Khâm Thiên giám.
Sau trận phong ba ở Thiên Khải thành, Khâm Thiên giám vẫn như đứng ngoài mọi chuyỆn, chẳng khác nào chưa có chuyỆn gì xảy ra. Nên luyỆn kiếm vẫn luyỆn kiếm, nên bắt bướm vẫn bắt bướm, nên đọc sách vẫn đọc sách, nhàn nhã tự tại tới khó tả.
Tạ Tuyên và Tề Thiên Trần ngồi trong Thiên các đánh cờ, Tạ Tuyên hạ một viên cờ đen, cười nói: “Lần này trong lúc Thiên Khải thành nguy nan mà ngài lại không tới hoàng cung bảo vỆ hoàng đế bỆ hạ, liệu có bị chỉ trích không?”
“Năm xưa Tuyết NguyỆt xuất kiếm đánh thẳng vào Thiên Khải, đó là tới mang theo sát ý, đương nhiên ta phải ra tay che chở. Lần này Lang Gia quân phá thành tiến vào nhưng lại muốn giết người khác. Trước đó ta đã kiểm tra tiểu vương gia, bỆ hạ chắc chắn không gặp chuyỆn.” Tề Thiên Trần vẫy phất trần, đột nhiên quay đầu sang: “Khách quý lại tới.”
“E là vẫn vì chuyỆn kia.” Tạ Tuyên nói đầy ẩn ý.
Tề Thiên Trần ngáp một cái: “Ta đã là một lão già rồi, đại nạn buông xuống, không quản được mấy chuyỆn linh tinh đó.”
“Quốc sư nói đùa rồi, quốc sư đã tu tới nửa bước Huyền Cảnh, nếu muốn sống thêm một giáp cũng chẳng phải việc khó.” Tạ Tuyên lắc đầu một cái.
“Năm xưa có ai ngờ Lữ chưởng giáo lại mất sớm như vậy?” Lời nói của Tề Thiên Trần như có chuyỆn gì đó.
Thần sắc của Tạ Tuyên cũng nghiêm túc hẳn lên: “Đã xảy ra chuyỆn gì?”
“Ngươi có biết chuyỆn trước đây Vĩnh An Vương đi tới hải ngoại tiên sơn tìm tiên nhân không?” Tề Thiên Trần đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên biết, do ta chỉ đường mà.” Tạ Tuyên gật đầu nói.
“Vị tiên nhân trên biển đó là sư đỆ của ta Mạc Y, hắn đã tu thành Thần Du Huyền Cảnh, nửa người nửa tiên, nhưng do chấp niệm trong quá khứ nên bước vào cảnh giới Quỷ Tiên. Bách Lý Đông Quân cũng bước vào Thần Du
Huyền Cảnh vẫn không phải đối thủ của hắn. Ta dùng Tầm Long trận, tinh thần đi ngàn dặm trợ giúp, tuy cuối cùng ép được tâm ma của hắn xuống nhưng cũng bị cắn trả không nhỏ.” Tề Thiên Trần thở dài.
“Sư phụ, bọn họ tới rồi.” Tử Đồng và Phi Hiên dẫn khách tới.
Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt cùng với Lý Phàm Tùng mà hai người họ vừa gặp được ở tầng dưới.
“Quốc sư.” Bọn họ cung kính cúi đầu nói: “Tạ tiên sinh.”
“Vĩnh An Vương điện hạ, hôm nay tới chơi có chuyỆn gì vậy?” Tề Thiên Trần hỏi xong vỗ đầu Tử Đồng một cái: “Các ngươi ra ngoài chơi tiếp đi.”
“Vẫn là chuyỆn vị bằng hữu của ta, muốn xin quốc sư giúp đỡ.” Tiêu Sắt nói. “Hòa thượng kia?” Tề Thiên Trần không hề ngạc nhiên: “Lần trước Tạ Tuyên tiên sinh đã nói nên giúp ra sao rồi mà.”
“Đúng. Chúng ta đã biết cách chữa, cũng đã lấy được thứ mình cần.
Nhưng mấy ngày trước ở cửa cung, ta tận mắt chứng kiến hắn xuất một chưởng mới hiểu muốn hoàn thành việc này không hề đơn giản. Ít nhất bây giờ vị bằng hữu của chúng ta không có đối thủ. Trong Thiên Khải thành, người áp chế được hắn, e rằng chỉ có quốc sư.” Tiêu Sắt nói.
Tạ Tuyên nhướn mày: “Ta cũng không phải đối thủ?”
“Thực không dám giấu diếm.” Lôi Vô Kiệt mở miệng nói: “Nộ Kiếm Tiên từng giao thủ với hắn, không phải đối thủ của hắn. Lúc đó Nộ Kiếm Tiên, ta, Lan NguyỆt Hầu thêm vào hai vị công công Cẩn Uy Cẩn Ngọc, vẫn không cản được hắn.”
“Tên đại ma đầu kia cũng không đánh nổi hắn? Tuy ta tự tin kiếm thuật bất phàm nhưng không dám tự nhận mình thắng được Nhan Chiến Thiên.
Nói vậy, ta cũng không phải đối thủ của hòa thượng Vô Tâm.” Tạ Tuyên lạnh nhạt nói, giọng điệu không có gì buồn bã.
Tề Thiên Trần khẽ thở dài: “Nhưng e rằng ta của bây giờ cũng không phải đối thủ của hắn.” Hắn vẫy phất trần, quét về phía Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt kinh ngạc, xuất chưởng đối mặt với phất trần kia.
