Tên bờ biển Ly Hải, lúc này có tới vài ngàn thiết ly xếp thành hàng. Khí thế của bọn họ vô cùng hung hãn nhưng lại cực kỳ yên tĩnh.
“Phiêu bạt trên biển bao lâu, cuối cùng cũng trở về.” Thiên phu trưởng Diệp Tự doanh, Hồ An trầm giọng nói.
Thường Khôi Phong mặc áo giáp Lang Gia quân thúc ngựa tới bên cạnh hắn: “Không biết Lang Gia Vương mà chúng ta đang đợi có xứng với ba chữ Lang Gia Vương không?”
“Có tam thần tướng bầu bạn dạy dỗ, chắc cũng đủ đảm nhiệm trọng trách này.” Hồ An nhíu mày, dường như cũng có phần lo lắng.
Trên con thuyền lớn, Tiêu Lăng Trần phe phẩy quạt giấy: “Ba vị thúc phụ, các vị nói xem liệu những người trên bờ có ôm tâm trạng thấp thỏm không? Dù sao năm xưa phụ thân cũng không cho ta tới quân doanh, ta không quen biết với bọn họ, thậm chí chưa từng gặp phần lớn bọn họ.”
Tiết Đoạn Vân gật đầu: “Chắc có.”
“Ta được gọi là Lang Gia Vương là thừa kế tước vị của phụ thân. Ta được thiên quân vạn mã tới đón, cũng là dựa vào uy phong của phụ thân trong quân doanh. Tất cả không liên quan gì tới bản thân ta.” Tiêu Lăng Trần quay người về phía ba vị thần tướng nói: “Ngươi nói xem, nếu những người này thấy bộ dáng hiện tại của ta, có cảm thấy ta xứng với ba chữ
Lang Gia Vương không?”
Thời khắc này Tiêu Lăng Trần mặc một bộ áo trắng nhẹ nhàng, tay cầm một chiếc quạt xếp, có nói là công tử bột của thế gia tại Thiên Khải cũng chẳng sai; còn nói là người thừa kế của Lang Gia Vương đầy rẫy quân công thì chẳng đáng tin chút nào. Cho nên ba vị thần tướng rất phối hợp, lắc đầu một cái.
Tiêu Lăng Trần thở dài, ném quạt xếp trong tay xuống biển: “Cũng được, những ngày tốt lành đã chấm dứt. Người đâu, chuẩn bị giáp cho ta.”
Hai binh sĩ nghe vậy lập tức lùi lại, nhanh chóng đem một bộ giáp màu đỏ tươi lên.
Tiên Hồng giáp, Huyểt Long thương.
Vật dụng Lang Gia Vương thường dùng khi ra trận.
Chiếc thuyền lớn từ từ cập bến. Tất cả mọi người nín thở chờ đợi.
Một bóng người màu đỏ tươi đã xuất hiện trước mặt bọn họ, chỉ riêng bộ giáp đó thôi đã khiến đông đảo binh sĩ đổ lỆ.
Tất cả binh sĩ trên bờ lập tức tung người xuống ngựa, quỳ một chân lên mặt đất, đặt tay phải trước ngực: “Bái kiến vương gia!”
Tiêu Lăng Trần đứng đó hỏi: “Chuẩn bị ngựa cho ta chưa?”
Hồ An huýt gió một cái, một con tuấn mã màu đen chạy tới. Tiêu Lăng Trần gật đầu một cái: “Mấy năm nay các vị đã cực khổ rồi. Ta rất vui vì hôm nay các vị đã tới đây. Ta sẽ không phụ lòng các vị. Đã tới lúc nói cho người trong thiên hạ biết ta đã trở lại, Lang Gia quân đã trở lại!” Tiêu Lăng Trần tung người lên ngựa, Huyết Long thương trong tay chỉ thẳng hướng đông.
Tất cả binh sĩ đứng dậy tung người lên ngựa, nhìn theo hướng Tiêu Lăng Trần chỉ.
“Mời các vị nói cho ta, nơi đó là đâu?” Tiêu Lăng Trần quát lớn. “Thiên Khải! Thiên Khải!” Các binh sĩ hô to.
“Trở lại Thiên Khải, Lang Gia quân tới, uy chấn Bắc Ly!” Tiêu Lăng Trần lại quát lớn.
“Uy chấn Bắc Ly! Uy chấn Bắc Ly!” Các binh sĩ nâng thương hô to.
Tiêu Lăng Trần đột nhiên vung thanh trường thương, lao thẳng về phía trước: “Nhất định không phụ lòng chư vị.”
Sau lưng hắn, Lang Gia quân ngày trước lại tụ tập. Thời khắc đó, bọn họ
như chứng kiến Lang Gia Vương đã mất mặc áo giáp đỏ tươi, tay cầm Huyết Long thương trở lại trước mặt bọn họ! Dẫn bọn họ xông pha về
Thiên Khải!
Thiên Khải. Thiên Khải!
