Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 354: Lại tới Bắc Ly




Cơ Tuyết cúi đầu nhìn lại, lạnh nhạt nói: “Cái mặt nạ quỷ của ngươi không đẹp bằng của ta.”

Khôi kinh ngạc, dù là kẻ cuồng vọng như hắn cũng không biết nên tiếp lời ra sao.

“Ngươi xem ta đây.” Cơ Tuyết lấy từ trong lòng ra một cái mặt nạ quỷ đeo lên mặt. Mặt nạ đỏ tươi quỷ mị, trong màn đêm đen khiến người ta có cảm giác không rét mà run.

Khôi suy nghĩ nửa ngày rồi gật đầu: “Ta thừa nhận. Nhưng bây giờ thảo luận vấn đề này chỉ là dư thừa. Bởi vì ngươi sắp chết, còn thứ của ngươi, sẽ

thành của ta.”

Cơ Tuyết lập tức xoay người nhảy xuống: “Mọi người nói Khôi thế hỆ này của Ám Hà ngạo mạn cuồng vọng, xem ra quả thật không sai. Ngươi có biết ta là ai

không?”

“Trong số những người ra khỏi Thiên Khải thành mấy ngày nay, ngươi bị

liệt vào danh sách khả nghi. Ba lượt nhân mã đều không cản được ngươi, ngươi rất nguy hiểm. Thứ nguy hiểm thì phải diệt trừ kịp thời, bất luận là ai. Thân phận gì cũng không quan trọng.” Khôi rút trường kiếm bên hông ra.

Cơ Tuyết lắc đầu, trường côn trong tay múa thành một đóa hoa côn: “Ám Hà nhà ngươi hay nói một số lời nghe thì có vẻ lợi hại nhưng thực chất rất ngu xuẩn, vốn chẳng hiểu mình đang làm gì. Lời ngươi vừa nói không đúng, thân phận ta rất quan trọng. Ít nhất nếu ngươi biết thân phận của ta, chắc đã mang thêm vài người tới.”

“Ngươi đang kéo dài thời gian?” Khôi cười lạnh nói.

“Không, ta đang rất vội. Cho nên bây giờ ta, đang rất tức giận.” Cơ Tuyết xiết chặn Vân Khởi côn. “Ta họ Cơ, Cơ trong Cơ Nhược Phong. Ta là đường chủ đương nhiệm của Bách Hiểu đường, đương nhiên, ta còn một thân phận khác, Bạch Hổ!”

Cơ Tuyết tung người nhảy ra, một côn đập xuống.

Cái tên Cơ Nhược Phong đáng sợ tới mức nào? Ít nhất cũng không kém hơn Lạc Thanh Dương đứng đầu Quan TuyỆt bảng hiện tại. Truyền nhân thừa kế chức vị đường chủ Bách Hiểu đường và Thiên Khải Tứ Thủ Hộ của hắn, đương nhiên không dễ đối phó.

Nhưng Khôi đã thua một lần, hắn không thể thua thêm lần nữa! Rút kiếm.

“Giết!”

Bờ đông Ly Hải. Thiên Cảng Hải thành.

Mấy ngày nay, sắc mặt Quách tổng binh trong tòa thành này luôn chẳng dễ

nhìn, vì trong thành có một số binh sĩ khó hiểu, không biết từ đâu tới, mặc áo giáp rất đẹp, tuy có giấy thông hành nhưng không nói cụ thể quân ngũ

của mình. ChuyỆn này khiến hắn rất đau đầu. Ban đầu chỉ mười mấy người, sau đó biến thành hơn trăm, bây giờ tụ tập càng lúc càng nhiều, không biết liệu có hóa thành hơn ngàn người không. Nếu thật sự đến lúc đó, những binh sĩ dưới trướng mình liệu có giải quyết được bọn họ không?

“Bọn họ đang ở đâu?” Quách tổng binh hỏi binh sĩ thủ hạ.

“Ở vùng ven biển phía nam thành, bọn họ bao trọn một quán trọ, hình như

có quen biết lẫn nhau, hàng ngày uống rượu tâm sự. Dân chúng xung quanh đã tới kháng nghị rất nhiều lần. Bọn họ nhìn những người này mặc áo giáp quân

đội nên nghĩ là người của chúng ta. Nói chúng ta tụ tập uống rượu, còn không giải quyết sẽ tố cáo lên trên.” Binh sĩ vẻ mặt đau khổ nói.

Quách tổng binh thở dài: “Ban đầu nghĩ là một số lưu binh, kết quả càng lúc càng nhiều người. Cứ ồn ào như vậy tiếp khéo không khống chế nổi.

Cổ Khôi, ngươi dẫn người ngựa đi theo ta.”

Quách tổng binh dẫn một đoàn người chạy tới phía nam thành. Quả nhiên đúng như trong tin đồn, nơi này cực kỳ huyên náo, binh sĩ mặc áo giáp hông đeo đao, xách bình rượu đi tới đi lui.

“Các vị quân gia.” Quách tổng binh cung kính gọi.

Không ai để ý tới hắn, kẻ uống rượu vẫn uống rượu, kẻ nói chuyỆn vẫn nói chuyỆn. Toàn bộ con đường huyên náo toàn tiếng người, uy nghiêm của Quách tổng binh đặt ở đây lại chẳng có tác dụng gì.

