Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 351: Quốc sĩ báo ân




Mộc Xuân Phong làm theo ý của Hoa Cẩm, tháo từng vòng vải trắng trước mắt Tiêu Sùng ra. Hoa Cẩm nâng nến quơ quơ trước mặt Tiêu Sùng: “Có cảm giác

được ánh sáng không?”

Tiêu Sùng hơi cau mày: “Hình như có chút ánh sáng.”

Hoa Cẩm buông nến xuống, giơ một ngón tay lên vẫy vẫy trước mặt Tiêu Sùng: “Bây giờ thì sao?”

Tiêu Sùng do dự một chút: “Hình như không thấy được.”

Hoa Cẩm giơ tay, vén mi mắt của Tiêu Sùng lên, quan sát cẩn thận một hồi rồi chìm vào trầm tư.

“Thần y, sao rồi?” Cuối cùng Cẩn Ngọc công công lên tiếng hỏi.

Tiêu Sùng mỉm cười: “Không sao, thần y. Ta đã bị mù đã nhiều năm rồi, thực ra cũng đã quen với việc này. Lần này chỉ là thử một chút thôi, cho dù không thành công cũng không sao.”

Hoa Cẩm lắc đầu một cái, gật đầu với Mộc Xuân Phong, Mộc Xuân Phong quấn lại tấm vải trắng. Hoa Cẩm thở dài: “Tất cả đều đúng như dự đoán của ta, mạch của mắt vẫn bình thường nhưng con ngươi đã bị hủy. Đúng là chữa được...”

Lăng Thiệu Hàn vội vàng ngắt lời: “Thần y chỉ cần nói chữa được hoặc không chữa được. Còn những khó khăn khác như dược liệu hay tiền chữa bỆnh, chúng ta đều sẽ chuẩn bị. Cứ để Thiệu Hàn giải quyết là được.”

Hoa Cẩm nhìn hắn một cái, lại nhìn Mộc Xuân Phong một cái. Mộc Xuân Phong gật nhẹ đầu, Hoa Cẩm xoay người lại nói với Tiêu Sùng: “Ta dùng danh nghĩa Dược Vương đời thứ mười một của Dược Vương cốc nói cho ngươi, chữa được.”

Tiêu Sùng đứng dậy, đầu gối cong lại quỳ sụp xuống đất, giọng nói run rẩy: “Đa tạ thần y.”

Cẩn Ngọc công công cũng cúi đầu: “Đa tạ thần y.”

“Ngươi theo ta lại đây.” Hoa Cẩm quay sang nói với Lăng Thiệu Hàn.

Lăng Thiệu Hàn vội vàng đi theo ra ngoài, còn đánh mắt ra hiệu với Tiêu Cảnh Hà. Tiêu Cảnh Hà lập tức hiểu ý tới đỡ Tiêu Sùng.

“Ngươi cứ ngắt lời ta như vậy chứng tỏ ngươi sợ Bạch Vương cự tuyỆt, làm sao ngươi biết? Tiêu Sắt nói với ngươi à?” Hoa Cẩm vừa đi ra ngoài vừa nói.

Lăng Thiệu Hàn gật đầu: “Vĩnh An Vương phủ có đưa một bức thư tới, trên thư có nhắc đến.”

“Cho nên ta phải gặp người nguyỆn tặng mắt đó. Ta phải biết hai điểm. một, hắn là người vô tội, ta không muốn cứu một người mà hại một người

khác. hai, hắn phải cam tâm tình nguyỆn, ta không muốn phẫu thuật thất bại.” Hoa Cẩm lạnh nhạt nói: “Ngươi đã chọn được ai chưa?”

“Khởi bẩm thần y, đã có.” Lăng Thiệu Hàn trả lời. “Dẫn hắn tới gặp ta.” Hoa Cẩm nói.

“Thần y, ngươi đã thấy hắn.” Lăng Thiệu Hàn đột nhiên dừng bước.

Hoa Cẩm quay đầu lại, nhìn Lăng Thiệu Hàn đột nhiên chắp tay cúi người hành lễ với mình, kinh ngạc nói: “Ngươi?”

“Mọi chuyỆn kính nhờ thần y.”

——————————————————

Xích Vương phủ.

Tiêu Vũ đang ngồi trong thư phòng, thấy Long Tà đi tới, hờ hững hỏi: “ChuyỆn gì thế?”

“Vương gia, hôm nay Hoa Cẩm thần y được Cẩn Ngọc công công dẫn tới.... Bạch Vương phủ.” Long Tà nói.

Tiêu Vũ gật đầu một cái: “Hiểu rồi. Mấy năm nay hắn vẫn luôn cố gắng, chưa từng bỏ cuộc. Lần này truyền nhân của Dược Vương cốc tới, đương nhiên hắn không bỏ qua cơ hội này rồi.”

“Nếu chữa khỏi được thật...” Long Tà cau mày nói.

“Bất luận có chữa khỏi được không, Tiêu Sùng đã chẳng còn cơ hội chiến thắng trong cuộc chiến lần này rồi. Với bất cứ ai, hắn cũng không phải lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa chọn chữa mắt trong thời điểm này, có lẽ hắn đánh giá thấp tốc độ của chúng ta.” Tiêu Sùng cười nói: “Nhưng tiểu thần y kia đúng là phiền toái. Cô ta vốn không nên xuất hiện, cũng đến lúc nên biến mất rồi. Ngươi cảm thấy thế nào? Tô tiên sinh.”

