Tề Thiên Trần dùng tay vuốt nhẹ chòm râu của mình.
Diệp Khiếu Ưng giơ tay đặt lên chuôi đao, chuẩn bị rút ra bất cứ lúc nào.
“Ngươi rất giống với phụ thân ngươi, nhưng phụ thân ngươi sẽ không làm ra chuyỆn như vậy.” Tề Thiên Trần chậm rãi nói.
Tiêu Lăng Trần ngạo nghễ nói: “Bởi vì khi phụ thân ta gặp chuyỆn đó, người đã không còn trẻ. Mà ta, còn rất trẻ! Ta có thể phạm sai lầm!” Tiêu Lăng Trần đột nhiên vung roi ngựa, phóng thẳng tới, chẳng hề lo lắng Tề
Thiên Trần sẽ đột ngột xuất thủ.
Tề Thiên Trần khẽ thở dài, xoay người bỏ đi. Thời khắc này dáng vẻ Tiêu Lăng Trần khi phóng ngựa tại Thiên Khải chẳng khác nào Lang Gia Vương tái hiện nơi trần thế. Những nơi hắn đi qua đều bộc lộ khí thế sắc bén khó tả, mọi người chỉ có thể lui bước nhường đường
Diệp Khiếu Ưng phóng ngựa đuổi theo, nhìn bóng lưng Tề Thiên Trần ở phía xa, lẩm bẩm: “Ta cũng không nhìn thấu nổi tòa Thiên Khải thành này.” Cẩn Uy và Cẩn Ngôn công công cũng đã xuất hiện bên cạnh Thái Miếu.
Cẩn Uy công công thở phào nhẹ nhõm: “Ta cứ tưởng quốc sư sẽ xuất thủ.” “Quốc sư và Lang Gia Vương từng là bạn cũ, lần này rốt cuộc hắn đứng về phía ai, e rằng còn chưa biết được.” Cẩn Ngôn công công xoay người.
Trước Bình Thanh điện, Minh Đức Đế nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Lão lục.” Tiêu Sắt xoay người: “Phụ hoàng.”
“Ngươi và lập tức lớn lên bên nhau từ nhỏ, đến lúc đó xin dùng đại nghĩa khuyên hắn. Hoàng tộc họ Tiêu không thể nội đấu, ân oán trong thế hỆ của trẫm và Nhược Phong nên kết thúc ở đây.” Minh Đức Đế nói.
Lê Trường Thanh vội vàng la lên: “BỆ hạ, không thể như vậy!”
Tiêu Sắt lắc đầu: “Lăng Trần tới là vì đại thống, không phải vì phản loạn, xin phụ hoàng yên tâm.”
Đại thống?
Lê Trường Thanh thầm suy nghĩ, sao gặp chuyỆn này mọi người đều phát điên vậy? Tiêu Lăng Trần con trai của kẻ mưu phản dẫn quân chiếm Thiên Khải, sao ngược lại thành đại thống? Hắn lau mồ hôi, Vĩnh An Vương hồ
đồ rồi, kẻ đó sao lại là đại thống được?
Tiêu Sùng im lặng không nói gì, hắn nhìn Tiêu Sắt nhưng phát hiện vẻ mặt hắn không như đùa giỡn.
Tiêu Vũ trong lòng hơi động, liếc sang phía Tiêu Sắt, thầm nghĩ: Nghe những lời này của Tiêu Sắt, chẳng lẽ hắn biết chuyỆn cuộn sách Long Phong? Chắc việc này cũng có mưu đồ của Tiêu Sắt, e rằng tiếp theo sẽ
không đơn giản.
“Đại thống à.” Minh Đức Đế nói một lời đầy ẩn ý. Ngoài cửa cung, Tiêu Lăng Trần dẫn đại quân chạy tới.
Lê Trường Thanh cao giọng quát: “Toàn quân phòng bị.”
Minh Đức Đế lại dùng giọng còn cao hơn hắn hét lớn: “Mở cửa cung!” “BỆ hạ!” Lê Trường Thanh vội vàng la lên.
“Đâu cần những tổn thất vô nghĩa, ta chờ hắn ở đây!” Minh Đức Đế nghiêm mặt nói.
Trong lúc nói chuyỆn, cửa cung đã mở. Tiên Hồng giáp, Huyết Long thương.
Nam tử trẻ tuổi mặc áo giáp đỏ tươi, tay cầm trường thương cưỡi ngựa đi vào.
Khoảnh khắc đó, Minh Đức Đế như chứng kiến Lang Gia Vương năm xưa thúc ngựa vào cung.
“Giống quá.” Minh Đức Đế cảm thán.
Lê Trường Thanh đột nhiên đứng dậy rút đao bên hông ra: “BỆ hạ có đức với quân, nhưng quân cũng có chí đền nợ nước. Ta theo bỆ hạ đã mười bảy năm, không thể trơ mắt nhìn bỆ hạ bị nghịch thần làm hại được! Ta xung phong làm gương cho binh sĩ, chấn chinh uy phong quân vương!”
“Trường Thanh.” Minh Đức Đế giơ tay ngăn cản nhưng đã thấy Lê Trường Thanh cầm kiếm xông thẳng về phía Tiêu Lăng Trần. Hắn phóng xuống bậc thang, xoay người lên ngựa, phẫn nộ quát: “Loạn thần tặc tử.”
