Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 358




Mộ Vũ Mặc từ từ xoay tròn cán dù, bột huỳnh quang nhẹ nhàng bay lên, đánh về phía trước.

Cẩn Ngọc công công tiến tới một bước, giơ tay cầm lấy con bướm, bóp nát.

Nhưng những mảnh vỡ không rơi xuống đất mà lượn vòng quanh cánh tay hắn, sau đó biến mất không còn tăm hơi.

Mộ Vũ Mặc lại nở nụ cười yêu kiều: “Công công muốn sống thì mau mau chém đứt cánh tay đó đi.”

Cẩn Ngọc công công vẫn dửng dưng như không, nhìn những bột phấn đó thấm vào trong da thịt của mình mà mặt không biểu tình. Chỉ có sắc mặt hắn hơi đỏ lên, tiếp đó ợ một cái, chậm rãi phun một luồng trọc khí ra.

Mộ Vũ Mặc ngừng xoay dù, nhướn mày: “Miên Tức thuật?” “Chút tài mọn.” Cẩn Uy công công hừ lạnh một cái.

Cẩn Ngọc công công lại lắc đầu: “Là kỳ độc Tử Mị Nương, không phải chút tài mọn.”

Mộ Vũ Mặc giậm mũi chân, đã lao tới trước mặt Cẩn Ngọc công công, chưởng phải của cô nàng vung lên, khí lạnh bừng bừng.

Sương Hàn chưởng.

Cẩn Ngọc công công cũng lập tức xuất chưởng, nhưng lại mang theo một cảm giác ấm áp.

Miên Tức thuật.

Chưởng pháp chí hàn đấu với võ công chí noãn.

Khi Mộ Vũ Mặc và Cẩn Ngọc công công đối chưởng, tay trái cũng vung lên, cây dù kia mở ra, độc phấn trên đó tỏa ra, ập xuống người Cẩn Uy công công.

Lại thấy phù triện trên trường kiếm của Cẩn Uy công công lập tức bay lên, một luồng kiếm khí vô hình bao phủ, mạnh mẽ ngăn cản chỗ phấn độc kia.

Hắn vung trường kiếm, chớp mắt đã hạ xuống trước mặt Tô Mộ Vũ.

“Nghe nói ngươi còn có biệt danh là Tô Thập Bát có thể điều khiển cùng lúc mười tám thanh kiếm, ta rất muốn xem.” Cẩn Uy công công lau nhẹ

một cái, xóa đi hơn nửa phù triện trên thân kiếm.

Tô Mộ Vũ gật đầu: “Tự Tại là gông xiềng, tay kiếm giết Tiêu Dao. Dùng Địa Cảnh chém Thiên Cảnh. Ta cũng muốn xem thử.”

Cẩn Uy công công tung người nhảy lên, vung thanh trường kiếm.

Tô Mộ Vũ ấn một cái xuống đất, mũi dù đâm sâu xuống. Hắn vung tay lên, đã cầm thanh trường kiếm giấu trong thân dù vào tay.

“Thập Bát kiếm trận của ngươi đâu?” Cẩn Uy công công trầm giọng hỏi.

“Chẳng phải công công chưa cởi phù triện trên Uyên Nhãn kiếm à?” Tô Mộ Vũ đáp.

Lôi Vô Kiệt trên mái hiên lại ngáp một cái, Tâm kiếm trên người càng ngày càng réo rắt trước sát khí của những người bên dưới, nhưng nó vẫn chưa thể hành động. Tiêu Sắt nói với hắn, hắn phải đối phó với sát chiêu cuối cùng. Lần ám sát này chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy, ngoại trừ sát thủ Ám Hà, chắc chắn còn có hậu chiêu.

“Rốt cuộc bao giờ hậu chiêu mới tới? Tên Tiêu Sắt này đúng là thích giả thần giả quỷ.” Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ nói: “Bọn họ đánh nhau nảy lửa như vậy mà ta chỉ có thể nhìn, đúng là chán quá đi.”

Hắn đứng dậy, quét mắt từ trên nóc nhà xuống xung quanh, phát hiện ngoài cửa chính Cuồng đao của Lan NguyỆt Hầu đã áp chế triệt để Tạ Cựu Thành. Đao pháp của vị gia chủ tân nhiệm của Tạ gia có vẻ còn chưa bằng sư phụ hắn, Tạ Thất Đao. Còn trong sân, thế cục tuy vẫn chưa rõ ràng nhưng trong thời gian ngắn hai vị gia chủ của Ám Hà cũng không thể xông vào trong nhà.

Như vậy sát chiêu còn lại sẽ là ai?

Đại gia trường của Ám Hà? Vị cao thủ kia tu luyỆn Diêm Ma chưởng, đúng là đối thủ hết sức nguy hiểm. Thế nhưng Lôi Vô Kiệt cảm thấy trong Bạch Vương phủ còn có một khí tức hết sức đáng sợ. Nguyên nhân chính khiến Tâm kiếm ngâm vang là do cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

Nộ Kiếm Tiên - Nhan Chiến Thiên. Thực lực của hắn không thấp hơn đại gia trường của Ám Hà. Mà sau khi Ám Hà lừa gạt hắn, còn phái người chặn giết hắn, hắn rất tức giận. Một khi hắn hắn tức giận, kiếm của hắn cũng càng mạnh.