Bên cạnh Tiêu Vũ, là vị đại gia trường Ám Hà Tô Xương Hà đeo mặt nạ màu bạc, mặc y phục màu đen.

Lúc này khí chất của hắn càng thêm âm trầm, ánh mắt cũng càng hung ác. Hắn mở miệng cười một tiếng: “Được.”

“Ngày đó đại gia trường nói giúp ta diệt Đường môn, diệt Lôi gia bảo, nói rất chắc chắn. Mấy hôm trước nói thay ta giết chết Đổng thái sư, cũng nói rất chắc chắn. Nhưng Lôi gia bảo có hai người bước vào Quan TuyỆt bảng, môn chủ mới của Đường môn Đường Liên NguyỆt còn trong nhóm thứ

hai, Đổng thái sư vẫn còn sống rất khỏe mạnh, bên cạnh hắn còn có Sát Nhân Vương khi xưa.” Tiêu Vũ vẫn cười nhưng giọng nói đầy âm độc.

“Đại gia trường, có phải sát thủ của Ám Hà nên mạnh hơn chút không?”

“Ý của Xích Vương điện hạ là Ám Hà chúng ta chưa cố hết sức?” Tô Xương Hà quay sang nhìn Tiêu Vũ.

Long Tà xiết chặt trường đao bên hông.

Nụ cười của Tiêu Vũ vẫn không hề thay đổi. “Ý ta là, ta có một cách có thể

khiến sát thủ Ám Hà trở nên mạnh mẽ hơn. Chẳng hay đại gia trường có muốn thử không?”

“Cách gì?” Tô Xương Hà gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: “Nếu thật sự có cách hay như vậy, vì sao điện hạ không tự mình dùng thử?”

“Ta là người cầm kiếm, sao lại phải biến mình thành kiếm chứ?” Tiêu Vũ cười nói.

Tô Xương Hà cười lạnh một tiếng, đột nhiên ra tay, xuất chưởng đánh về phía Tiêu Vũ.

Long Tà lập tức rút đao, nhưng bị chưởng này của Tô Xương Hà đánh bay. Sắc mặt của Tiêu Vũ vẫn không đổi, chưởng thứ hai của Tô Xương Hà đã đánh về phía hắn.

Một tiếng ‘ầm” vang lên.

Tô Xương Hà vẫn đứng yên tại chỗ, Tiêu Vũ đã lui lại một bước, một người mặc áo đen đứng ở vị trí lúc trước của hắn, giơ tay ngăn một chưởng của Tô Xương Hà.

Tô Xương Hà cau mày: “Là ngươi.”

Người nọ không nói một lời, chỉ nhẹ giọng nói: “Ta... là ai?”

Tô Xương Hà thu chưởng nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới, thần sắc càng ngày càng nghiêm túc.

Tiêu Vũ cười nói: “Kiếm của ta ra sao?”

——————————————

Hàn Sơn tự.

La Sát đường.

Vô Thiền xách hộp cơm vào nội đường, Minh Hầu vẫn ngồi trước bức Địa Ngục Bách Quỷ đồ, lặng lẽ quan sát.

“Ăn cơm thôi.” Vô Thiền gọi, thời gian vừa qua trong Hàn Sơn tự chỉ có hai người bọn họ. Nhưng Minh Hầu mất đi thần trí suốt ngày ngồi trong La Sát đường quan sát bức tranh này, chỉ khi ăn cơm mới chịu dời mắt đi trong chốc lát.

“Sư đỆ đi lâu vậy rồi mà không chịu gửi thư về, thật khiến người ta lo lắng.

Lúc còn sống sư phụ từng nói, thiên hạ rộng lớn đâu cũng đi được, chỉ có Thiên Khải là không thể tới. Sao sư đỆ lại không nghe lời vậy? Nếu không phải thằng ngốc nhà ngươi đang ở đây, ta đã chẳng nhịn nổi tự tới Thiên Khải một chuyến

rồi.” Vô Thiền vừa xới cơm vừa nói với Minh Hầu, tuy trước nay Minh Hầu chưa từng trả lời nhưng hắn vẫn nói năng thoải mái.

Dù sao cũng tốt hơn một mình rầu rĩ trong chùa luyỆn công.

“Nhưng ta nghe trên trấn nói lục hoàng tử cũng đã về Thiên Khải, chắc là tên Tiêu Sắt kia. Nếu hắn đã đến Thiên Khải thì hắn và sư đỆ cũng có thể

chăm sóc cho nhau. Nhưng tên Tiêu Sắt kia như con hồ ly vậy, không đang tin cậy. Ta vẫn thấy lo lo.” Vô Thiền vẫn tự nói.

Ăn xong bữa cơm, Minh Hầu vẫn không nói một lời, Vô Thiền cũng đã quen, thu dọn hộp cơm rồi đứng dậy. Nhìn sang bên kia, lại thấy Minh Hầu vẫn đang thất thần nhìn tấm Địa Ngục Bách Quỷ đồ. Vô Thiền thở

dài, đi ra ngoài.

“Đợi đã.” Một giọng nói khàn khàn trầm trầm đột nhiên gọi hắn lại.

Vô Thiền kinh ngạc xoay người, nhìn sang phía Minh Hầu, chỉ thấy ánh mắt đục ngầu của Minh Hầu đột nhiên trở nên trong trẻo.

Minh Hầu nhìn Vô Thiền, thần trí thanh tỉnh: “Ta và ngươi cùng tới Thiên Khải.”