Cấm quân và Hổ Bí lang đều đặt tay lên chuôi đao, rục rịch muốn xuất kích. Tuy Minh Đức Đế không hạ lỆnh nhưng thống soái của họ đã một mình một đao xông trận, không lý nào bọn họ lại ngồi yên không để ý tới.
Lan NguyỆt Hầu không nhịn được cảm thán: “Lê thống lĩnh xuất thân thế gia quân ngũ, bầu máu nóng trên người hắn không kém gì các vị đời trước.”
Lê Trường Thanh thúc ngựa chạy tới cạnh Tiêu Lăng Trần, vung đao chém thẳng xuống. Tiêu Lăng Trần nhảy lên một cái, giơ Huyết Long thương lên, xuất thương đánh văng trường đao của Lê Trường Thanh. Hắn nhanh chóng trở lại ngựa nhưng không ham chiến, thúc một cái vào bụng ngựa tiếp tục phi về phía trước. Lê Trường Thanh đang định truy kích, lại nghe sau lưng vang lên tiếng gầm giận dữ. Hắn xoay người, hai thanh trọng đao đã bổ xuống.
Lê Trường Thanh thân là thống lĩnh cấm quân, đương nhiên võ nghỆ bất phàm, nhưng giơ đao đối mặt với song đao bá đạo lẫm liệt này, lại bị chấn tới mức hổ khẩu đau âm ỉ.
“Diệp Khiếu Ưng!” Lê Trường Thanh phẫn nộ quát.
“Lê thống lĩnh.” Diệp Khiếu Ưng quát khẽ một tiếng, múa song đao. Ai cũng biết hai vị cao thủ lợi hại nhất bên cạnh Minh Đức Đế là đại tổng quản Cẩn Tuyên và quốc sư Tề Thiên Trần. Lê Trường Thanh không tính là lợi hại. Song đao của Diệp Khiếu Ưng nhanh chóng đè ép khí thế của Lê Trường Thanh xuống.
“Loạn thần tặc tử, dám mưu đồ phản nghịch như vậy. Diệp Khiếu Ưng, ngươi không thấy thẹn với lòng tin của bỆ hạ đối với ngươi à?” Lê Trường Thanh quát.
“Thắng làm vua, thua làm giặc. Nếu muốn trách mắng gì ta thì thắng ta đã rồi nói!” Diệp Khiếu Ưng xuất đao hất văng Lê Trường Thanh.
“Chi viện Lê thống lĩnh!” Đột nhiên có một Hổ Bí lang quát lớn.
Tất cả binh lính cấm quân và Hổ Bí lang cùng rút đao ra. Tổ tiên của bọn họ chết trước Bình Thanh điện để giúp Minh Đức Đế, đây không phải đau khổ mà là vinh quang!
Thế nhưng đột nhiên có tiếng gót sắt vang lên như sấm rền.
Tiếp đó Tiêu Lăng Trần, Diệp Khiếu Ưng, Lang Gia quân đã bước chân vào trong cung. Ba người dẫn đầu một người cầm trường thương, một người cầm hai thanh đoản thương, một người đeo một cây trường cung. Vương Phách Xuyên, Tiếu Trảm Giang và Tiết Đoạn Vân.
Tam thần tướng của trung quân Bắc Ly ngày trước. Theo sau bọn họ là binh sĩ như nước thủy triều, bao vây lấy Hổ Bí lang và cấm quân chặt như
nêm cối. Cuối cùng bọn họ cũng hiểu vì sao Minh Đức Đế lại bảo bọn họ đừng chống cự.
Trước lực lượng tuyỆt đối, có khi lực lượng tinh thần cũng mất đi tác dụng.
Áo giáp của Lê Trường Thanh bể nát, trường đao rời tay, ngã gục dưới đất.
Diệp Khiếu Ưng thu hồi song đao, ngồi trên lưng ngựa đưa mắt nhìn xuống: “Trước mặt Lang Gia quân, lòng trung thành của ngươi không đáng nhắc tới.”
Cấm quân và Hổ Bí lang cũng do dự, ky binh đã bao vây lấy họ, chỉ cần Diệp Khiếu Ưng ra lỆnh một tiếng bọn họ sẽ bị đạp thành thịt nát.
Cuối cùng Tiêu Lăng Trần cũng phi ngựa tới Bình Thanh điện. Hắn tung người xuống ngựa, đạp từng bậc thang bước lên trên. Diệp Khiếu Ưng không đi theo, chỉ có một phó quan đi theo bên cạnh hắn. Hắn chậm rãi đi lên bên trên, áo giáp mài vào nhau phát ra tiếng kim loại ken két.
Tiêu Sùng bước lên trước một bước, đặt tay lên trường kiếm bên hông. “Sùng Nhi.” Minh Đức Đế gọi một tiếng.
Tiêu Sùng lắc đầu một cái, quay sang phía Tiêu Lăng Trần: “Đi tới đó thôi.” Tiêu Lăng Trần lại thật sự dừng bước, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Sùng: “Sùng hoàng huynh, ngươi nhìn được rồi.”
“Chẳng qua không ngờ, sau khi mắt sáng lại thấy ngươi khởi binh phản loạn.”
Tiêu Lăng Trần xoay người nhìn về phía xa: “Ta không khởi binh phản loạn, ta chỉ trở về nhà của mình.”
Trong cửa cung xa xa, lại có một đội nhân mã đi vào. Bọn họ cưỡi ngựa trắng, mặc giáp trắng, trán đeo vải trắng. Bắc Ly chỉ có một nhánh quân có trang phục như vậy.
Vương quân thủ lăng.