Lan NguyỆt Hầu phủ.
Lan NguyỆt Hầu mặc một bộ áo đen bó sát người, hông đeo trường đao, buộc mái tóc lên bước ra khỏi phòng.
Quản gia thấy trang phục của Lan NguyỆt Hầu, kinh hãi kêu lên: “Cái này cái này... Hầu gia! Ngài định đi giết người à?”
Tiếng tăm phong lưu thơ rượu của Lan NguyỆt Hầu vang khắp trong triều, nổi danh là tốt tính quan hỆ được, thế nhưng như vậy không nghĩa là hắn không giết người. Số người thấy hắn giết người không nhiều, nhưng quản gia trong phủ đã chứng kiến vài lần.
“Không phải định đi giết người, nhưng nếu có kẻ đưa tới, vậy phải giết thôi.” Lan NguyỆt Hầu cười một tiếng: “Chuẩn bị xe ngựa đi.”
“Đi... đi đâu ạ?” Quản gia hỏi.
Lan NguyỆt Hầu bước tới: “Phủ Bạch Vương.” Vĩnh An Vương phủ.
Tiêu Sắt leo lên xe ngựa, Tư Không Thiên Lạc ôm trường thương ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần. Cô không mở mắt, chỉ hỏi: “Hôm nay sẽ có một trận đại chiến?”
"Có lẽ vậy." Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.
“Những ngày tháng như vậy bao giờ mới kết thúc?” Tư Không Thiên Lạc hỏi. Tiêu Sắt im lặng một hồi rồi nói: “Tin ta đi, sẽ không lâu đâu.”
“Sau khi kết thúc, ngươi sẽ cùng ta về Tuyết NguyỆt thành chứ?” Tư Không Thiên Lạc hỏi.
“Sao cô không mở mắt ra?” Tiêu Sắt hỏi cô.
Gương mặt Tư Không Thiên Lạc đỏ bừng lên, nếu mở mắt cô lấy đâu ra dũng khí hỏi như vậy. Bây giờ nói xong câu này trái tim cô còn đập thình thịch. Cô nuốt một ngụm nước miếng: “Sao ngươi lại lảng tránh câu hỏi của ta?”
Tiêu Sắt cười một tiếng: “Sẽ trả lời cô. Nhưng còn chưa phải lúc.” “Ngươi biết vì sao ta liều mạng luyỆn thương như vậy không?” Tư Không
Thiên Lạc không chờ Tiêu Sắt trả lời mà nói rất tự nhiên: “Bởi vì ta muốn mạnh
hơn ngươi, đến lúc đó nếu ngươi không đi cùng ta, ta sẽ trói ngươi bắt theo ta. Bọn họ đều nói ngươi muốn làm hoàng đế, nhưng làm hoàng đế có gì hay.
Ngươi cứ nhìn phụ thân ngươi đi, sống quá mỆt mỏi. Hơn nữa Thiên Khải thành...”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Tiêu Sắt ngắt lời cô. “Ta hiểu cả.”
“Vậy ngươi...” Tư Không Thiên Lạc do dự một chút, đột nhiên mở mắt: “Không nói nữa, dù sao đến lúc đó ta sẽ trói ngươi lại.”
Cô mở mắt ra vừa hay đối diện với ánh mắt của Tiêu Sắt. Tiêu Sắt khẽ mỉm cười, Tư Không Thiên Lạc cho rằng hắn đang cười nhạo mình, vội vàng quay đầu sang hướng khác.
Cho dù kế thừa y bát của Thương Tiên, cho dù bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, nhưng dù sao vẫn chỉ là một cô bé.
Thái An điện.
Mộc Xuân Phong và Hoa Cẩm lặng lẽ sửa sang hòm thuốc, cuối cùng Mộc Xuân Phong đeo hòm thuốc lên, lại dắt trường kiếm ngang hông. Hoa Cẩm
nhìn hắn một cái: “Chúng ta đi cứu người chứ không phải giết người. Mang kiếm đi làm gì?”
Mộc Xuân Phong cười một tiếng: “Chúng ta không giết người nhưng cũng phải đề phòng người khác giết chúng ta. Đi thôi, sư phụ.”
Hoa Cẩm gãi đầu một cái: “Thiên Khải thành này thật phiền toái, chỉ muốn chuyỆn này kết thúc sớm một chút, về Dược Vương cốc.”
Hai mắt Mộc Xuân Phong sáng bừng lên: “Dược Vương cốc, ta có được vào không?”
Hoa Cẩm lườm hắn một cái: “Ngươi là đỆ tử Dược Vương cốc ta, đương nhiên vào được ồi.”
Mộc Xuân Phong vui vẻ nói: “Hay lắm.”
Hắn đi ra cửa, tổng quản chưởng kiếm Cẩn Uy công công và tổng quản chưởng sách Cẩn Ngọc công công trong Ngũ Đại Tổng Quản đang đứng đó chờ bọn họ.
“Ta nói này sư phụ, hoàng đế xuất hành cũng chỉ như ngươi thôi.” Mộc Xuân Phong thấy vẻ mặt hai vị công công hết sức trịnh trọng, không kìm được cảm thán.
Cẩn Uy công công trịnh trọng như vậy vì Hoa Cẩm không thể chết được. Tính mạng của thánh thượng vẫn đang nằm trong tay cô.
Cẩn Ngọc công công trịnh trọng như vậy vì hắn là nhị sư phụ của Bạch Vương. Hắn biết được chứng kiến thế giới lần nữa quan trọng với Bạch Vương ra sao.