Dưới phòng ngự vững như tường đồng vách sắt này, rốt cuộc làm sao xông vào? Lôi Vô Kiệt lắc đầu, cứ cảm thấy tối nay mình đến đây phí công.

Sân sau của Bạch Vương phủ.

Tư Không Thiên Lạc và Tiêu Sắt vẫn ngồi trong xe ngựa, không định xuống xe. Tư Không Thiên Lạc cau mày: “Chúng ta cần làm gì ở đây? Vì sao không vào?” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói: “Chờ người.”

“Điện hạ, bọn họ tới rồi.” Từ quản gia vén rèm xe lên Tiêu Sắt nhìn về phía trước, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa đang đi về

phía hắn, rèm xe phía đối diện cũng được vén lên.

Xích Vương Tiêu Vũ và đại gia trường của Ám Hà Tô Xương Hà đang ngồi trong đó.

“Ta nhớ kẻ này, lúc trước hắn muốn giết ngươi nhưng bị hòa thượng Vô Tâm ngăn cản.” Tư Không Thiên Lạc hạ giọng nói.

“Là đại gia trường của Ám Hà.” Tiêu Sắt nói.

Lòng bàn tay của Tư Không Thiên Lạc đổ mồ hôi hột, gật đầu một cái. Tuy bây giờ công lực của cô tăng tiến không ít, nhưng đại gia trường của Ám Hà là cao thủ nổi danh ngang với phụ thân cô. Cô của hiện tại gần như

không thể ngăn cản đối phương.

“Lục ca.” Tiêu Vũ cười nói: “Trăng thanh gió mát đêm giết người. Lục ca ở đây làm gì vậy?”

Tiêu Sắt cũng mỉm cười: “Lão thất, ngươi tới đây làm gì, ta ngăn ngươi làm cái đó.”

“Từ nhỏ ngươi đã thích đối nghịch với ta. Ta chẳng cướp được gì của ngươi, nhưng lần này, ngươi không thắng được.” Tiêu Vũ nhìn Bạch Vương phủ. “Hôm nay, đôi mắt của nhị ca sẽ không khỏi, vị tiểu thần y được mời tới cũng không ra được cửa phủ này.”

Tiêu Sắt nhìn Tô Xương Hà không nói một lời: “Đây là sát chiêu cuối cùng của ngươi ư? Bên trong còn một thanh Tâm kiếm, một thanh Phá Quân kiếm? Cho dù đại gia trường thần công cái thế nhưng lại tự tin tới mức này à?”

Tiêu Vũ lắc đầu một cái: “Hôm nay Tô tiên sinh sẽ không xuất thủ. Những kẻ ở trong đó sẽ tự có người khác giải quyết.”

“Thế thì chẳng bằng chúng ta đánh cược một phen. Hôm nay đôi mắt của nhị ca sẽ khỏi, tiểu thần y cũng không việc gì.” Tiêu Sắt trầm giọng nói.

“Ngươi nói đánh cược, vậy đánh cược ra sao?” Tiêu Vũ cười nói. “Đánh cược Thiên Khải thành.” Tiêu Sắt nói.

Tiêu Vũ lắc đầu: “Vụ cược này còn chưa lớn đến mức đó. Chỉ một đôi mắt của Tiêu Sùng không xứng với cả Thiên Khải thành. Đánh cược Thiên Khải thành còn ở phía sau., nhưng ta không ngại nhận chút điềm tốt. Nếu ta thắng, tòa Tuyết Lạc sơn trang ở Thiên Khải thành, là của ta.”

“Năm xưa ngươi đã muốn giành với ta, nhưng trong tỷ thí hôm đó ngươi đã thua, phụ thân chọn cho ta. Chẳng qua chỉ là một dinh thự, tới giờ

ngươi vẫn chưa buông bỏ được sao?” Tiêu Sắt khẽ cau mày.

“Năm xưa ta đã nói rồi, lần này bị ngươi đoạt mất nhưng cuối cùng sẽ có ngày ta đoạt lại.” Giọng nói của Tiêu Vũ cao dần: “Tất cả mọi thứ, ta sẽ từ

từ đòi lại!”

“Vậy nếu ta thắng thì sao?” Tiêu Sắt hỏi: “Ta là khách quen của Thiên Kim Thai, ta từng thắng được một tòa thành từ tay thái tử Nam Quyết.”

Tiêu Vũ cười nhạt: “Ngươi cứ nói, tuy chỉ là công dã tràng mà thôi. Ngươi muốn một tòa thành, ta cũng có thể cho ngươi một tòa thành.”

Tiêu Sắt nhìn Tiêu Vũ: “Ta có một người bạn. Hắn nói mình muốn tới Thiên Khải thành, đúng là hắn cũng đã tới nhưng ta không tìm được hắn.

Hắn là người rất khác biệt, mà cũng thật kỳ lạ, quan hỆ của ngươi và hắn rất đặc biệt. Ta nghĩ chuyỆn hắn mất tích có liên quan tới ngươi. Nếu ta thắng, cho ta biết tung tích của hắn.”

Tiêu Vũ cười một tiếng: “Người nào mà khiến Vĩnh An Vương coi trọng như vậy?”

“Tông chủ của Thiên Ngoại Thiên, Diệp An Thế. Hay có thể nói là, hòa thượng của Hàn Sơn tự, Vô Tâm.”