Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 374: Chó cùng rứt dậu




Xích Vương phủ.

Tiêu Vũ ngồi trong sân từ từ uống trà, có lẽ trong Thiên Khải thành bây giờ, hắn là người bình tĩnh nhất, vì tất cả mọi thứ đều trong khống chế của hắn.

Hai mươi vạn đại quân ép thẳng tới Thiên Khải, cho dù bọn họ đi nhanh hơn nữa, đi cả ngày cả đêm không nghỉ, cũng không thể âm thầm không chút tiếng động như vậy.

“Ngăn cản tất cả tin tức được trình lên trong quân đội, giết hết những người đưa tin, trải đường cho bọn chúng tiến vào Thiên Khải. Bọn chúng nên cảm ơn ta mới phải.” Tiêu Vũ mỉm cười đặt bình trà xuống: “Đi, chúng ta tới Bình Thanh điện.”

Long Tà nhíu mày một cái: “Điện hạ định tự đặt mình vào chỗ chết ư?”

“Không chết được, bọn chúng cầm cuộn sách Long Phong tới, tự nhận mình là chính thống nên đương nhiên phải kế vị theo cách thông thường, giết chúng ta chính là mưu phản.” Tiêu Vũ đứng dậy, nhìn người áo đen:

“Huống chi muốn giết ta cũng chẳng dễ thế đâu.” Long Tà gật đầu: “Bước kế tiếp nên làm thế nào?”

Tiêu Vũ ngẩng đầu lên nhìn trời: “Bảo hai vị tướng quân kia chuẩn bị đi, đại chiến sắp tới, không ai đoán được kết cục, chỉ có thể dốc toàn lực đánh một trận.

Lang Gia quân công chiếm Thiên Khải, hai quân thượng hạ của Bắc Ly tập kết cứu viện. Trong vở kịch mà Tiêu Vũ đã bố trí sẽ có rất nhiều người phải chôn thây trong trận chiến lần này, mà hôm nay, ít nhất có một người phải chết.

Minh Đức Đế.

Chỉ khi hắn chết, Tiêu Vũ mới có thể leo lên đế vị.

Tiêu Lăng Trần cưỡi ngựa chậm rãi sánh vai với Diệp Khiếu Ưng đi trên con đường của Thiên Khải thành. Hắn nhìn con đường rộng rãi xung quanh, mỉm cười nói: “Năm xưa mỗi lần phụ soái chiến thắng trở về đều cưỡi ngựa đi trên con đường này, người ven đường đều quỳ xuống hành lễ, ánh mắt đầy sùng bái.

Thế nhưng bây giờ ánh mắt họ nhìn lên chỉ có sợ hãi.”

Diệp Khiếu Ưng thở dài: “Rất nhiều người đã thay đổi, tòa thành này cũng không còn là Thiên Khải thành khi xưa nữa.

Tiêu Lăng Trần vung trường thương: “Toàn quân nghe lỆnh, không được lạm sát dân chúng trong thành. Ai trái lỆnh, chém.”

“Bây giờ đi đâu?” Diệp Khiếu Ưng hỏi.

Tiêu Lăng Trần quay đầu ngựa: “Đi Thái Miếu.” Khâm Thiên giám.

Trên danh nghĩa bọn họ là tổ chức tiên đoán cho Bắc Ly, ngoại trừ tế lễ

quan trọng cần lộ diện, đại đa số thời điểm chỉ xem ánh sao trên trời, ghi chép tinh tượng. Thế nhưng ai cũng biết nơi này có vài vị thiên sư cảnh giới cao thâm, mấy người bọn họ hợp lực thậm chí có thể thông thiên cải địa.

“Quốc sư, ngài có tính toán gì không?” Tạ Tuyên hỏi. Quốc sư cười một tiếng: “Thuận theo thiên mỆnh.” “Thiên mỆnh sẽ đứng về phía ai?” Tạ Tuyên lại hỏi.

“Rất nhiều năm trước, nó từng đứng về phía Lang Gia Vương, nhưng chính hắn đã bỏ qua.” Tề Thiên Trần vẫy nhẹ phất trần, đi ra ngoài.

Cho dù là tiên nhân giáng thế cũng chẳng cản được hai mươi vạn hùng binh. Bên ngoài Bình Thanh điện.

Minh Đức Đế được Lê Trường Thanh đỡ ra ngoài. Dưới đại điện, tất cả

cấm quân đã tụ tập, thân binh Hổ Bí lang đứng cuối cùng, ngăn trước mặt Minh Đức Đế. Đại tổng quản Cẩn Tuyên, tổng quản chưởng hương Cẩn Tiên, Lan NguyỆt Hầu, Bạch Vương Tiêu Sùng, Vĩnh An Vương Tiêu Sắt cùng với Xích Vương Tiêu Vũ dẫn theo người hầu của họ đang chờ ngoài điện.

“Hai mươi vạn đại quân sao lại đột nhiên xuất hiện như vậy?” Minh Đức Đế im lặng một lúc lâu rồi chỉ hỏi một câu.

Không ai trả lời được hắn.

Lê Trường Thanh đã đổ mồ hôi khắp người, hắn thân là thống lĩnh cấm quân, quản lý quân sự trong hoàng thành. Hai mươi vạn đại quân áp sát vốn nên có tin tức của quân đội đưa lên liên tục, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề...

“Là Lăng Trần dẫn binh à?” Im lặng một lúc, Minh Đức Đế lại hỏi.