Hơn nữa hắn cũng biết một điều, hôm nay, rất nhiều người muốn giết Hoa Cẩm. Lôi Vô Kiệt ôm kiếm chờ ở cửa cung, Tâm kiếm bên hông đã ngâm vang từ sáng sớm.
“Thật bất an.” Hắn khẽ thở dài nói. Bạch Vương phủ.
Hôm nay Tiêu Sùng vẫn như ngày thường, sau khi rời giường tắm rửa, thay quần áo, ngồi trong sân nghe Lăng Thiệu Hàn bẩm báo mọi chuyỆn, sau đó luyỆn công, tập kiếm rồi dùng bữa.
Tất cả mọi việc, tất cả trình tự vẫn hỆt như ngày thường. Nhưng lại quá bình thường, quá cẩn thận, tỉ mỉ.
Ngay cả Tiêu Cảnh Hà cũng không nhịn được cảm thán: “Hôm nay hoàng huynh đang căng thẳng.”
Lăng Thiệu Hàn đứng bên cạnh hắn gật đầu một cái: “Dù sao cũng là chuyỆn hắn mong đợi nhiều năm.”
Tiêu Cảnh Hà nhìn hắn nói: “Vậy ngươi thì sao?”
Lăng Thiệu Hàn cúi đầu: “Cũng là chuyỆn đã mong đợi nhiều năm.” “Được.” Tiêu Cảnh Hà gật đầu một cái.
Xích Vương phủ.
Tô Mộ Vũ ôm cây dù của mình đứng trong sân, Tô Xương Hà đứng bên cạnh hắn.
“Bọn họ đâu?” Tô Mộ Vũ hỏi.
“Ta có sắp xếp khác, hôm nay ngươi ra tay trước, đến lúc đó bọn họ sẽ tới tiếp ứng ngươi.” Tô Xương Hà đáp.
" Được." Tô Mộ Vũ gật đầu một cái rồi xoay người đi ra ngoài.”
“Hắn là hạt giống tốt. Dạ Nha tiên sinh nói hắn có thể trở thành tác phẩm tuyỆt đỉnh.” Tiêu Vũ thấy Tô Mộ Vũ đi rồi mới bước ra. Sát thủ với danh hiệu ‘Chấp Tán Quỷ’ này từng đứng trong Tứ Đại Ma Đầu. Tuy hắn luôn cung kính với Tiêu Vũ nhưng chưa từng nói thêm một câu.
“Đừng có ý đồ với hắn. Không chỉ riêng hắn, không được có ý đồ với ba vị
gia chủ Ám Hà. Mỗi gia chủ Ám Hà đều có địa vị và uy danh cực lớn trong gia tộc của mình. Thậm chí chuyỆn chúng ta làm không thể để Tô Mộ Vũ
biết. Những quân cờ đó dùng xong, phải chết.” Tô Xương Hà nhìn Tiêu Vũ. Tiêu Vũ gật đầu: “Tuy rất đáng tiếc, nhưng đã nói với Dạ Nha tiên sinh rồi.”
Tô Xương Hà không tiếp tục đề tài này: “Mặc dù lần này phát động nhiều người như vậy nhưng bất luận Bạch Vương hay Vĩnh An Vương đều bảo vỆ con nhãi của Dược Vương cốc kia. Vĩnh An Vương sẽ không tin Ám Hà nghe lỆnh của Bạch Vương nữa. Chúng ta làm vậy là đối địch với hai người cùng lúc.”
“Sau lần này, trên thế giới sẽ không còn Bạch Vương nữa.” Tiêu Vũ cười nói: “Còn Vĩnh An Vương, sau này tự có cách khác để đối phó với bọn chúng. Đến bây giờ chúng vẫn không biết, ai mới là kẻ địch mà chúng nên lo lắng nhất.”
Bạch Vương phủ.
Hoa Cẩm dẫn Mộc Xuân Phong vào trong phòng của Bạch Vương. Trong phòng, Tiêu Sùng, Tiêu Cảnh Hà và Lăng Thiệu Hàn đang chờ bọn họ.
Cẩn Ngọc công công và Cẩn Uy công công đứng hai bên cửa phòng, sắc mặt nghiêm nghị.
Xe ngựa của Lan NguyỆt Hầu dừng trước cửa Bạch Vương phủ. Hắn nhắm mắt lại ngồi trong xe không nói một lời, cũng không định xuống xe.
Quản gia đích thân đánh xe lau mồ hôi lạnh một cái, thầm nhủ trong lòng: Xem ra không phải tới giết Bạch Vương, thật may mắn.
Xe ngựa của Tiêu Sắt dừng ở cửa sau. Tư Không Thiên Lạc xiết chặt trường thương, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Tiêu Sắt không mang Vô Cực côn, hôm nay hắn không định xuất thủ.
Lôi Vô Kiệt ngáp một cái, nằm trên mái hiên, Tâm kiếm bên cạnh vẫn ngâm vang không ngừng.
Còn trong phủ có một vị tiền bối ra khỏi phòng. Hắn là đối thủ mà bất cứ ai cũng không muốn gặp.
Sát thủ có lợi hại hơn nữa, gặp phải hắn cũng phải đi đường vòng.
Nộ Kiếm Tiên, Nhan Chiến Thiên. Vô số bóng đen đang tiếp cận.
Tấm màn sát lục của Thiên Khải, đã được vén lên.
Còn đối thủ nguy hiểm hơn, đang chạy thẳng tới Thiên Khải.