Dường như ngày hôm đó, trước Bình Thanh điện Minh Đức Đế đã dùng hết chút sức lực cuối cùng nên giờ hắn lại mắc bỆnh nằm trên giường, hơn nữa lần này có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều so với trong quá khứ. Hoa Cẩm đã khỏi bỆnh nặng nên lại tới chẩn đoán, cô nhìn mũi châm đen nhánh, chậm rãi lắc đầu một cái.
Mộc Xuân Phong nhìn mũi châm, sắc mặt cũng không thoải mái: “Vì sao lại như vậy?”
Hoa Cẩm nhìn Minh Đức Đế: “BỆ hạ, bỆnh trên người dễ chữa, bỆnh trong lòng khó chữa. Mấy hôm nay người xúc động hay có tâm sự gì?”
Lê Trường Thanh đứng bên cạnh bất đắc dĩ thở dài, trong đầu thầm nghĩ thần y đúng là hai lỗ tai không nghe thấy chuyỆn ngoài cửa sổ. Thiên Khải
thành xảy ra chuyỆn lớn như vậy, chắc cũng chỉ có cô hỏi Minh Đức Đế có tâm
sự gì.
“Không phải tâm sự gì, chỉ là trẫm nhớ lại một số người, một số chuyỆn, thấy hối hận mà thôi.” Minh Đức Đế nhẹ giọng nói.
“Là chuyỆn bỆ hạ nói lần trước à/” Hoa Cẩm thu hồi châm bạc, hỏi. “Đúng vậy.” Minh Đức Đế ho nhẹ một tiếng.
“Thần y, chữa bỆnh quan trọng hơn, những chuyỆn này không nên nhắc lại.” Lê Trường Thanh vội vàng nói.
Mộc Xuân Phong thờ ơ hỏi: “Sao hôm nay đại tổng quản Cẩn Tuyên không ở đây?”
“Lần này trong Ngũ Đại Tổng Quản xảy ra chuyỆn lớn như vậy, mấy ngày này đại tổng quản Cẩn Tuyên cần xử lý một chút chuyỆn, cho nên hôm nay không tới.” Lê Trường Thanh nói.
Mộc Xuân Phong thản nhiên ‘ừ’ một tiếng. Hôm nay Tiêu Sắt đến bảo hắn để ý phản ứng của đại tổng quản Cẩn Tuyên, nhưng đại tổng quản lại không có mặt khiến hắn cảm thấy có phần kỳ lạ.
“BỆ hạ, Lang Gia Vương điện hạ tới.” Một thị vỆ đi vào bẩm báo.
“Các ngươi ra ngoài cả đi, để Lăng Trần vào.” Minh Đức Đế nhẹ giọng nói.
“BỆ hạ bỆnh nặng như vậy, hay là để tiểu thần y Hoa Cẩm ở lại giúp?” Lê Trường Thanh khuyên nhủ.
“Không cần, tất cả đi ra ngoài.” Minh Đức Đế giơ ống tay áo; “Trẫm nói chuyỆn riêng với Lăng Trần một chút.”
Lê Trường Thanh biết có khuyên tiếp cũng không tác dụng gì, đành dẫn Hoa Cẩm và Mộc Xuân Phong xuống.
Tiêu Lăng Trần người mặc áo trắng, phe phẩy quạt xếp đi qua bên cạnh Mộc Xuân Phong, hai người từng gặp nhau trên biển một lần, lập tức nhận ra đối phương.
“Ô, đây chẳng phải công tử của Thanh Châu Mộc gia à? Sao lại chạy đi làm thầy lang vậy?” Tiêu Lăng Trần cười nói.
Mộc Xuân Phong tiện tay đánh vào quạt xếp của Tiêu Lăng Trần một cái: “Đây chẳng phải vua của vùng biển ngàn dặm à? Sao lại lên bờ?”
“Hít thở không khí trên mặt đất một chút.” Tiêu Lăng Trần đi qua bên cạnh Mộc Xuân Phong, cung kính hành lễ: “Tham kiến bỆ hạ.”
“Ngươi đến đây.” Minh Đức Đế giãy dụa ngồi dậy, phất tay một cái.
Tiêu Lăng Trần tiến thêm vài bước nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định.
Minh Đức Đế thở dài, sau một hồi im lặng mới nói: “Lần này may mà có ngươi.”
“Ta chỉ duy trì ý chí của phụ soái mà thôi. Nếu Lăng Trần thật sự mưu phản đoạt ngôi hoàng đế, sau này xuống dưới kia gặp phụ soái, chắc người cầm roi ngựa quất chết ta mất.” Tiêu Lăng Trần lắc đầu, lời nói tuy có vẻ
không đứng đắn nhưng từng câu từng lời đều mang theo tình cảm tha thiết. “Huống chi, với tính cách của ta cũng chẳng thể làm hoàng đế.”
“Vậy tính cách thế nào mới thích hợp làm hoàng đế?” Minh Đức Đế như đang hỏi Tiêu Lăng Trần nhưng cũng như đang hỏi mình.
