnh. Cửa các lập tức mở ra, một thanh trường kiếm bắn thẳng về phía mọi người.
Một bộ áo trắng tung người nhảy tới, Tạ Tuyên cười nói: “Kiếm Tiên đã qua đời, kiếm ý vẫn lưu lại, có thể gọi là tuyỆt thế.” Vạn Quyển Thư trong tay xoay một cái, Tạ Tuyên chém ngang kiếm, đánh văng trường kiếm kia về.
Cùng lúc đó, toàn bộ tòa nhất chuyển cũng rung chuyển, lảo đảo như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Tạ Tuyên tung người nhảy vào trong cửa, cắm trường kiếm vào mặt đất, sau đó khoanh chân, hai tay ấn xuống: “Định!”
Toàn bộ gian các lập tức yên tĩnh lại.
Tề Thiên Trần mỉm cười: “Nếu không phải Tạ Tuyên tiên sinh không thèm để ý hư danh, Lạc Thanh Dương trên Quan TuyỆt bảng đã chẳng cách nào độc bá như vậy rồi.”
“Quốc sư nói đùa rồi.” Tạ Tuyên trầm giọng nói: “Nếu không phải công lực quốc sư đang hao tổn, ta nào có cơ hội xuất thủ. Mấy người các ngươi, ta không giữ được bao lâu, đi mau về mau.”
“Đi.” Tiêu Sắt đi lên trước, Lôi Vô Kiệt vội vàng theo sau, Lý Phàm Tùng ngây ra tại chỗ, không biết làm sao.
“Sư phụ con hao bao sức lực ép sát khí của gian các này xuống là để giúp người khác à? Chỉ lát nữa là người ta leo lên Thần Du, con còn ngây ra đó làm gì?” Tạ Tuyên bất đắc dĩ nói.
Lý Phàm Tùng vội vàng vâng một tiếng, đi theo Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt tiến thẳng tới.
“Đợi đã.” Tề Thiên Trần đột nhiên gọi bọn họ lại. “Quốc sư còn gì dặn dò?” Tiêu Sắt quay đầu lại hỏi.
Tề Thiên Trần đi tới, lấy cái bọc nhỏ trên lưng Tử Đồng. Tử Đồng vội vàng kéo bọc lại, la lên: “Sư phụ, người đã nói là cho con mà.”
“Thằng ngốc này, không nói với con như vậy con có chịu đeo giúp sư phụ không? Đừng lo, mua thêm cho con là được.” Tề Thiên Trần xoa đầu Tử Đồng.
Tử Đồng chu miệng, do dự một lúc lâu mới ôm vẻ mặt không tình nguyỆn đưa cái bọc ra.
Tề Thiên Trần mở bọc lấy ra một cái bánh ngọt đưa cho Tử Đồng: “Hẹp hòi như vậy, sau này sao làm thiên sư?”
“Con không muốn làm thiên sư.” Tử Đồng bĩu môi.
“Ta cũng có muốn làm quốc sư đâu.” Tề Thiên Trần lại lấy một cái bánh ngọt ra đưa cho Phi Hiên, giữ lại một cái trong tay rồi đưa cho Tiêu Sắt:
“Các ngươi lên tầng không biết cần mấy ngày. Hiếm khi gian các này mở ra, đi đường đừng để bị đói.”
Có lẽ Tiêu Sắt cũng không ngờ nổi quốc sư nghiêm túc gọi mình lại là vì chuyỆn này, dở khóc dở cười nhận lấy cái bọc đưa cho Lôi Vô Kiệt rồi quay đầu đi vào.
Thấy ba người bọn họ đi vào trong các, Tề Thiên Trần cũng đi tới bên cạnh Tạ Tuyên, dùng phất trần quét bụi trên đất rồi khoanh chân ngồi xuống.
“Ngươi cảm thấy chúng sẽ lên được tầng mấy?” Tạ Tuyên hỏi.
“Năm xưa ta leo được tới tầng thứ hai, đương nhiên chúng cũng không vấn đề.
Còn tầng ba, phải xem vận may của chúng.” Tề Thiên Trần vỗ vỗ bánh ngọt trong tay, định động miệng.
“Quốc sư.” Tạ Tuyên đột nhiên gọi hắn. “Sao thế?” Tề Thiên Trần hỏi.
“Sao ba người các ngươi đều có bánh ngọt để ăn, ta lại không có?” Tạ Tuyên nghiêm túc hỏi.
Tề Thiên Trần nhìn bánh ngọt trong tay sau đó đưa mắt nhìn Tử Đồng. Tử Đồng hung hăng cắn một miếng bánh rồi quay lưng lại.