“Các vị quân gia.” Quách tổng binh lên giọng, lại gọi một tiếng. Toàn bộ con đường bỗng im bặt.

Một binh sĩ buông bình rượu xuống, sắc mặt đầy bực bội đi tới: “ChuyỆn gì?” “To... to gan, dám vô lễ với tổng binh đại nhân như vậy à?” Cổ Khôi cả

giận nói.

Binh sĩ kia quay sang trợn mắt nhìn hắn một cái, Cổ Khôi sợ tới mức lui lại một bước, binh sĩ kia cười một tiếng: “Tổng binh?”

“Tại hạ Quách Toàn An, là tổng binh Thiên Cảng Hải thành, chẳng hay quân gia từ nơi nào đến, thuộc doanh trại nào?” Quách tổng binh cung kinh cười nói: “Tại hạ không nhận được quân lỆnh từ trên, cho nên có hơi e ngại chuyỆn các vị quân gia đến đây.”

“Thuộc quân đội nào à?” Binh sĩ buông bình rượu xuống, bước tới một bước. “Ngươi một làm gì?” Cổ Khôi đặt tay lên chuôi đao.

Binh sĩ giơ tay vạch giáp vai của mình: “Thấy rõ chưa?” Trên giáp vai, một dấu hình nanh sói cực kỳ rõ ràng.

Quách tổng binh sợ tới toát mồ hôi lạnh, lui lại một bước, run run rẩy rẩy nói: “Ta... hiểu rồi...”

“Hiểu rồi thì đi đi.” Binh sĩ nhấc bầu rượu, xoay người, con đường huyên náo trở lại

Quách tổng binh cũng xoay người, dẫn đám người chạy về.

“Tổng binh đại nhân, rốt cuộc bọn họ là ai?” Cổ Khôi thấy vẻ mặt tổng binh hết sức kinh hãi, vội vàng hỏi.

“Lang Gia quân!” Quách tổng binh trầm giọng nói.

“Lang Gia quân... trên đời này còn Lang Gia quân ư?” Cổ Khôi ngây ra hỏi.

“Báo cho Thiên Khải! Binh sĩ cũ của Lang Gia quân đột nhiên tụ tập chắc chắn là định làm phản!” Quách tổng binh nhíu chặt chân mày: “Tới trại lính, triệu tập tất cả binh sĩ.”

“Có cần bắt hết bọn chúng lại không?” Cổ Khôi hỏi.

“Bắt cái đầu ngươi, bọn họ là mãnh tướng có thể một người địch cả trăm người. Chúng ta làm sao đánh nổi?” Quách tổng binh lau mồ hôi trên trán:

“Thật sự không ổn thì phong tỏa toàn thành!”

“Tổng... tổng binh đại nhân!” Một binh sĩ cưỡi ngựa chạy về phía bọn họ. Quách tổng binh cau mày: “Sao vậy?”

Người nọ dừng ngựa, thở hổn hển: “Có... có một đội quân vào thành?” “Đội quân? Từ đâu tới?” Quách tổng binh vội vàng la lên.

“Nói là từ Ninh Chỉ quân thành tới, ta không cản được.”

Những lời kế tiếp của binh sĩ không còn nghe rõ được, nó bị một loạt tiếng vó ngựa như sấm rền che phủ. Một đội quân mặc giáp vàng, eo dắt song đao đang lao về phía bọn họ.

Song Đao Diệp Tự doanh.

“Tránh ra.” Quách tổng binh đột nhiên ghìm cương ngựa lao sang một bên. “Tổng binh, đây là...” Cổ Khôi sắc mặt trắng bỆch.

“Quân đội trực thuộc đại tướng quân Bắc Ly Diệp Khiếu Ưng, Song Đao Diệp Tự doanh.” Sắc mặt Quách tổng binh dần dần bình tĩnh lại, bởi vì hắn hiểu, hắn đã không thay đổi được chuyỆn này.

“Vì sao bọn họ lại tới đây?” Cổ Khôi hỏi.

“Diệp Tự doanh vốn trực thuộc Lang Gia quân, bọn họ muốn tập trung. Bọn họ muốn phản quốc!” Quách tổng binh thở dài.

“Chúng ta nên làm gì...” Cổ Khôi run lẩy bẩy hỏi.

“Bây giờ mà cản, bọn họ giơ một ngón tay là giết chết chúng ta. Nhưng nếu không đi thì bị coi như phản quốc, xử trảm, tru di tam tộc.” Quách tổng binh ngửa mặt lên trời suy nghĩ: “Ngươi nói xem nên làm sao bây giờ...”

Cổ Khôi suy nghĩ một chút: “Hay là... gia nhập bọn họ?”

Quách tổng binh giơ tay gõ cái cốp lên đầu Cổ Khôi: “Chỉ bằng chúng ta, bọn họ có mà để ý? Mau mau chóng chóng báo lên châu phủ!”

“Vâng! Vâng!” Cổ Khôi vội vàng đáp.

Trên mặt biển, một chiếc thuyền lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người, lá cờ Vô Thủ Chiến Ưng bay phần phật trong gió.

Tiêu Lăng Trần mặc đô trắng toát hít một hơi thật sâu: “Trở về rồi.”