“Tỷ như bỆ hạ đây, tâm tư tương đối nặng, tính cách tương đối ổn, suy nghĩ tương đối nhiều. Tính cách phụ soái của ta quá tiêu sái, làm tướng quân còn được, làm hoàng đế thì quá mỆt mỏi, cho nên năm đó hắn buông bỏ. Ta cũng vậy, tuy hoàng đế là người có quyền thế nhất trên thế gian này nhưng cũng là người đeo gông xiềng nặng nhất. Đám thái giám chết tiệt kia đặt ngôi báu lên người hai cha con chúng ta, là quá coi thường chúng ta.” Những lời này của Tiêu Lăng Trần có thể coi là đại nghịch bất đạo
nhưng hôm nay ở đây chỉ có hai người bọn họ, mà hiển nhiên Minh Đức Đế chẳng hề để ý.
Minh Đức Đế thở dài: “Năm xưa hai huynh đỆ chúng ta một người làm vua một người làm tướng, vốn nghĩ rằng vận nước của Bắc Ly trong tay chúng ta sẽ hưng thịnh tới cực điểm, lại không nghĩ ngược lại bị người khác đem ra lợi dụng. ChuyỆn của phụ soái ngươi, mấy năm qua trẫm luôn tự trách.”
“Ngài thật sự nên tự trách.” Tiêu Lăng Trần đột nhiên nói. Minh Đức Đế sửng sốt nhưng vẫn đáp lời: “Ngươi nói tiếp đi.”
“Năm xưa đúng là phụ soái ta cam tâm tự bôi đen bản thân, tình nguyỆn đi chịu chết để ổn định triều đình. Nhưng vì sao từ đầu đến cuối bỆ hạ chỉ giữ
im lặng. Ta biết đây là ăn ý giữa vua tôi các ngài, ngài biết ý định của phụ
soái, phụ soái cũng biết ý định của ngài. Nhưng năm xưa thật ra đâu phải không có cách thứ hai.” Tiêu Lăng Trần nhìn Minh Đức Đế, ánh mắt đăm đăm: “Ngài có thể tìm ra đám bề tôi định làm loạn kia, giết chết từng cái một, có thể cùng phụ soái ta kiên định nói cho cả thiên hạ biết: Không sai, trên cuộn sách Long Phong viết tên Tiêu Nhược Phong đấy, thế thì sao?
Hoàng đế vẫn là Tiêu Nhược Cẩn, Lang Gia Vương vẫn là Tiêu Nhược Phong. Đây là lựa chọn của các ngài, không ai không cách gì thay đổi được.
Cuộn sách Long Phong không làm được, người trong thiên hạ cũng không làm được? Vì sao lại không làm vậy?”
Minh Đức Đế im lặng một hồi lâu, không trả lời.
Tiêu Lăng Trần lại nói tiếp: “Bởi vì làm vậy sẽ có nguy hiểm. Làm vậy có lẽ sẽ khiến ngôi vị hoàng đế của ngài không yên ổn, có thể ảnh hưởng nghiêm
trọng tới ổn định của Thiên Khải thành. Những vương gia thua trong trận chiến đoạt ngôi có thể dấy binh tới Thiên Khải, các đại thần bất mãn với ngài trong triều cũng sẽ nhân cơ hội này ra tay. BỆ hạ, Lăng Trần nói có sai không?”
“Không sai.” Minh Đức Đế gật đầu: “Ngươi nói rất đúng. Cho nên mấy năm nay trẫm vẫn rất áy náy. Trẫm có thể tự lừa gạt mình nói đó là lựa chọn của Nhược Phong, có thể tự nhủ một ngày nào đó nên rửa tội cho Nhược Phong, lập lại bài vị thờ cúng hắn trong Thái Miếu. Nhưng tới trước khi ngươi bước vào Bình Thanh điện, trẫm vẫn không làm chuyỆn đó.”
“Phụ soái của ta vẫn nhớ ước định giữa người và bỆ hạ thuở thiếu thời, có lẽ sau này bỆ hạ đã quên.” Tiêu Lăng Trần quay người lại. “Ta không hiểu bỆ hạ tìm Lăng Trần là định nói điều gì, nhưng thứ Lăng Trần muốn nói chính là điều này. Còn thứ Lăng Trần muốn nghe lại không phải mấy lời hối hận.”
Minh Đức Đế lại im lặng.
“Nếu bỆ hạ không có gì để nói, Lăng Trần xin đi trước. Ta lý giải dự định của phụ soái ta nhưng không nghĩa là ta có thể tha thứ cho chuyỆn này. Ta mất đi người thân thiết nhất, bất luận vì nguyên nhân gì ta cũng sẽ không tha thứ.
Thiên hạ cũng tốt, xã tắc cũng vậy, ngôi vị hoàng đế cũng thế.”
Giọng nói của Tiêu Lăng Trần càng ngày càng lạnh đi. “Hôm nay ta tới không phải để nói chuyỆn xưa cũng không phải để tranh công, chỉ là có mấy lời không nói ra thì không thoải mái, lại không thể để người trong thiên hạ nghe được nên đành để bỆ hạ nghe. Hy vọng bỆ hạ hiểu cho.”
“Trẫm hiểu. Trẫm còn một câu muốn hỏi ngươi. Lần này trẫm nên lựa chọn như thế nào?” Minh Đức Đế chậm rãi hỏi.
“Rất đơn giản, ngài căm ghét hoàng tử nào nhất thì để lại ngôi báu cho hắn.” Tiêu Lăng Trần hờ hững nói: “Vị trí của bỆ hạ đã định trước là người cô đơn, chẳng thể sống thoải mái được.”