Lúc này hắn mới phát hiện khí tức của Tề Thiên Trần vẫn mênh mông hùng hồn như trước, vẫn có tiên khí uy nghiêm nhưng dường như đã có phần đứt quãng, không thể kéo dài. Cuối cùng hắn đã hiểu, sau trận đánh tuyỆt thế hôm đó Tề Thiên Trần đã bị trọng thương không cách nào cứu vãn. Hắn của bây giờ chỉ có bên ngoài trông vẫn mạnh mẽ, thực ra nội tức đã bị tổn thương, không còn bao nhiêu ngày tháng.
“Quốc sư...” Tiêu Sắt ngây ra một hồi.
“ChuyỆn đời đều có nhân quả, yên tâm đi, ta còn có việc chưa xong, tạm thời không chết được.” Tề Thiên Trần cười nói.
“Chỉ tiếc Mạc Y tiền bối và Bách Lý thành chủ vẫn đang trong giấc mộng. Thế gian này còn ai cứu được Vô Tâm.” Lôi Vô Kiệt thở dài.
“Không có ta, không có Bách Lý thành chủ nhưng vẫn còn chính các ngươi.” Tề Thiên Trần cười nói: “Gần đây sóng gió trong Thiên Khải thành mài bớt nhuỆ khí của các ngươi ư? Vĩnh An Vương điện hạ, chẳng phải trước nay ngươi chỉ tin chính mình à?”
Tiêu Sắt kinh ngạc, hai mắt sáng lên: “Ý của quốc sư là...”
“Vô Tâm tuy mạnh nhưng đã vào Thần Du Huyền Cảnh chưa?” Tề Thiên Trần hỏi lại.
Tiêu Sắt lắc đầu: “Còn chưa vào.”
“Vậy chẳng phải nếu ngươi bước vào Thần Du Huyền Cảnh là vượt qua hắn rồi à?” Tề Thiên Trần cười một tiếng: “Nếu thật sự không được thì tới nửa bước Thần Du như ta cũng tạm ổn.”
“Ngài đang nói gì vậy?” Đầu óc của Lôi Vô Kiệt mơ hồ: “Nếu tiến vào Thần Du Huyền Cảnh đơn giản như vậy, thế thì trên đời này ai cũng là cao
thủ à? Tư Không thành chủ, Tạ Tuyên tiên sinh còn không làm được, chúng ta làm sao làm được?”
“Không, có một phương pháp rất đơn giản.” Tiêu Sắt đột nhiên nói. Tạ Tuyên khẽ mỉm cười: "Thú vị."
Hoàng cung Bắc Ly, Kiếm các.
Trong Kiếm các thờ phụng danh kiếm của các triều đại hoàng thất Bắc Ly, thường do tổng quản chưởng kiếm Cẩn Uy công công trông coi. Tuy trên danh nghĩa nơi này là một gian các cất giữ bảo kiếm nhưng thực tế là nơi nguy hiểm nhất trong hoàng cung, là bố trí cuối cùng của hoàng tộc họ
Tiêu cho bản thân họ. Nghe nói nơi này dễ thủ khó công, bên trong giăng đầy cơ quan, chỉ có người kế vị hoàng đế và tổng quản chưởng kiếm mới biết bí mật trong đó.
Còn Lang Gia Vương Tiêu Lăng Trần vừa ra khỏi Bình Thanh điện, đang đứng ngoài cửa Kiếm các.
“Điện hạ, tuy hiện giờ bỆ hạ cho phép điện hạ tùy ý đi lại trong cung, nhưng Kiếm các này... Xin điện hạ cẩn thận.” Người hầu đi theo nơm nớp lo sợ.
“Cẩn thận cái gì? Cẩn Uy đã chết, nếu là ta chắc đã cho một đuốc đốt trụi cái Kiếm các này rồi.” Tiêu Lăng Trần cười lạnh một tiếng, đẩy cửa bước chân vào.
Trong Kiếm các vô cùng âm u, chỉ có vài ánh nến yếu ớt, nhưng nhìn cẩn thận lại thấy ánh lạnh um tùng. Những danh kiếm được xếp lên thờ cúng như bài vị, đặt trên giá, càng uy nghiêm và lạnh lẽo. Ánh mắt Tiêu Lăng Trần từ từ đảo qua, như đang tìm kiếm thứ gì.
Trong bóng tối, vài bóng người nhúc nhích.
“Đây là kiếm nô trong truyền thuyết?” Tiêu Lăng Trần nhìn những người trong bóng tối chưa hề lộ diện: “Hôm nay ta muốn lấy một thanh kiếm ra khỏi đây, có được không?”
“Cần kiếm đáp lời, chúng ta không có cách nào.” Một giọng nói khàn khàn trong bóng tối trả lời hắn.
“Vậy ta hỏi ngươi, thanh kiếm nào tốt nhất ở đây?” Tiêu Lăng Trần hỏi.
“Hạo Khuyết. Kiếm này được tôn là thanh kiếm chánh khí đỆ nhất thiên hạ. Đứng thứ tám trong kiếm phổ của Kiếm Tâm trủng.”
“Nó từng là kiếm của ai?”
“Đại đô hộ Bắc Ly, Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong.”
Tiêu Lăng Trần gật đầu một cái, đột nhiên giơ tay ra, quát lớn một tiếng: “Hạo Khuyết!”