Lê Trường Thanh gật đầu: “Thưa vâng, nhưng đại tướng quân Diệp Khiếu Ưng đi cùng hắn.”

“Lăng Trần là đứa bé lương thiện, cũng như phụ thân của hắn. Ít nhất Thiên Khải thành sẽ không bị tổn thương.” Minh Đức Đế lạnh nhạt nói:

“Truyền lỆnh xuống, không cần mâu thuẫn vô vị, chúng ta chờ hắn ở đây.”

“BỆ hạ!” Lê Trường Thanh vội vàng la lên: “Thần đã đưa tin cho Vương Ly thiên quân và hai vị tướng quân khác. Chỉ cần chúng ta phòng thủ ở cửa cung, chờ bọn họ trở lại!”

“Hai mươi vạn đại quân, ngươi lấy gì mà thủ?” Minh Đức Đế ho khan:

“Những người bên dưới đều là tướng tài của Bắc Ly ta, ngươi muốn bọn họ chết trong chiến tranh vô nghĩa hay sao?”

“Vô nghĩa?” Tiêu Sùng hạ giọng lặp lại. Tiêu Vũ lặng lẽ mỉm cười.

Tiêu Sắt im lặng không nói gì.

Ngoài Thái Miếu, Tiêu Lăng Trần lập tức xoay mình xuống ngựa, đi vào trong.

Diệp Khiếu Ưng ở ngoài cùng quân đội bảo vỆ, chỉ có hoàng tộc họ Tiêu mới được đi vào trong Thái Miếu.

Tiêu Lăng Trần đi vào, một ông lão đang ngồi đó, thấy Tiêu Lăng Trần, thần sắc thoáng chút kinh ngạc.

“Thái thúc gia, đã nhiều năm không gặp.” Tiêu Lăng Trần cúi đầu cười nói.

Ông lão đã rất già, thậm chí muốn đứng lên cũng rất vất vả. Hắn run run rẩy rẩy đứng dậy, chậm rãi nói: “Lăng... Lăng Trần?”

“Là ta, thái thúc gia.” Tiêu Lăng Trần cung kính trả lời.

Ông lão trông nom Thái Miếu chính là người lớn tuổi nhất trong hoàng tộc họ Tiêu, ngay cả Minh Đức Đế cũng phải gọi ông là thúc gia. Năm xưa ông ta đã từng tham gia dẹp loạn hoạn quan, trải qua bao sóng gió, nhưng bây giờ chỉ lẳng lặng canh giữ trong Thái Miếu, quan sát phong vân biến ảo ngoài miếu. Thái thúc gia đi tới: “Ngươi về rồi, tốt quá, tốt quá.”

“Thái thúc gia thật sự cảm thấy vậy sao?” Tiêu Lăng Trần ngẩng đầu lên nhìn những cái tên trên bảng hiệu, từ trên xuống dưới, cuối cùng vẫn không thấy tấm của phụ thân mình.

Thái thúc gia có vẻ nhận ra tâm tư của hắn, thở dài: “Nhược Phong bị xử mưu phản, Thái Miếu sẽ không thờ phụng tên của hắn.”

“Ngày mai sẽ có.” Tiêu Lăng Trần giơ tay: “Thái thúc gia, phiền ngài cho ta một nén hương.”

Thái thúc gia châm hương đưa tới. Tiêu Lăng Trần nhận lấy, lạy những bài vị kia một cái: “Liệt tổ liệt tông trên trời, Lăng Trần trở lại lần này muốn thay hoàng tộc họ Tiêu chúng ta bình định phản loạn, dựng lại kỷ cương hoàng tộc.” Sau khi nói xong xoay người, bước nhanh ra ngoài.

Vào thành, vào Thái Miếu, lạy liệt tổ liệt tông rồi mới chạy tới Bình Thanh điện.

Nhanh chóng như sấm chớp.

Nhưng khi hắn ra khỏi Thái Miếu, lại thấy trên mái hiên đối diện có một người đang đứng.

Toàn thân mặc đạo bào thiên sư, tay cầm phát trần màu trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Khâm Thiên giám, Tề Thiên Trần.

“Rút đao!” Diệp Khiếu Ưng gầm lên một tiếng, tất cả tướng sĩ lập tức rút đao, bọn họ thúc ngựa đi tới bên cạnh Tiêu Lăng Trần.

Trong thiên hạ không ai đối đầu được với hai mươi vạn đại quân, nhưng lại có người có thể lấy đầu kẻ khác giữa hai mươi vạn đại quân.

“Cẩn thận.” Diệp Khiếu Ưng quát khẽ một tiếng.

Tiêu Lăng Trần ngẩng đầu lên nhìn Tề Thiên Trần, cười nói: “Khi ta còn bé thiên sư rất thương ta. Không sao, ông ấy sẽ không giết ta.”

Tề Thiên Trần cũng mỉm cười cúi đầu nói: “Cách biệt đã nhiều năm, tiểu hữu vẫn khỏe chứ.”

“Không khỏe, ăn không được, ngủ không tốt.” Tiêu Lăng Trần lắc đầu: “Cho tới khi bước chân vào Thiên Khải thành mới thấy tốt hơn.”

“Có gì tốt?” Tề Thiên Trần lại hỏi.

“Có thể giết người mà mình muốn giết, rất tốt!” Tiêu Lăng Trần cao giọng đáp.