“Phi Hiên là bé ngoan mà.” Tề Thiên Trần mỉm cười nhìn Phi Hiên. Phi Hiên gật đầu một cái rồi xoa tay: “Nhưng con ăn xong mất rồi.”
Tề Thiên Trần thở dài não nề, lòng đầy nuối tiếc xé cái bánh trong tay thành hai nửa, đưa một nửa cho Tạ Tuyên: “Tiên sinh, mời dùng.”
Tạ Tuyên nhận nửa cái bánh, hạ giọng nói: “Quốc sư, nửa bên ngài mới là nhân đường.”
“Cuộc đời chính là như vậy, thứ nhìn như rất công bằng nhưng bên trong lại ẩn chứa bất công. Trận tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này cũng vậy.” Tề
Thiên Trần vừa nói vừa ăn bánh ngọt.
“Lời của quốc sư thật có thâm ý.” Tạ Tuyên cũng cắn một miếng bánh: “Nếu hôm nay là ngày đầu tiên gặp quốc sư, chắc chắn ta sẽ nói vậy.”
Bên trong là một khung cảnh khác.
Sau khi bước qua cánh cửa đầu tiên, lại có một cánh cửa ngăn bọn họ lại. Nói là cửa, thực tế chỉ là một tấm biển.
Trên tấm biển chỉ viết hai chữ - Thiên Khải. Thục Trung Đường môn.
“Vô Song thành đã triệu tập đại lượng nhân mã, bây giờ đang tới Tuyết NguyỆt thành. Thành chủ hiện tại của Vô Song thành đã mở Vô Song Kiếm Hạp, bước vào Quan TuyỆt bảng, nghe nói còn là một thiếu niên. Ngoài ra, năm lão già đã lâu rồi không ra khỏi cửa cũng đi theo. Lần này thanh thế
của họ rất lớn. Tuyết NguyỆt thành trong truyền thuyết bây giờ chỉ còn một vị thành chủ trấn giữ. Đã có người trong giang hồ kết luận, lần này danh hiệu đỆ nhất giang hồ lại phải đổi chủ.” Đường Thất Sát nói.
Đường Liên NguyỆt đứng trong sân, lắc đầu một cái: “Bọn họ quá khinh thường Tuyết NguyỆt thành, Tuyết NguyỆt thành căn cơ thâm sâu, nào phải chỉ có ba vị thành chủ.”
“Cao thủ Tuyết NguyỆt thành thế hỆ trước không chết trong trận Ma giáo đông chinh năm xưa thì cũng dạo chơi tứ hải không để ý tới chuyỆn trong giang hồ nữa, chẳng lẽ bọn họ còn có ai tới giúp.” Đường Thất Sát hỏi.
“Ai khác thì ta không biết, nhưng có một môn phái chắc chắn sẽ phái người tương trợ.” Đường Liên NguyỆt chậm rãi nói.
“Ai?” Đường Thất Sát lại hỏi. “Lôi gia bảo? Nghe nói Lôi Oanh bế quan luyỆn kiếm đã lâu không ra mặt. Hay là Lão Tự Hào Ôn gia? Với quan hỆ
giữa bọn họ và Bách Lý Đông Quân, rất có thể sẽ ra tay trợ giúp.”
“Đều không phải, ta nói là, Đường môn.” Đường Liên NguyỆt chậm rãi nói.
Đường Thất Sát kinh ngạc: “Bây giờ chúng ta vẫn đứng về phía Tuyết NguyỆt thành à? Lôi gia bảo... Lần này chúng ta kết mối huyết cừu với Lôi Vô Kiệt, không ai cho phép chúng ta đứng cùng phe với họ.”
“Thiên hạ đỆ nhất có thể là ai cũng được, nhưng không thể là Vô Song thành.
Chúng ta và Lôi gia bảo đã không thể hòa bình, nhưng có một số
tranh đấu cứ giao cho tương lai thôi.” Đường Liên NguyỆt xoay người, đột nhiên hỏi: “Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
Một nam tử áo đen trẻ tuổi đứng đó, như đã chờ rất lâu, nghe vậy lập tức đáp lời: “Chỉ chờ sư môn hạ lỆnh.”
“Đêm nay trăng sáng, lên đường đi.” Đường Liên NguyỆt lạnh nhạt nói.
“Xin tuân lỆnh sư phụ.” Nam tử trẻ tuổi cúi đầu đáp lời, sau đó xoay người. Bên hông hắn dắt một tấm thẻ bài đồng xanh tỏa sáng thăm thẳm dưới ánh trăng.
Bên trên dường như khắc hình một con rùa đen, nhưng trên con rùa màu đen đó lại có một con rắn dài uốn quanh.