Vương Phách Xuyên, Tiếu Trảm Giang, Tiết Đoạn Vân được tôn là tam thần tướng của trung quân Bắc Ly, lúc này lại cam tâm tình nguyỆn đuổi
theo sau ngựa của hắn. Vương Phách Xuyên cười một tiếng: “Không thể
không nói một số việc đúng là trời sinh. Như chúng ta chẳng hạn, đánh bao nhiêu trận rồi cũng chẳng nói được mấy lời như vậy. Mấy câu vừa rồi, năm xưa vương gia đã từng nói, giờ tiểu vương gia nói cũng không tỆ.”
“Cho nên chúng ta chỉ có thể được gọi là thần tướng. Còn hắn, có thể lên làm hoàng đế.” Tiếu Trảm Giang trầm giọng nói: “Đi thôi, đi theo hoàng đế
của chúng ta, ra chiến trường!”
Trong khu rừng cách nơi này khoảng hai mươi dặm, Cơ Tuyết từ từ hạ trường côn trong tay xuống, cái mặt nạ ác quỷ màu đỏ của cô đã vỡ thành hai
nửa, rơi dưới mặt đất. Một nửa vạt áo của cô đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, dựa vào một gốc cây lớn mới miễn cưỡng chống đỡ không ngã xuống.
Khôi đứng trước mặt cô, mặt nạ cũng đã vỡ vụn, gương mặt bên dưới trẻ trung nhưng tái nhợt. Tay hắn cầm kiếm, bước từng bước một về phía Cơ Tuyết.
Gương mặt Cơ Tuyết vẫn không hề thay đổi nhìn hắn, nếu lúc này Khôi lại giơ kiếm lên, như vậy người chết chắc chắn là mình. Nhưng theo dự đoán của cô, Khôi không thể đi tới trước mặt mình.
Khôi lại bước tới một bước, sắc mặt càng thêm trắng bỆch. Hắn dừng lại, vũ khí trong tay rơi xuống đất, thở dài một tiếng: “Ta thua.”
“Ngươi sắp chết rồi.” Cơ Tuyết nắm chặt trường côn, không hề buông lỏng cảnh giác.
Khôi gật đầu một cái: “Ta biết. Sát thủ thua, tức là chết.” Khôi quay người, nhắm hai mắt lại, ngã xuống đất.
Cơ Tuyết lấy từ trong lòng ra một chai thuốc, lấy một viên ra uống. Cô đặt tai xuống đất, chỉ nghe tiếng vó ngựa như tiếng sấm rền, chẳng khác nào lật tung cả trời đất. Cô cười khổ: “Chậm mất rồi!” Cơ Tuyết huýt sáo, một con bồ câu đưa thư từ trên không trung hạ xuống. Cô xé một mảnh ống tay
áo, lau máu tươi trên người viết mấy lời vào mảnh áo, sau đó buộc vào chân con bồ câu đưa thư. “Đi đi.” Sau đó cô hít thở sâu vài lần, tay chống trường côn đứng dậy, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Gặp sớm có cách của gặp sớm, gặp muộn có cách của gặp muộn. Ta sẽ không thua.”
Trên ngọn núi vô danh.
Thầy thuốc râu dài, hai bên tóc mai đã bạc đang sắc thuốc. Bên cạnh hắn là một người trung niên gầy gò. Người này mái tóc bạc trắng, tựa lưng vào ghế, sắc mặt có vẻ không tốt.
“Thiên hạ này đã loạn rồi nhưng ngươi phải ngồi đây chờ uống thuốc. Với tính cách của ngươi, chắc cũng chẳng dễ chịu gì nhỉ?” Thầy thuốc trên ghẹo hắn.
Người trung niên lắc đầu một cái: “Có Cơ Tuyết rồi, những chuyỆn ta làm được, con bé cũng làm được.”
“Ngươi tin tưởng con gái mình đến vậy à?” Thầy thuốc cười nói: “Dù sao con bé cũng còn trẻ, trọng trách của Bách Hiểu đường lớn như vậy, nó gánh được ư?”
“Đồ đỆ của ngươi còn nhỏ tuổi hơn, chẳng phải ngươi cũng quăng Dược Vương cốc cho con bé rồi chạy mất à?” Người trung niên trả lời.
Thầy thuốc vuốt chòm râu dài của mình: “Ngươi thì cái gì cũng biết.” Người trung niên ho nhẹ một tiếng: “Dù sao ta cũng là Cơ Nhược Phong.” Thầy thuốc đổ thuốc đã sắc vào trong bát, đưa cho Cơ Nhược Phong: “Cơ đại hiệp, uống thuốc.”
Cơ Nhược Phong nhận thuốc, lắc đầu nói: “Tân Bách Thảo, thuốc này có tác dụng thật không?”
Tân Bách Thảo không nhịn được nói: “Có thể giữ cho ngươi không chết.”
Cơ Nhược Phong do dự một chút rồi hỏi: “Lần trước ngươi uống say nói có một đơn thuốc có thể cho ta trở lại đỉnh phong trong bảy ngày?”
Tân Bách Thảo cau mày: “Bảy ngày sau, đèn cạn dầu, vạn kiếp bất phục!” Cơ Nhược Phong gật đầu: “Ta biết!”
“Ngươi biết cái rắm!” Tân Bách Thảo mắng một tiếng rồi quay người trở về.